CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Tiêu Vân Hoàn hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng kỳ lạ như vậy vừa xảy ra trước mắt mình.
Thậm chí nó đã vượt qua mọi thứ bên trong tưởng tượng của hắn.
Chính mắt nhìn thấy phi tần của mình biến thành mèo, trải nghiệm này có lẽ là trải nghiệm duy nhất trong thiên hạ.
Đầu óc Tiêu Vân Hoàn rối tung cả lên, các loại cảm xúc ý tưởng nhanh chóng lướt qua, đến cuối cùng trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ.
Thì ra không phải thỏ tinh mà là mèo tinh sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn cũng không biết mình đang mềm lòng với ai, có lẽ là đối với Ngọc Cầu. Xuất phát từ lòng trắc ẩn đối với Ngọc Cầu, khi hắn tận mắt nhìn thấy một người biến thành mèo hắn lại có thể thập phần trấn định, không hành động quá khích cũng không kêu la sợ hãi, thậm chí còn đứng trước mép giường một hồi lâu, sau đó vươn tay ra tự mình vuốt lông mèo trắng. Thẳng đến khi dùng tay chạm vào mèo trắng, cảm nhận được sự mềm mại của bộ lông dưới lòng bàn tay, cùng với nhiệt độ ấm áp cách lớp da lông truyền đến, hắn lại sờ lên vùng bụng nhô ra của mèo trắng.
Mềm mại.
Thì ra đây không phải mèo hoang con, càng không có con mèo hoang nào cả, trong bụng Ngọc Cầu thế nhưng lại là hài tử của hắn sao?
Trong nháy mắt Tiêu Vân Hoàn có chút dở khóc dở cười, không biết nên vui hay nên buồn, tâm tình vô cùng phức tạp.
Hắn nhớ tới hành động của mình trong những ngày qua, thì ra tất cả đều được Thu quý nhân xem ở trong mắt, không biết trong lòng Thu quý nhân suy nghĩ như thế nào, có lẽ là đang cười nhạo hắn đi.
Cuối cùng là hắn oan uổng Ngọc Cầu, không biết thời điểm Thu quý nhân nghe hắn nhắc tới mèo hoang thì tâm trạng nàng thế nào.
Đổi lại làm người, nói không chừng sẽ hô to oan uổng trước mặt hắn?
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Vân Hoàn không khỏi sinh ra vài phần buồn cười.
Hắn vuốt ve lông trên lưng Ngọc Cầu, không đành lòng đánh thức mèo trắng đang ngủ say, một lát sau lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Tình Hương vẫn đang canh giữ ở bên ngoài chờ hắn, hắn liếc mắt nhìn tiểu cung nữ này một cái, không biết tiểu cung nữ này có biết bí mật của chủ tử nàng hay không.
“Canh giữ cho tốt, hiện giờ thân mình Thu quý nhân vô cùng quý trọng, người không liên quan không được phép đi vào, tránh việc quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi.” Tiêu Vân Hoàn nói.
Tình Hương cung kính: “ Vâng, thưa bệ hạ.”
Phân phó xong hết thảy, lúc này hắn mới rời đi.

Tiêu Vân Hoàn không trực tiếp trở về mà đi tìm Huệ tần, hỏi chuyện liên quan đến Ngọc Cầu.
“Ngọc Cầu?” Huệ tần hoang mang nói: “Không phải Ngọc Cầu ở chỗ Thu quý nhân sao? Không phải bệ hạ phân phó, hiện giờ Ngự Miêu đang có thai không được cho nó chạy loạn, thần thiếp còn đặc biệt chú ý sắp xếp người canh giữ ở các lối ra vào, Ngọc Cầu sẽ không có cơ hội chạy ra ngoài đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nha?” Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn hơi trầm xuống: “Nhưng trẫm vừa đi tìm Ngọc Cầu, không thấy bóng dáng nó đâu cả.”
“Có lẽ Ngọc Cầu lại chạy ra ngoài chơi rồi. Ngọc Cầu thông minh như vậy, động tác lại nhanh nhẹn, thỉnh thoảng đi ra ngoài thần không biết quỷ không hay, những người đó không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường. Có lẽ Ngọc Cầu căn bản chưa từng đi xa, mà đang tránh ở một chỗ nào đó không cho ai biết mà thôi.”
Tiêu Vân Hoàn trầm ngâm nói: “Có lẽ Thu quý nhân biết hướng đi của Ngọc Cầu chứ?”
“Sao có thể.” Huệ tần không chút nghĩ ngợi nói: “Bệ hạ không biết rồi, hiện tại Thu quý nhân cả ngày thích ngủ, đừng nói tới Ngọc Cầu mà ngay cả thần thiếp cũng không gặp nàng được mấy lần. Chỉ khi tới thời gian tản bộ mỗi ngày thần thiếp mới có thể nhìn thấy nàng, những lúc khác, nàng còn không thức nhiều bằng thần thiếp thì sao có thể nắm được hướng đi của Ngọc Cầu.”
Tiêu Vân Hoàn nghĩ thầm: Xem ra Huệ tần không biết gì cả.
Chuyện mèo biến thành người là chuyện lớn, Thu quý nhân lại giấu diếm ngay dưới mí mắt Huệ tần, chẳng những không lộ ra một chút sơ hở mà ngược lại còn khiến Huệ tần đứng về phía nàng, nói tốt cho nàng. Hắn thật sự nhìn không ra, tiểu quý nhân kia lại lợi hại như vậy.
Ngày thường lúc nào cũng gọi Ngọc Cầu Ngọc Cầu vô cùng vui vẻ, nếu Huệ tần biết Ngọc Cầu chính là Thu quý nhân, không biết nàng sẽ có cảm giác gì.
Tiêu Vân Hoàn lắc đầu, không nói gì nữa, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Trở lại Ngự Thư Phòng, hắn tìm tất cả các cuốn sách có đề cập tới những chuyện quỷ quái mà mình ấn tượng, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cao công công chậm rãi lật mở từng trang một.
Tốc độ đọc sách của hắn rất nhanh, nhưng khi đọc được một nửa hắn liền ngừng lại, hỏi Cao công công: “Cao Bình Sơn, ngươi nói trên thế giới này có chuyện mèo biến thành người không?”
Cao công công vừa nghe liền biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hắn cười nói: “Bệ hạ, ngài lại nghe được lời đồn đãi nào trong cung sao? Mèo là mèo, người là người, đang êm đẹp, mèo sao có thể biến thành người được?”
“……”
“Nếu mèo thật sự có thể biến thành người, nô tài thật sự sẽ phát sầu.”
“Hả?”
“Sau khi tiểu Ngự Miêu biến thành người, e rằng số tuổi cũng không nhỏ, ngày thường tiểu Ngự Miêu rất dính người, thường xuyên bắt người ôm, bộ xương già của nô tài không biết nên ôm tiểu Ngự Miêu thế nào.”

Tiêu Vân Hoàn cúi đầu nhìn Sửu Cầu ngốc nghếch đang làm nũng bên chân, ánh mắt chạm tới bộ lông trên người nó, hắn lập tức quay đầu đi.
Thời điểm làm mèo đã xấu như vậy, cho dù biến thành người chỉ sợ cũng không đẹp được hơn bao nhiêu.
Đâu giống Ngọc Cầu của hắn……
Ngọc Cầu của hắn……
Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, giả bộ lấy sách che mặt mình.
Hắn khụ một tiếng, vẫy tay cho Cao công công ôm Sửu Cầu lui xuống, một mình bắt đầu ngồi phát ngốc tại chỗ.
Hắn đã sớm biết Ngọc Cầu không phải con mèo bình thường, mèo bình thường sao có thể đột nhiên rời đi như vậy, ngay cả chào cũng không thèm chào một tiếng, đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất. Hơn nữa mèo bình thường cũng không biết chữ, cẩn thận nghĩ lại khắp nơi đều là sơ hở. Trong thân thể Ngọc Cầu ẩn giấu một người, tuy rằng có vài chỗ là đặc tính của loài mèo nhưng so với Sửu Cầu thì Ngọc Cầu lại hiểu tính người hơn một chút. Tuy rằng không thể nói tiếng người nhưng dường như lại có thể nghe hiểu lời hắn nói, hơn nữa còn biết meo meo đối thoại với hắn, thỉnh thoảng phát hiện cảm xúc hắn trùng xuống cũng sẽ chủ động vươn móng vuốt tới an ủi hắn.
Có Sửu Cầu ngốc nghếch ở bên cạnh để so sánh, cho dù nhìn thế nào hắn cũng thấy Ngọc Cầu thông minh hơn những con mèo bình thường khác.
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Vân Hoàn nhận ra vô số điểm không thích hợp trên người Thu Vãn. Tuy nhiên lúc trước hắn bị sắc mèo làm cho u mê đầu óc, nhất thời không phát hiện ra, hiện giờ nhớ đến bộ dáng Ngọc Cầu khi biến thành hình người hắn không còn cảm giác không khỏe như trước nữa.
Nếu làm một con mèo nàng không khỏi quá mức thông minh, nhưng nếu làm một con người lại không khỏi quá mức đơn thuần, bộ dáng đơn thuần này ứng với tiểu quý nhân của hắn lại vô cùng thích hợp.
Tiêu Vân Hoàn đỡ trán thở dài một tiếng, cảm thấy mình thế là xong.
……
Thời điểm Thu Vãn tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Nhờ Tình Hương nói nàng mới biết Hoàng Thượng đã tới.
“Hoàng Thượng tới, sao các ngươi không gọi ta tỉnh dậy?” Thu Vãn nói.
Tình Hương đứng một bên giúp nàng pha trà, cười tủm tỉm nói: “Còn không phải là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng săn sóc chủ tử, biết chủ tử còn đang ngủ, đặc biệt dặn nô tỳ không được gọi ngài dậy.”
“Nếu Hoàng Thượng tới, ngươi cũng nên trộm đánh thức ta dậy mới phải.” Thu Vãn thầm nghĩ : Hiện giờ có thai, thời gian nàng gặp Hoàng Thượng càng ngày càng ít.
Từ lúc Thu Vãn có thai đương nhiên không thể thị tẩm, mà nàng lại đặc biệt thích ngủ, cả ngày làm bạn với chiếc giường, không có tinh thần bận tâm tới những chuyện khác. Đến buổi tối, nàng lại càng đi ngủ sớm hơn, không thể đi tìm Hoàng Thượng giống như trước đây.
Thu Vãn nghĩ: Nếu Hoàng Thượng không thấy nàng, nói không chừng lại tưởng rằng nàng chạy đi chơi với mèo hoang khác.

Nhưng làm gì có mèo hoang nào, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Hoàng Thượng mà thôi.
Thu Vãn cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ là từ khi có thai nàng bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, một ngày không gặp được Hoàng Thượng trong lòng càng thêm nhớ nhung.
Nàng uể oải múc một muỗng canh đưa lên miệng, cơm trưa do Ngự Thiện Phòng đưa tới, bếp đều chính là ngự dụng của Hoàng Thượng, hương vị món canh này giống như đúc món canh mà nàng được nếm ở chỗ Hoàng Thượng.
Thu Vãn tự an ủi chính mình: Coi như đang uống chung một chén canh với Hoàng Thượng.
Thời điểm Thu Vãn đang tự an ủi chính mình, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tiểu thái giám, nàng lập tức kinh hỉ quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng màu vàng đang bước vào.
Vừa bước vào trong điện liền đối diện với ánh mắt tràn ngập vui sướng của tiểu quý nhân, bước chân Tiêu Vân Hoàn hơi khựng lại, cảm giác nôn nóng vừa mới dâng lên trong lòng đều biến mất thay vào đó là niềm hân hoan không rõ ngọn nguồn.
Hắn kiên định suy nghĩ: Nhất định bởi vì nàng chính là Ngọc Cầu.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Cầu cả ngày chạy ra bên ngoài chơi đùa với mèo hoang, không để hắn ở trong lòng, hiện giờ cuối cùng cũng biết nghĩ tới trẫm…… Từ từ, không có mèo hoang nào cả, hình như chỉ có mình hắn.
Thân hình Tiêu Vân Hoàn cứng lại, trước khi những người khác phát hiện ra điểm không thích hợp, hắn nhanh chóng phản ứng lại, trấn định ngồi xuống bên người Thu Vãn.
Đôi mắt Thu Vãn sáng lấp lánh: “Hoàng Thượng đã dùng ngọ thiện chưa?”
Tiêu Vân Hoàn nói: “Đúng lúc trẫm cũng chưa dùng ngọ thiện, đành ở nơi này dùng chung với nàng đi.”
Tình Hương giúp hắn lấy chén đũa, sau đó lại mau chóng lui xuống.
Có Hoàng Thượng ở bên cạnh, Thu Vãn chỉ cảm thấy lượng cơm của mình tăng lên không ít.
Tâm tình sung sướng của nàng thể hiện một cách rõ nét trên gương mặt, Tiêu Vân Hoàn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nếu là trước kia Tiêu Vân Hoàn sẽ cảm thấy buồn cười và đắc ý, hiện giờ liên hệ tiểu quý nhân trước mắt với Ngọc Cầu, tâm tình của hắn càng tốt hơn vô số lần, cả lồng ngực được lấp đầy bởi sự vui sướng, gần như sắp tràn cả ra ngoài.
Ăn được nửa bữa, hắn buông đũa giả bộ lơ đãng hỏi: “Vì sao không thấy Ngọc Cầu ở đây?”
“Bệ hạ nói Ngự Miêu sao?” Thu Vãn thuận miệng nói: “Hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa xuất hiện, có lẽ lại đi tìm con mèo khác chơi rồi.”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Tiêu Vân Hoàn yên lặng nhìn nàng.
Hắn nghĩ thầm: Nói, nàng nói lại cho trẫm.
Trẫm đang ở chỗ này, nàng còn muốn đi chơi với con mèo hoang nào?

Sửu Cầu sao?
Trở về phải lệnh cho Cao Bình Sơn ôm Sửu Cầu sang căn phòng khác.
Hắn nói: “Lại nói tiếp, thời gian Ngọc Cầu có thai không khác nàng là bao. Nói tới cũng  kỳ quái, vào mùa xuân tất cả mèo trong cung đều tới kỳ động dục, duy chỉ có Ngọc Cầu là ngoại lệ. Hiện tại những con mèo cái khác trong cung đã sinh hạ mèo con, vậy mà bây giờ Ngọc Cầu mới mang thai, nàng nói có kỳ quái hay không?”
Động tác trong tay Thu Vãn hơi dừng lại, nàng cẩn thận nhìn hắn: “Kỳ…… Quái?”
“Trẫm cũng từng hỏi qua thái y, bọn họ nói Ngọc Cầu thật sự không phù với tập tính của loài mèo.” Trong mắt Tiêu Vân Hoàn lộ ra vẻ sầu lo: “Không biết Ngọc Cầu có thể xảy ra chuyện gì hay không.”
“Sẽ không.” Thu Vãn vội vàng nói: “Ngự Miêu nhất định sẽ không có việc gì.” Ai bảo nàng không phải mèo chân chính, phía dưới thân xác mèo là một con người đấy.
Tiêu Vân Hoàn thở dài: “Trẫm liền mượn lời cát ngôn của nàng vậy.”
Thu Vãn thầm nghĩ trong lòng: Ngày mai biến thành mèo, nàng nhất định phải đi tìm thái y kiểm tra vài lần, để chính miệng thái y nói với Hoàng Thượng rằng Ngọc Cầu không sao cả, có lẽ phải như vậy Hoàng Thượng mới có thể an tâm.
Tiêu Vân Hoàn lại nói: “Trẫm đã nhiều không gặp Ngọc Cầu, thật sự là vô cùng mong nhớ, không biết khi nào nó mới trở về. Hiện giờ Ngọc Cầu đang có thai, hành động không tiện, tuy nhiên lại cần mẫn chạy ra ngoài hơn trước kia, không biết là học từ ai.”
Thu Vãn chớp chớp mắt, nói: “Hoàng Thượng nhớ mong Ngự Miêu như vậy, chắc chắn Ngự Miêu sẽ mau chóng trở về.”
“Nếu thật sự như lời nàng nói thì tốt rồi.” Tiêu Vân Hoàn lại thở dài nói tiếp: “Trẫm tới nơi này nhiều lần như vậy nhưng chưa bao giờ thấy Ngọc Cầu và nàng xuất hiện cùng một lúc, vận khí của trẫm đúng là không tốt.”
Giọng nói của hắn đều đều nhưng lại khiến trái tim Thu Vãn như bị treo ngược lên.
“Hoàng hoàng hoàng…… Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng vì sao lại hỏi như vậy?” trong lòng Thu Vãn lo lắng tuy nhiên ngoài mặt lại không dám thể hiện nửa phần không thích hợp, nàng ra vẻ trấn định nói: “Hoàng Thượng không tới thường xuyên, chỉ là đúng lúc bỏ lỡ mà thôi, kỳ thật Ngọc Cầu rất thân thiết với tần thiếp, nếu Hoàng Thượng không tin có thể hỏi Tình Hương, Tình Hương, ngươi nói có phải hay không?”
Tình Hương bỗng nhiên bị gọi tên thì lập tức khiếp sợ, chờ Thu Vãn nói xong liền vội vàng trả lời: “Phải…… phải, chủ tử nói không sai, Ngự Miêu rất thân thiết với chủ tử.”
Tiêu Vân Hoàn thở dài một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Lúc này Thu Vãn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thời gian kế tiếp nàng vô cùng cẩn thận, tuy nhiên Tiêu Vân Hoàn lại không hỏi gì nữa, sau khi ăn cơm trưa xong liền nhanh chóng rời đi.
Thu Vãn không thể hình dung ra được ý đồ của hắn là gì.
Tiêu Vân Hoàn rời đi không bao lâu, Cao công công lại mang theo thánh chỉ quay trở lại, phía sau là mấy tiểu thái giám khiêng đồ ban thưởng.
“Hoàng Thượng có chỉ, Thu quý nhân có công mang long thai, thưởng trăm viên trân châu, trăm thất tơ lụa …… Tấn chức thành tần, ban hào ‘ Uyển ’, ban Bích Trúc Cung. Khâm thử.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc