CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Phụ huynh trong lớp học xì xào bàn tán:

“Gia đình Lục Phỉ đến rồi kìa!!! Lục Phỉ đẹp trai thật đấy.”

“Đẹp trai quá xá luôn ấy chứ! Nhất là khi ảnh mặc đồ gia đình á!”

“Tôi cũng mua bộ giống cả nhà Lục Phỉ, mà sao tôi lại không mặc đẹp được như họ nhỉ?”

“Gia đình họ mặc đẹp thật á.”

“…”

Dù họ nghị luận rất hăng say, nhưng không nháo nhào cả lên. Suy cho cùng, hôm nay họ đến để tham dự sự kiện của con nên phải giữ hình tượng chứ.

Các bậc phụ huynh rất kích động, hết ngắm trộm gia đình Lục Phỉ lại quay sang hỏi con mình những chuyện về Lục Hạo.

Đám trẻ con liên tục khen bé tốt bụng, tính cách thân thiện, thích giúp đỡ mọi người, vẽ tranh giỏi, đẹp trai, vân vân và mây mây. 

Lục Hạo đã quá quen với ánh mắt của mọi người, bé chỉ nhìn chằm chằm các bạn ngồi chung với ba mẹ, vội vàng kéo ba mẹ mình vào chỗ ngồi của mình: “Ba mẹ ơi, chỗ của Hạo Hạo đây ạ.”

Bé vui vẻ ngồi xuống, thầm nghĩ: Đây là lần đầu tiên ba mẹ vào trong nhà trẻ và ngồi chung với bé đó!

Khi thấy nụ cười xán lạn của con, vợ chồng họ không kìm được mà cảm thấy áy náy không thôi, vội vàng nắm chặt lấy tay con.

Sau khi ngồi xuống, các bé vội vàng cho ba mẹ xem tác phẩm và bài tập của mình. 

Lớp Lục Hạo chỉ có hai mươi người, mỗi bàn dành cho hai bé nên mặt bàn rất rộng rãi, đồ của Lục Hạo nằm trên bàn cũng nổi bật không kém.

Bé giới thiệu từng thứ cho ba mẹ nghe: “Ba mẹ ơi, đây ống đựng bút bằng gốm do con làm, còn đây là bức tranh do con vẽ, còn đây là…”

Lục Phỉ và Nhan Hạ xem hết toàn bộ đồ của bé rồi mới nhìn đến quyển bài tập dày cộm.

Vì học sinh phải làm xong bài tập trong trường, nên Lục Hạo chưa bao giờ làm bài ở nhà, mà chỉ đem bảng điểm cuối kỳ về thôi.

Việc học của con trai chưa bao giờ khiến cô phải nhọc lòng, cô cũng lựa chọn nuôi thả con trong môi trường xuất sắc này.

Học phí ở đây không những mắc hơn mấy nhà trẻ khác gấp mấy lần, mà nó còn có bài thi đầu vào cực kỳ khó để đánh giá thành tích học tập và tài năng xuất chúng ở một lĩnh vực nào đó của các thí sinh.

Lớp học ở đây được phân ra dựa theo sở trường, ví dụ như lớp vẽ tranh của Lục Hạo hội tụ những giáo viên mỹ thuật giỏi nhất, cũng nhờ vậy mà tài vẽ của con trai đã tiến bộ rõ rệt.

Thấy bà xã thích thú xem bài tập của con, Lục Phỉ cũng chau đầu vào xem, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là hàng chữ ngay ngắn của con.

Anh nghĩ thầm: Xem ra chữ viết của con cũng ổn đấy chứ!

Anh chăm chú đọc bài tập, giống như muốn thông qua nó để hiểu thêm về quãng thời gian con đi học vậy.

Bé thấy ba mẹ chú tâm đọc một cách vui vẻ liền chỉ vào giá vẽ trong góc lớp và nói: “Ở phía sau vẫn còn tranh của Hạo Hạo nữa, ba mẹ qua đó xem đi ạ.”

Nghe con nói vậy, họ mới nhớ đến việc con có mở một cuộc triển lãm tranh nho nhỏ trong trường.

Cô liền đáp: “Hạo Hạo dẫn ba mẹ đi xem được không nè?”

“Dạ được.” – Nói rồi, bé đứng dậy đi đến giàn hoa phía sau lớp và vẫy tay với ba mẹ: “Ở đây nè ba mẹ ơi.”

Vợ chồng họ chậm rãi bước qua giàn hoa khoe sắc, nghiêm túc đánh giá từng bức tranh do con vẽ. 

Nhan Hạ âm thầm khen con: Màu sắc tươi sáng kết hợp với đường nét rõ ràng đã khắc họa được những món đồ mà con vẽ rồi. 

Nói thật thì những bức tranh do thầy cô hướng dẫn đẹp hơn con tự vẽ nhiều lắm.

Trong khi đó, Lục Phỉ lại không biết phải miêu tả những bức tranh này như thế nào cho phải, anh chỉ biết chúng nó rất đẹp thôi.

Lục Phỉ ngó qua con trai, nỗi tự hào bỗng dâng lên trong anh. 

Anh xoa đầu con, nói một cách ngắn gọn bằng chất giọng nghiêm túc xen lẫn ca ngợi: “Con vẽ đẹp lắm.”

Bé đắc ý trả lời: “Con được di truyền từ mẹ mà.”

Nói xong, bé quay sang nhìn mẹ, môi nở nụ cười thật tươi.

Thấy con vui vẻ như vậy, anh bỗng mỉm cười khi nhớ đến câu nói “May là con trai không di truyền gen ca hát của anh” ban nãy bà xã nói trên xe. 

Sau đó, anh nhìn về phía bụng cô. Nghe đâu con gái giống ba, vậy thì có phải con bé sẽ giống anh hơn không?

Khi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của ông xã, kết hợp với cảnh tượng ban nãy, cô đã hiểu ý anh, mở miệng trêu anh: “Em nghĩ đứa này giống em thì hay hơn á, chứ không nó hát dở lại bị người ta cười cho.”

Giọng cô rất nhỏ, lại thêm đang đứng trong góc nên chỉ có gia đình họ nghe thấy lời cô nói. Lục Phỉ nhìn cô với ánh mắt về nhà sẽ tính sổ, còn bé lại lắc đầu đáp ngay: “Em gái đừng hát giống ba mà.”

Tuy bé nói rất vội vàng, nhưng bé vẫn nhớ lời ba dặn rằng mình không được để người ngoài biết chuyện mình có em gái.

Lục Phỉ vò đầu con, cảm giác bị con trai cười nhạo thật là… Quan trọng hơn là thằng con này của anh to gan hơn và gần gũi với anh hơn lúc anh mới về nhiều, mà sao nó lại càng ngày nghịch ngợm thế nhỉ?

Lục Hạo vươn tay vuốt lại tóc, che đầu mình cẩn thận, cảnh giác nhìn ba. Anh dời tay đi, chuyển mục tiêu sang má con như lời anh nói trước kia.

Bé chạy vội đến chỗ mẹ và nắm tay mẹ, tủi thân nói: “Mẹ ơi, ba bắt nạt con.”

Nhan Hạ lắc đầu bất đắc dĩ khi nhìn dáng vẻ làm nũng của con, lại nhìn phụ huynh giả vờ xem tranh vẽ của con đang dỏng tai lên nghe lén, vuốt tóc con lại cho ngay ngắn và nói: “Về nhà mẹ sẽ tính sổ với ba con, giờ mình về chỗ ngồi trước nhé? Giáo viên sắp tới rồi.”

Bé vội gật đầu trước mệnh lệnh của mẹ, đắc chí nhìn sang ba. 

Lục Phỉ nhìn vợ tung con hứng một hồi lâu rồi mới đi đến chỗ ngồi. Thấy vậy, bé liền mỉm cười ngọt ngào với mẹ và dẫn mẹ về chỗ ngồi.

Họ vừa mới ngồi xuống thì cô Lý bước vào, người cô ấy nhìn thấy đầu tiên chính là gia đình Lục Phỉ có ngoại hình xuất sắc lại mặc đồ gia đình ngồi ngay giữa lớp. 

Dù trong lòng cô Lý có kích động đến cỡ nào, thì cô ấy vẫn bình tĩnh bước đến bục giảng và nói: “Hoan nghênh các bậc phụ huynh đã đến tham dự sự kiện hôm nay. Sau khi tôi điểm danh xong, phụ huynh có thể dẫn các bé đi tham quan các quầy thức ăn và trò chơi gia đình trong hội chợ. Lúc sáu giờ, trường học sẽ tổ chức liên hoan tại sân thể dục ngoài trời do chính các bé sắp xếp, sau đây là một số nội quy của trường học…”

Trong lúc cô nói, các bé đã xôn xao trò chuyện, trong đó có cả Lục Hạo vẫn luôn nắm chặt tay ba mẹ.

Cô giáo Lý đã sớm nhận ra tâm tình kích động của học sinh, bèn nói vội: “Giờ mọi người có thể hoạt động tự do rồi.”

Cô ấy vừa dứt lời, rất nhiều bé đã chạy ù ra ngoài, đến cả Lục Hạo cũng vươn tay đòi ba ôm.

Anh bế con lên xong liền cẩn thận dắt vợ ra ngoài. Khi ra khỏi khu lớp học, không gian xung quanh bỗng trở nên thoáng đãng hơn hẳn. 

Lục Phỉ bỏ con xuống, chuyển sang nắm tay con. Bé thích thú nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lên khi thấy quầy thú bông và nói vội: “Con muốn con heo bự kia ạ!”

Vợ chồng họ nhìn sang thì thấy trước quầy này có rất nhiều phụ huynh và học sinh đang đứng, ánh mắt của bé nào cũng ngây thơ nhìn theo đám gấu bông cả.

Đám thú bông này được làm riêng cho trường họ, phụ huynh có thể lấy chúng nó miễn phí sau khi phóng phi tiêu trúng sáu trên mười quả bong bóng. Đồng thời, độ lớn nhỏ của con thú bông mà họ nhận được sẽ dựa theo độ chính xác mà họ phóng. 

Trong số đám thú bông, con heo mà Lục Hạo thích cần phải có chín quả bong bóng.

Gia đình Lục Phỉ đi đến quầy, trước họ là một hàng người dài ngoằng, xung quanh vang vọng tiếng cổ vũ.

Các bậc phụ huynh thấy Lục Phỉ đến liền tụ tập lại, chủ quầy nói với người xếp đầu tiên: “Anh chỉ trúng năm quả, còn thiếu một quả nữa mới nhận được quà.” 

Người đàn ông nhìn thoáng qua con gái và nói: “Ba không lấy được rồi con gái ơi.”

Bé gái vội cổ vũ cho ba: “Không sao đâu ba, lát nữa ba con mình chơi lại là được mà ba.”

Người đàn ông nhìn thoáng qua đám đông, vội vàng ôm con gái đứng sang chỗ vây xem tốt nhất. Cùng lúc đó, những người đang xếp hàng cũng vội dạt sang một bên.

Lục Phỉ nói vội: “Chúng ta cứ làm theo thứ tự trong hàng đi.”

Người lớn xua tay đáp: “Không cần đâu, lát nữa chúng tôi chơi là được mà.” 

Nói thật thì họ rất muốn xem Lục Phỉ ném phi tiêu, bất luận có trúng hay không thì cũng đẹp trai lắm cho mà xem!

Lục Phỉ thấy ai nấy đều kiên quyết liền đứng vào vị trí ném phi tiêu, Lục Hạo cũng nghiêm túc cổ vũ cho ba: “Ba cố lên!”

Anh đáp khẽ, nhận lấy phi tiêu từ chủ quầy.

Bé nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, ba biết ném phi tiêu không ạ?”

Nhan Hạ mỉm cười, xoa đầu con và đáp: “Ba con lợi hại lắm nhé.”

Cô vui vẻ nhớ lại việc mình rất thích một con thú bông, sau đó anh ném hoài mà vẫn không trúng được con nào, đến cuối cùng cô đành phải kéo anh về.

Không ngờ mấy ngày sau cô lại nhận được con thú bông mà mình muốn. Sau này, cô mới biết được thì ra anh đã luyện ném phi tiêu suốt mấy ngày liền ở đó để lấy được con mà cô muốn.

Nghe mẹ nói vậy, bé liền hào hứng nhìn ba.

Sau tiếng bong bóng vỡ liên tục, mọi người nhiệt liệt vỗ tay khi thấy anh đã trúng hết cả mười lần. 

Sau đó, Lục Hạo đã nhận được con heo bự chảng mà bé hằng ước ao.

Bé cảm ơn ba xong liền đi đến cạnh ba, ra hiệu cho ba ngồi xuống rồi hôn cái chụt lên má ba.

Lục Phỉ bình tĩnh nhận lấy nụ hôn của con, bình thản đứng dậy chuẩn bị rời đi thì có một bé gái chạy đến: “Chú ơi, cháu thơm chú một cái thì chú có thể lấy bé thỏ con kia cho cháu được không ạ?”

Đúng vậy, đây là cô bé có người ba đã ném hụt đấy.

Ánh mắt Lục Phỉ ôn hòa khi thấy bé gái, lại nghĩ đến dáng vẻ nhõng nhẽo của con mình liền gật đầu.

Bé gái lớn tiếng cổ vũ: “Cố lên chú ơi.”

Chỉ trong giây lát mà Lục Phỉ đã ném xong, sau khi lấy được con thỏ lớn nhất trong đó liền đưa cho bé gái: “Cho cháu này.”

Bé gái vui vẻ nhận lấy con thỏ, hào hứng hỏi anh: “Vậy cháu có cần phải thơm chú một cái không ạ?”

Lục Phỉ đáp thẳng: “Không cần đâu, chỉ có bà xã của chú mới được thơm chú thôi.”

Bé gái tuyên bố một cách hùng hồn: “Sau này lớn lên cháu muốn lấy chú ạ.”

Ba bé nghe vậy liền nói vội: “Xin lỗi Ảnh đế Lục, con gái tôi vẫn chưa hiểu chuyện.”

Lục Phỉ đáp: “Không sao đâu, con gái anh đáng yêu lắm.”

Người đàn ông hơi hoảng hốt trước dáng vẻ hiền lành của anh, sau lại nghĩ nam thần quốc dân thân thiện cũng là chuyện thường như ở huyện thôi mà.

Sau khi người đàn ông rời khỏi, Lục Phỉ định đi thì bị mấy cặp mắt xung quanh nhìn chằm chằm, đứa nào cũng hét to thứ mình muốn:

“Chú ơi, con muốn bé khủng long.”

“Chú ơi, con muốn bé hà mã.”

“Chú ơi, con muốn bé khỉ.”

“…”

Lục Phỉ nhìn năm đứa bé vây quanh mình, mặt đứa nào đứa nấy cũng toát lên vẻ hưng phấn, lạnh lùng nói: “Chú chỉ lấy năm con nữa thôi đấy nhé.”

“Dạ dạ.” – Năm cái đầu nhỏ vội gật lia gật lịa.

Lục Phỉ quay sang nói với con: “Hạo Hạo, con đợi ba chút nhé.”

Lục Hạo thản nhiên đáp: “Không sao đâu ba.”

Bé tự hào khi có ba lợi hại đến vậy! Bé cũng rất đắc chí khi đám trẻ con đều nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ, vội nói với mẹ: “Mẹ ơi, ba lợi hại quá.”

Nhan Hạ gật đầu, mỉm cười nhìn ông xã đang bị đám trẻ vây quanh.  

Tuy Lục Phỉ hay tỏ ra lạnh lùng, nhưng anh lại rất được lòng trẻ con. Có lẽ vì bọn trẻ nhìn ra được sự dịu dàng của anh sau lớp mặt nạ kia chăng?

Từng bé thỏa mãn nhận lấy thú bông mà mình thích, sau đó vây quanh Lục Phỉ đòi anh chơi với mình.

Lục Hạo không bình tĩnh nổi nữa, ôm con heo bự chảng gia nhập đội ngũ này, vội vàng chắn trước người ba: “Đây là ba của mình, ba không chơi với mấy bạn được!”

Đám trẻ con hết nhìn Lục Hạo lại nhìn ba mẹ mình, họ ho khẽ rồi dắt con mình rời đi, bọn trẻ vẫn lưu luyến không thôi: “Chào chú ạ.”

Lục Phỉ vẫy tay chào các bé: “Tạm biệt mấy đứa.”

Một bé trai nắm người ba bụng phệ của mình đến trước mặt Lục Hạo và nói: “Hạo Hạo, mình có thể đổi ba với cậu không?”

Lục Hạo xù lông lên như gà con đang bảo vệ đồ ăn của mình: “Hạo Hạo không muốn đổi ba đâu, ba Hạo Hạo là người ba tốt nhất trên đời.”

Bé trai lưu luyến nhìn thoáng qua Lục Phỉ rồi dẫn ba mình đi: “Được rồi.”

Mọi người xung quanh nghe hết mọi chuyện không nhịn được mà mỉm cười, công nhận là bọn trẻ đáng yêu thật đấy.

Quan trọng nhất là Lục Phỉ của ngày hôm nay rất khác với bình thường đấy nhé!

Sau khi đi cạnh ba, bé nghiêm túc nhấn mạnh lại: “Ba ơi, ba là ba của Hạo Hạo.”

Lục Phỉ mỉm cười gật đầu, xoay người lấy con hổ nhỏ nhất ra và đưa cho vợ: “Của em này.”

Cô nhận lấy con hổ từ tay ông xã, ký ức về năm xưa cũng quay về, mỉm cười nói: “Nhiều năm như vậy, hổ ba cũng nên có hổ con rồi.”

Anh không nói gì thêm mà chỉ nhìn bà xã một cách dịu dàng. 

Bầu không khí ngọt ngào của gia đình họ khiến mọi người xung quanh hâm mộ không thôi, lẳng lặng tránh ra để họ có không gian riêng. 

Sau đó, gia đình họ lại dạo qua một quầy khác. Cả nhà họ và các học sinh cũng vui chơi suốt cả một ngày.

Đến tối, các bậc phụ huynh ngồi trên khán đài trong sân thể dục ngoài trời, ai nấy cũng nghiêm túc nhìn về phía sân khấu.

Sau một đoạn mở đầu dài dòng, MC mới thần bí nói: “Buổi tiệc sẽ do một vị Thiên vương trong giới ca hát mở màn, mọi người hãy vỗ tay chào mừng anh ấy nào!”

MC vừa nói xong, ánh đèn liền lay động trong màn đêm. Đến khi sân khấu sáng lên, MC đã biến mất tăm, trên đài đã xuất hiện bóng dáng quen thuộc.

Lục Hạo hưng phấn chỉ vào Vưu Khánh trên sâu khấu và nói: “Chú Vưu kìa ba!”

Bình luận

Truyện đang đọc