CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Kể từ ngày hôm đó, Lục Phỉ lại trở nên bận rộn với việc làm đạo diễn, nhưng cô không biết chi tiết về nó.

Sao cô cứ cảm thấy bộ phim này có liên quan đến mình nhỉ?

Cô sờ vòng eo của mình, cảm giác mình đã mập lên không ít. Bỗng nhiên, Lục Hạo chạy tới chỗ cô và gọi: “Mẹ ơi.”

Cô hỏi con: “Sao vậy con?”

“Con nhìn em gái xong là phải đi học rồi ạ.” – Bé vừa nói vừa sờ bụng mẹ: “Hôm nay em cũng phải ngoan nhé!”

Nói xong, bé mang cặp lên, vẫy tay chào mẹ rồi chạy lên lầu.

Cô bất đắc dĩ nhìn theo bóng con, nghĩ thầm: Đã học ở nhà mà con vẫn cứ giữ thói quen như khi lên trường vậy.

Bây giờ, cô chính là người rảnh rỗi nhất trong nhà. Nghĩ vậy, cô vừa ngáp vừa lướt điện thoại.

Khi bấm vào tin tức mới nhất, đủ loại tin về các minh tinh dưới trướng của Công ty giải trí Anh Luân và Trần Cảnh biến mất liền chiếm lấy toàn bộ màn hình của cô.

Cô chỉ cần cần biết Trần Cảnh không một xu dính túi sau việc kiểm tra đột xuất các câu lạc bộ tư nhân của Trần gia là được, chứ không quan tâm giờ anh ta ra sao. Đồng thời, cô chỉ mong anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

Cô đọc đủ loại lời khen của cư dân mạng về chương trình kết hợp giữa Ba đã về và Ba ơi! Mình đi đâu thế? xong liền đứng dậy đi về phòng đánh một giấc. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô bỗng vang lên.

Cô ngạc nhiên nhìn tên người gọi điện, tò mò hỏi: “Có việc gì không tiểu Ngô?”

Tiểu Ngô vội giải thích: “Em không nên quấy rầy giám đốc Nhan dưỡng thai, nhưng em có một khách hàng ra giá rất cao chân thành muốn nhờ chị thiết kế một bộ váy cưới cho cô dâu và áo vest cho chú rể, nên em mới muốn hỏi chị có muốn nhận đơn hàng này không ạ? Chị không muốn thì em sẽ từ chối ạ.”

Cô hỏi: “Đồ cưới á? Thời hạn là bao lâu vậy em?”

Dạo này cô khá nhàn, nếu khách không gấp thì thiết kế cho vui tay cũng được.

Tiểu Ngô trả lời thoăn thoắt: “Khách bảo là từ từ cũng được ạ, dù sao thì một năm sau anh ấy mới tổ chức hôn lễ. Anh ấy bảo là cho chị khoảng nửa năm để thiết kế, chi phí đắt đỏ cũng không thành vấn đề, miễn sao giống với đồ cưới trong mơ của chị là được ạ. Vả lại, em thấy đối phương cứ bảo là phải cho vợ một niềm vui bất ngờ đấy chị.”

Cô nghe xong thời hạn liền đồng ý: “Chị nhận đơn này nhé.”

Sau khi sinh con, cô còn hơn nửa năm để thiết kế hai bộ lễ phục. Chuyện này không quá mất thời gian, lại có thể khiến cô có việc để làm, cớ sao lại không nhận?

Nói thật, lý do chính mà cô nhận đơn hàng này là vì câu nói cuối cùng của tiểu Ngô.

Cô rất sẵn lòng dâng tặng lời chúc tốt đẹp nhất cho người đàn ông yêu vợ đến nhường này và vợ của anh ấy. 

“Em sẽ chuyển lời đến khách hàng ạ.” – Tiểu Ngô nghe cô đã đồng ý liền ra hiệu đã thành công với đám người ngồi trong phòng làm việc của mình, ai nấy đều cười tươi như hoa.

“Chị biết rồi.”

Sau khi cúp máy, cô liền ngồi xuống bàn làm việc của ông xã, chậm rãi lấy ra bút viết và giấy, suy nghĩ trong đầu dần thành hình.

***

Trong mấy ngày tiếp theo, cứ lúc nào rảnh rỗi là Nhan Hạ lại ngồi xuống phác thảo bản vẽ. 

Hôm nay, Lục Phỉ thường xuyên bận rộn đến tận khuya bỗng về sớm. Khi bước vào cửa, anh nhìn thấy mọi người đang tụ tập trong phòng khách xem ti vi, nhưng không thấy bóng dáng bà xã đâu cả.

Trần Dung vừa nhìn đã hiểu ngay ý con trai mình, tay ôm cháu cưng, miệng vẫn không quên đáp: “Nhan Hạ đang ở trong phòng đấy.”

“Con đi gặp vợ cái đã.” – Anh nói xong liền đi lên lầu.

Lúc anh bước vào phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là cảnh cô nghiêm túc cầm bút phác thảo dưới ánh đèn mờ ảo, khiến lòng anh xao xuyến không thôi.

Thật lâu sau, anh mới kịp hoàn hồn, từ tốn bước đến cạnh bà xã. Khi thấy hình dáng ban đầu của bộ lễ phục, sóng mắt anh dao động, sau đó mới hỏi cô: “Em đang vẽ gì vậy?”

Cô ngừng tay khi nghe thấy giọng nói của chồng, ngước lên nở nụ cười xán lạn với anh rồi nói: “Đây là bản thiết kế mới của em. Em thấy thời hạn nửa năm quá dư dả nên đã nhận đơn hàng này á.”

Anh hỏi tiếp: “Khách hàng cần bản thiết kế gì vậy vợ?”

Ánh mắt cô sáng rực, hào hứng kể cho anh nghe: “Đồ cưới ấy anh. Từ cái cách người ta bảo là không cần tiết kiệm chi phí là em đã có thể đoán được anh ấy yêu vợ đến nhường nào rồi, vậy nên em mới muốn để lại hồi ức tốt đẹp cho họ.”

Khi thấy cả người cô tỏa sáng, ánh mắt anh ánh lên niềm vui, cười khẽ rồi nói: “Họ nhất định sẽ hạnh phúc mà vợ.”

Tuy cô cảm thấy câu này của anh có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đáp: “Ừm.”

Cô định vẽ tiếp thì đã bị anh nắm tay, sau đó liền nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi. Anh đáp khẽ: “Khó khăn lắm hôm nay anh mới về sớm được, em có thể đi ngủ chung với anh không?”

Nghe anh nói vậy, cô lập tức bỏ bút xuống. Tuy cô đã ngủ cả một ngày, nhưng vẫn không nỡ từ chối anh.

Cô nằm gọn trong lòng anh, hô hấp của họ hòa thành một, sự ấm áp dần lan tỏa trong không khí.

Cô nhìn thấy quầng thâm nơi mắt anh liền nói: “Gần đây anh bận như vậy thì không cần ngày nào cũng về nhà đâu, cứ ngủ đại ở khách sạn nào đó gần phim trường cho đủ giấc đi.”

Anh vừa ôm vợ vừa nói: “Anh muốn về nhà để nhìn em, có vậy thì anh mới an giấc được.”

Hồi xưa, anh không dám về nhà mỗi ngày vì sợ đám phóng viên quấy rầy đến cuộc sống thường nhật của cô và cũng vì anh quá bận rộn.

Cô im lặng một lúc lâu, vừa định nói tiếp thì phát hiện anh đã ngủ mất tiêu. Cô chẳng biết phải nói gì, vòng tay ôm anh thật chặt, dần thiếp đi tự lúc nào.

Lát sau, cửa phòng họ mở he hé, một cái đầu nho nhỏ thò vào, rón rén bước vào trong. Khi thấy ba mẹ ôm nhau ngủ ngon lành, bé bĩu môi rồi leo lên cái giường nhỏ để ngủ.

***

Hôm sau, Nhan Hạ vừa tỉnh giấc đã nhìn thấy con trai đứng nhìn chằm chằm mình từ mép giường. Cô dụi mắt, sau đó xoa đầu con: “Con đang làm gì vậy?”

Bé đáp ngay: “Con đang nhìn mẹ ngủ ạ.”

Cô không tài nào hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ lạ của con, nên đành phải thôi. Sau đó, cô nhìn xung quanh và hỏi: “Ba đâu rồi con?”

Bé nhanh nhẹn trả lời: “Ba đi làm rồi ạ.”

Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại xong liền hỏi con: “Con không đi học à?”

Bé hết hồn, quýnh quáng lấy cặp rồi chạy cái vèo ra khỏi phòng, không thể tin được mình mải mê nhìn mẹ đến quên cả thời gian luôn.

Cô lắc đầu ngao ngán, rời khỏi giường và quyết định đi theo tiếng gọi của cái bụng!

Một lát sau, cô đã ăn uống thỏa thích ở phòng ăn. Sau bữa ăn, cô mới nhận ra mình càng ngày càng ăn khỏe hơn rồi.

Tuy vậy, khi nghĩ đến đứa con trong bụng mình, cô lại thấy đây chỉ là chuyện bình thường thôi.

***

Cuộc sống ấm áp trôi vùn vụt, chẳng mấy chốc mà đã đến tân niên. Trước Tết, cuối cùng Lục Phỉ cũng đã chịu chứng thực tin vợ mình mang thai, làm chao đảo cả giới giải trí.

Tuy ai cũng đã đoán được chuyện này, nhưng họ lại cảm thấy thế giới bừng sáng sau khi anh xác nhận. 

Fan của Lục Phỉ chân thành chúc phúc gia đình anh trên Weibo, số còn lại thì mong chờ cô công chúa nhỏ ra đời.

Chớp mắt mà đã đến lúc Nhan Hạ mang thai bảy tháng, bụng cô to như quả khinh khí cầu làm cho cả nhà đều khẩn trương không thôi.

Mỗi khi Lục Hạo nhìn thấy bụng mẹ thì đều có cảm giác rất khó tả. Ban đầu, bé còn có chút sợ hãi, sau đó thì cứ quấn lấy mẹ suốt.

Hôm nay, bé sờ bụng mẹ rồi hỏi: “Hôm nay em gái có ngoan không mẹ?”

Cô dịu dàng xoa đầu con và nói: “Em ngoan lắm.”

Lúc mang thai, trông cô còn dịu dàng hơn trước, đến cả một nụ cười cũng mang theo sự bao dung.

Nói thật thì bé rất thích mẹ của bây giờ! Mẹ là số một!

Anh nhìn vợ con bằng ánh mắt ôn hòa, sau đó bế bé lên từ phía sau. Bé quýnh lên, sau khi nghe thấy tiếng ba liền thả lỏng, kích động nói: “Ba về rồi! Hồi nãy con mới cảm giác được cú đạp của em gái đó ba!”

Ánh mắt anh ánh lên vẻ xúc động, ôm lấy con trai và nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô. Khi anh cảm nhận được cú đạp yếu ớt của con, cảm xúc không tên bỗng chiếm lấy cõi lòng anh.

“Con cũng muốn sờ nữa ạ!” – Nói rồi, bé liền nghiêng người về phía mẹ, khiến ba phải vội vàng giữ lấy bé.

Lục Hạo hạnh phúc sờ bụng mẹ, cứ cười khúc khích khi cảm nhận được em bé trong bụng mẹ đang giao lưu với mình.

Em gái ơi, em gái à, anh là anh hai của em đây!

Cô mỉm cười nhìn con, bỗng nhiên lại cảm thấy có chất lỏng chảy ra ở phía dưới. Cô nghiêm nghị nói với ông xã: “Hình như em… Sắp sinh rồi!” 

Lục Phỉ hoảng hốt trong giây lát, sau đó liền khẩn trương hỏi lại cô: “Sắp sinh á?”

Nói xong, anh mới cảm thấy câu này quá thừa thãi, vội vàng kêu người chuẩn bị xe. Anh đặt con xuống đất và nghiêm túc nói: “Giờ ba phải đưa mẹ đến bệnh viện, con ngoan ngoãn ở nhà nhé?”

Bé gật đầu và đáp: “Dạ.”

Anh bế vợ chạy ù ra ngoài, để lại bé nhìn theo bóng họ. Sau đó, bé mới vội vàng chạy đến chỗ điện thoại bàn để thông báo cho ông bà nội rằng mẹ sắp sinh em gái rồi!

Rất nhanh đám Lục Phỉ đã đến bệnh viện, nơi các bác sĩ y tá đang đứng chờ sẵn. 

Mọi người xung quanh thấy họ vội vàng như vậy liền suy đoán có lẽ vợ của nam thần Lục sắp sinh rồi. Sau đó, ai nấy đều chụp lia chụp lịa và đăng lên Weibo và vòng bạn bè của mình với những tiêu đề như sau:

“Tôi đi khám bệnh thì thấy Lục Phỉ bảo là vợ anh ấy sắp sinh rồi.”

“Giờ Lục Phỉ đang ở Bệnh viện Nhân dân để đợi vợ sinh á.”

“…”

Chỉ trong giây lát mà toàn bộ cư dân mạng đã biết tin này, giới truyền thông nghe vậy liền ba chân bốn cẳng chạy đến chầu chực ngay cửa bệnh viện.

Mùa hè nóng nực với bầu không khí oi bức hệt như lòng phóng viên lúc này vậy.

Dưới Weibo của vợ chồng Lục Phỉ, các fan đã sớm bơi vào chúc phúc và cầu mong nàng công chúa nhỏ chào đời.

Bây giờ, từng giây từng phút đều là sự giày vò với Lục Phỉ đang chờ đợi ở ngoài.

Rất nhanh người nhà họ Lục đã đến bệnh viện. Trần Dung là người đầu tiên hỏi: “Sao rồi tiểu Phỉ? Nhan Hạ sinh chưa con?”

Lục Phỉ run rẩy trả lời: “Chưa ạ, cô ấy mới vào thôi.”

Bà vội vàng an ủi con trai: “Con bé đã sinh một đứa rồi, nên không sao đâu con.”

“Dạ.” – Tuy anh biết mẹ nói đúng, nhưng anh vẫn không kiềm chế được nỗi lo sợ của mình.

Trong sự chờ đợi lặng thinh lại không kém phần áp lực này, Lục Phỉ đã đợi đến chết lặng, bên trong bỗng nhiên vang lên tiếng khóc vang trời của trẻ con.

Mọi người ở ngoài sống dậy, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh.

Cửa mở ra, bác sĩ thò đầu ra thông báo: “Chúc mừng mọi người, mẹ tròn con vuông rồi. Sản phụ đã sinh được một cặp anh em song sinh.”

Lục Phỉ nghe thấy bà xã bình an liền thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghe giới tính của con nữa.

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng truyền đến: “Trong bụng cô ấy còn một đứa nữa!”

Bác sĩ vội rụt đầu về, để lại mọi người thắc mắc không thôi. Chẳng phải bác sĩ bảo là song sinh sao?

Quách Kỳ bỗng thốt lên: “Thật ra… Hạo Hạo đã từng nói với em rằng thằng bé mơ thấy ba đứa em trai.”

Mọi người im bặt, nghĩ thầm: Lẽ nào đứa thứ ba lại là con trai nữa ư?

Lục Phỉ mím môi nghĩ: Chẳng lẽ có ba đứa mà không có lấy một mống con gái ư?

Trong lúc họ suy nghĩ, một tiếng khóc yếu ớt vang lên. Bác sĩ lại thò đầu ra, tằng hắng một tiếng và nói: “Là một bé gái. Chỉ có điều, thể trọng của bé hơi thấp.”

Trần Dung thở phào nhẹ nhõm khi biết đứa thứ ba là bé gái, vội nói: “Cảm ơn bác sĩ, khi nào thì chúng tôi có thể vào được vậy bác sĩ?”

“Vì bé nào cũng sinh non, nên sẽ phải ở trong lồ ng ấp một khoảng thời gian. Mọi người muốn vào gặp sản phụ thì đợi đến khi nào y tá gọi vào là được, sau đó y tá sẽ chuyển sản phụ về phòng hồi sức chung với mọi người.”

Bà vội nói: “Làm phiền bác sĩ rồi.”

“Có phiền gì đâu chứ.” – Nói xong, bác sĩ liền quay trở vào.

Thời gian chờ đợi còn lại không mấy gian nan, chưa gì mà y tá đã gọi họ vào. Nhan Hạ đã ngủ thiếp đi, cạnh cô là ba đứa nhỏ đang say giấc nồng.

Lục Phỉ nhìn vợ một lúc lâu, mãi đến khi y tá bước đến cạnh cô thì anh mới đi qua nhìn các con nằm trong lồ ng ấp.

Ánh mắt anh nấn ná tại đứa bé nhỏ nhất, phải công nhận là con gái họ giống cô thật.

Khác với Lục Phỉ trọng nữ khinh nam, những người còn lại đều thích cả ba bé. 

Ông bà nội vui vẻ nhìn nhau, nghĩ thầm: Cô con dâu này không nói thì thôi, chứ vừa ra tay là có hẳn ba đứa luôn!

Lục Văn phấn khích nói: “Khi nào vợ chồng anh chị không có thời gian chăm cô công chúa nhỏ thì cứ để cho tụi em lo cho hê hê.” 

Từ nhỏ anh ấy đã mong có được một cô em gái đáng yêu, tiếc là đến tận lúc lớn lên vẫn chưa có. Thôi, giờ có một cô cháu gái cũng được rồi.

Lục Phỉ nói thẳng: “Anh chị sẽ lo cho con bé, chú tự chọn một trong hai thằng nhỏ còn lại đi.”

Lục Văn nhìn anh bằng ánh mắt lên án, nói thều thào: “Anh… Thật quá đáng!”

Lục Phỉ nheo mắt nhìn sang em dâu, mùi máu trong phòng sinh khiến cô ấy buồn nôn nên cô ấy chỉ cười cười chứ không dạy chồng.

Lục Văn quay sang nhìn vợ, anh ấy nhận ra cô đang khó chịu liền vội hỏi: “Em có sao không?”

Quách Kỳ khoát tay đáp: “Em không sao, em chỉ cảm thấy hơi buồn nôn ấy mà.”

Giờ gia đình đang vui vẻ sum vầy, nên cô chỉ nói đơn giản để tránh khiến mọi người mất hứng.

Trần Dung kinh nghiệm đầy mình nghe con dâu nói vậy liền vui vẻ nhìn cô ấy, hỏi lại: “Con thấy buồn nôn à?”

“Dạ.” – Quách Kỳ gật đầu, không hiểu sao bà lại hào hứng đến thế.

Bà ấy nói tiếp: “Bà bầu khá là nhạy cảm với mùi máu đấy.”

Hai mắt Lục Văn sáng rực, quay sang hỏi vợ ngay: “Có khi nào em đã mang thai rồi không vợ?”

Sắc mặt Quách Kỳ hoảng loạn, nói năng lộn xộn: “Không thể nào. Mọi người cũng biết con…”

Sau sự việc lần đó, bác sĩ đã chẩn đoán khả năng cô ấy thụ thai rất thấp. Tuy vậy, cô ấy vẫn mong rằng mình sẽ được làm mẹ vào một ngày nào đó.

Bà giục con trai: “Tiểu Văn mau dẫn tiểu Kỳ đi gặp bác sĩ đi.”

“Dạ!” – Lục Văn hoàn hồn, vội vàng dẫn vợ đi ra ngoài để khám.

Mọi người thật tâm cầu mong vợ chồng họ sẽ có một đứa bé, có vậy thì tiểu Kỳ mới bỏ xuống gánh nặng trong lòng được.

Không muốn có con rất khác với không sinh con được, nên dù Quách Kỳ có tỏ ra không mấy bận tâm thì trong thâm tâm con bé vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Quách Kỳ đã trả giá rất nhiều vì Lục Văn, họ thật lòng mong con bé có được cuộc sống viên mãn chứ không phải gắng gượng mỉm cười trong nỗi đau thế này.

Y tá sắp xếp cho Nhan Hạ xong liền nói với đám người Lục Phỉ: “Đến lúc dẫn sản phụ về phòng hồi sức rồi.”

Nghe vậy, họ liền vội vàng đi theo y tá đến phòng hồi sức.

***

Lúc Nhan Hạ tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy bụng dưới của mình rất đau. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy bóng dáng của ông xã.

“Em tỉnh rồi à?”

“Vâng.”

Lục Phỉ gấp gáp múc một chén canh gà rồi đưa đến miệng cô: “Húp miếng canh gà đi bà xã.”

Cô sốt ruột tìm mấy đứa con mà mình mang thai bảy tháng nhưng vẫn không thấy đâu, vội hỏi chồng: “Con đâu rồi anh?”

“Các con sinh non nên đang nằm trong lồ ng ấp ấy vợ.”

Cô hỏi anh: “Đều là con trai hả anh?”

Vì họ không muốn biết giới tính của các con trước khi sinh ra, nên cô không biết giấc mơ của Hạo Hạo có phải là thật không.

“Mình có một đứa con gái đó vợ.”

Cô hưng phấn hỏi: “Vậy là mình sinh đôi một trai một gái hả ông xã?”

Anh dịu dàng trả lời vợ: “Chúng mình có hai trai một gái đấy vợ.”

Cô ngẩn ngơ, chỉ nhớ mọi người bảo mình dùng sức rặn chứ không biết mình đã sinh mấy đứa cả.

Tuy cô có nghe loáng thoáng còn một đứa nữa, nhưng cô vẫn không thể tin rằng mình đã sinh ba.

Thế giới này sao mà kỳ diệu thế?

Cô sốt ruột hỏi chồng: “Khi nào thì em mới được nhìn con vậy ông xã?”

Anh dỗ dành cô ngay: “Khi nào em xuống giường được rồi thì anh sẽ dẫn em đi nhìn bọn nhỏ. Giờ em ăn uống trước đã.”

“Dạ.” – Cô gật đầu, ngoan ngoãn để anh đút cho mình.

Lúc bấy giờ, cô không biết ngoài kia đã loạn xà ngầu lên cả rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc