CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Đêm khuya yên tĩnh, cùng với tiếng gầm giận dữ, Vương thái y bị một chung trà đánh đuổi ra ngoài, thời điểm bỏ chạy thập phần vội vàng, nếu chậm một bước, nói không chừng sẽ bị một chung trà lấy đi tánh mạng.
Tiêu Vân Hoàn tức giận ôm mèo đi qua đi lại: “Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!”
Thu Vãn để mặc hắn ôm, hơn nữa còn tự mình điều chỉnh một tư thế thoải mái ở trong ngực hắn. Rõ ràng bầu không khí trong điện đều vô cùng khẩn trương, nhưng nàng nằm trong ngực Tiêu Vân Hoàn, cảm nhận được có người ôm mình đi tới đi lui, trong biên độ dao động đều đều nàng còn cảm thấy vài phần buồn ngủ.
Nàng lại ngáp một cái, cố gắng chống mí mắt lên tinh thần.
Tiêu Vân Hoàn vẫn còn đắm chìm trong sự thật khó tin, động tác đi qua đi lại của hắn chợt khựng lại, hắn xoay người đi hỏi Cao Bình Sơn: “Trong cung có mấy con mèo đực? Những con mèo đó là của ai? Ngọc Cầu có từng tiếp xúc với chúng nó không? Con mèo dám lén lút tiếp xúc với Ngọc Cầu dưới mí mắt trẫm là con nào?!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao công công cẩn thận đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, nô tài cũng không biết.”
“Chuyện này cũng không biết chuyện kia cũng không biết, trẫm cần ngươi thì có ích gì!” Tiêu Vân Hoàn phẫn nộ nói: “Tra cho trẫm! Tìm ngay con mèo đực không biết xấu hổ kia cho trẫm!”
Ám vệ tránh trong bóng tối nhận lệnh, nhanh chóng đi rình coi ổ mèo của các cung.
Thu Vãn điều chỉnh tư thế, lót thịt mềm mại vỗ vỗ lên mặt hắn.
Còn có thể là ai, đương nhiên là ngài nha, bệ hạ.
Bên trong hậu cung này, cũng chỉ có bệ hạ có thể khiến nàng mang thai.
Tuy nhiên Tiêu Vân Hoàn không nghe được tiếng lòng của nàng, bởi vậy cũng chỉ càng thêm giận dữ. Cao công công và nhóm thị vệ thái giám trong điện nằm không cũng trúng đạn, tất cả đều bị hắn mắng cho một trận, đợi đến khi hắn mắng tới miệng khô lưỡi khô, nâng chung trà lên uống một ngụm, trà lạnh chảy vào bụng lúc này cuối cùng hắn mới bình tĩnh trở lại.

Tiêu Vân Hoàn ôm mèo trắng, ngồi cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, hồi tưởng lại tất cả những con mèo mình đã gặp trong cung một lần, loại trừ mọi khả năng.
Hắn cẩn thận ôm Thu Vãn lên, cố ý tránh bụng nàng, nói: “Hiện giờ thời tiết nóng bức, nói vậy ngươi cũng không hay ra ngoài, chắc hẳn cả ngày đều ở bên trong Bích Nguyệt Cung mới đúng, không phải ngươi luôn dính lấy Thu quý nhân sao? Nàng thường xuyên ở trong Bích Nguyệt Cung, nghĩ tới có lẽ ngươi cũng không có quá nhiều cơ hội chạy ra ngoài.”
“Meo~”
“Ngươi cảm thấy trẫm nói rất đúng?” Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn sáng lên, lại nói: “Bích Nguyệt Cung chỉ có một con mèo là ngươi, Huệ tần không nuôi mèo, Thu quý nhân cũng không nuôi con mèo nào khác, cơ hội để ngươi tiếp xúc với những con mèo khác không nhiều lắm, cũng chỉ có……”
Chỉ có đến nơi này của hắn, tiếp xúc một chút với Sửu Cầu.
Sắc mặt Tiêu Vân Hoàn nghiêm trọng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Sửu Cầu một hồi lâu.
Sửu Cầu đang nằm trên đất ôm con cá vải gặm cắn vô cùng vui vẻ, đột nhiên nó cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, lập tức rùng mình một cái, cảnh giác xoay người lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn quanh bốn phía.
Tiêu Vân Hoàn chăm chú nhìn nó hồi lâu, sau đó lại chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đâu, Sửu Cầu chỉ là một con mèo sữa thôi.
“Không đúng, tuy rằng ngươi hay dính lấy Thu quý nhân, nhưng mỗi lần trẫm tới tìm ngươi, ngươi lại thường xuyên không ở đấy. Thu quý nhân nói ngươi ham chơi, chạy ra bên ngoài, tuy nhiên trẫm chẳng mấy khi nhìn thấy bóng dáng ngươi, ngươi nói xem, có phải ngươi ra ngoài giao du với mèo hoang hay không?” Tiêu Vân Hoàn duỗi tay nắn bóp móng vuốt nàng, sau đó thả nhẹ thanh âm, dỗ dành nói: “Ngọc Cầu, ngươi viết tên con mèo hoang kia xuống đây, trẫm đáp ứng ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không làm gì con mèo hoang kia. Bởi vì ngươi là sủng vật của trẫm, thân phận tôn quý, không phải con mèo hoang nào cũng có thể trèo cao, trẫm giúp ngươi nhìn xem con mèo hoang kia có xứng đôi với ngươi hay không.”
Xứng đôi, xứng đôi, trong thiên hạ này không có con mèo nào tôn quý hơn Hoàng Thượng.
Thu Vãn vươn móng vuốt vỗ vài cái trấn an hắn.

Tiêu Vân Hoàn bình tĩnh nói: “Nếu con mèo hoang kia tướng mạo xấu xí, mỏ chuột tai khỉ, thân phận thấp kém, còn hay đi Ngự Thiện Phòng ăn cắp cá khô, vậy đừng trách trẫm thủ hạ vô tình.”
Một con mèo phẩm chất thấp kém sao có thể xứng đôi với Ngọc Cầu của hắn!
Thu Vãn: “……”
Bệ hạ! Rốt cuộc ngài nghĩ đi đâu vậy!
Thu Vãn càng thêm bất đắc dĩ, nàng trấn an vỗ vỗ cánh tay hắn, trong miệng meo meo không ngừng, coi như an ủi.
Tiêu Vân Hoàn càng thêm suy sụp: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho trẫm, con mèo hoang kia điều kiện xuất chúng? Ngọc Cầu, ngươi đừng nhìn người tình trong mắt mèo hóa Tây Thi, cho dù muốn tìm cũng phải dựa theo điều kiện của trẫm tìm mới đúng.”
Đúng vậy đúng vậy, chính là bệ hạ ngài nha.
“Meo ~”
Tiêu Vân Hoàn hít sâu một hơi, càng nghĩ càng đau lòng, vùi gương mặt trầm trọng vào  bộ lông dày mềm mại của nàng.
……
Ngày thứ hai, Thu Vãn còn chưa ngủ tỉnh đã Tình Hương vội vội vàng vàng đẩy cửa tiến vào, hoảng loạn nói: “Chủ tử, chủ tử, ngài mau đứng lên, Hoàng Thượng tới.”

Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc, Thu Vãn giật mình thanh tỉnh, dưới sự hầu hạ của Tình Hương nhanh chóng bò dậy.
Thời điểm nàng thay xiêm y xong được Tình Hương đỡ ra, đập vào mắt là bộ dáng Tiêu Vân Hoàn không màng tới hình tượng khom lưng đi tới đi lui trong phòng, dường như đang tìm thứ gì đó.
Thu Vãn sửng sốt, khom mình hành lễ, rốt cuộc vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Bệ hạ, ngài đang tìm gì vậy?”
Tiêu Vân Hoàn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Trẫm đang tìm Ngọc Cầu, nàng có nhìn thấy Ngọc Cầu không, nếu thấy nhất định phải đưa Ngọc Cầu tới trước mặt trẫm.”
Thu Vãn nhất thời chột dạ, Tình Hương bên cạnh cũng trộm liếc nàng một cái.
Nàng đúng sự thật lắc đầu: “Tần thiếp không thấy Ngự Miêu.”
Tiêu Vân Hoàn nghe vậy, tức khắc thất vọng.
Hắn không tiếp tục tìm mà ngồi xuống trước bàn.
“Không biết rốt cuộc Ngọc Cầu đi tìm con mèo hoang nào chơi rồi.” Tiêu Vân Hoàn tức giận nói: “Chờ trẫm bắt được con mèo hoang kia, thế nào cũng phải lăng trì nó.”
Thu Vãn: “……”
Bệ hạ! Tối hôm qua ngài không nói như vậy nha!
Tối hôm qua ngài còn nói sẽ đối xử tốt với con mèo hoang kia, nếu điều kiện thích hợp ngài còn hứa sẽ tác hợp đấy!
Thu Vãn nhìn hắn, gian nan nuốt những lời nói bên miệng trở vào.
Hơn nữa, không có con mèo hoang nào cả, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình bệ hạ thôi.
Không có ai phù hợp với những điều kiện do bệ hạ đặt ra hơn chính ngài đâu.

Thu Vãn không nói những lời này ra ngoài, làm bộ như mình không biết gì cả, thấp giọng hỏi:” Ngự Miêu làm sao vậy? “
“Đúng rồi, nàng còn chưa biết đi” Tiêu Vân Hoàn nói: “Mấy ngày nay Ngọc Cầu ở bên ngoài chạy tới chạy lui, thậm chí còn có thai, nàng nói có tức hay không?”
“Có thai?!” Thu Vãn ra vẻ kinh ngạc: “Làm sao có thể? Ngự Miêu……”
“Không sai, khẳng định Ngọc Cầu có mèo hoang khác ở bên ngoài.” Tiêu Vân Hoàn vẻ mặt trịnh trọng nói: “Nàng để ý giúp trẫm, nếu nhìn thấy bóng dáng con mèo hoang kia nhất định phải phái người tới nói cho trẫm, nếu có thể trực tiếp bắt lấy con mèo hoang kia vậy thì không thể tốt hơn.”
Thu Vãn: “……”
Tiêu Vân Hoàn ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngọc Cầu thích ở nơi này của nàng nhất, nàng có nhìn thấy con mèo hoang nào tới gần Ngọc Cầu không? Không câu nệ đối tượng, bất cứ manh mối nào đều phải nói với trẫm một câu.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn càng thêm bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Tiêu Vân Hoàn thở dài: “Một khi đã như vậy, nàng có biết ngày thường Ngọc Cầu hay thích chạy tới nơi nào không? Trẫm tới những nơi đó tìm một chút, nói không chừng có thể tìm được manh mối.”
Thu Vãn hàm hồ nói ra mấy địa danh, Tiêu Vân Hoàn lập tức vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Thu Vãn còn nghe tiếng hắn từ xa vọng lại, hình như thật sự dẫn người đi tìm.
Thu Vãn sờ bụng, chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói.
Tác giả có lời muốn nói: Thu Vãn: 【 ưu thương 】chỉ số thông minh sẽ không di truyền xuống chứ……

 


Bình luận

Truyện đang đọc