CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Chợt nghe thấy câu chuyện xưa như vậy từ trong miệng Hoàng Thượng, mà tình tiết trong câu chuyện xưa lại là mèo tinh ban ngày là người, buổi tối là mèo, đó còn không phải là trạng thái hiện giờ của Thu Vãn hay sao?
Thật ra nàng có chút không giống mèo tinh trong câu chuyện, nàng ngủ một giấc liền biến thành mèo, ngủ tiếp một giấc lại biến thành người.
Chỉ là nội tâm Thu Vãn đang vô cùng hoảng loạn, không biết Hoàng Thượng bỗng nhiên kể câu chuyện xưa như vậy là có ý gì. Thu Vãn là người nhát gan, ngày thường có bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng khiến nàng bị dọa sợ, hiện giờ lại càng như thế, vừa nghe thấy chuyện xưa có hàm ý mịt mờ ám chỉ như vậy liền bắt đầu lo lắng có phải mình không cẩn thận làm bại lộ thân phận rồi hay không.
Có lẽ là trực giác mách bảo, Thu Vãn ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Hoàn, cho dù trên mặt Tiêu Vân Hoàn không hề lộ ra một chút thần sắc đặc biệt nào nhưng Thu Vãn vẫn cảm giác câu chuyện này có liên quan tới mình.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã phát hiện điều gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn nhớ mang máng mấy ngày trước Hoàng Thượng bỗng nhiên nhắc tới chuyện nàng và Ngọc Cầu chưa từng xuất hiện cùng thời điểm. Có Ngọc Cầu thì không có nàng, có nàng thì lại không có Ngọc Cầu. Chỉ là lúc ấy Hoàng Thượng không hỏi nhiều cho nên Thu Vãn cũng không biết Hoàng Thượng có phát hiện ra điều gì hay không.
Nàng ngẫm nghĩ, trên mặt bất động thanh sắc “Meo” một tiếng, tiếng kêu mềm như bông vừa vô tội vừa đáng thương, nàng thò lại gần cọ cọ vào lòng bàn tay Hoàng Thượng, thể hiện mình chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng Thượng.
Không biết có phải bị bộ dáng đáng yêu vô tội của nàng lừa gạt hay không, Tiêu Vân Hoàn sờ sờ đầu nhỏ của nàng, không tiếp tục xoáy sâu mà dịu dàng nói: “Là trẫm nghĩ sai rồi, chuyện xưa vốn dĩ chỉ là chuyện xưa, trên đời này làm gì có quỷ thần, trẫm đoán người viết quyển tạp thư kia chỉ đang lừa mình dối người mà thôi. Không biết tác giả của cuốn tạp thư này là ai, ngay cả chuyện hoang đường bực này cũng nghĩ ra được, tuy nhiên cách hành văn của tác giả lại vô cùng thuần thục, thời điểm trẫm đọc được thiếu chút nữa liền tin là thật, nhưng mà trên đời này mèo sao có thể biến thành người, mèo tinh gì đó lại càng không thể, Ngọc Cầu ngươi nói có đúng hay không?”
“Meo?”
Thu Vãn chớp chớp mắt, gương mặt ngây thơ.
Khóe miệng Tiêu Vân Hoàn cong lên, ý cười nhuộm đầy mắt, động tác vuốt ve trên tay không hề gián đoạn, miệng nói: “Nếu thật sự có, người nọ biến thành mèo nhất định là vô cùng thông tuệ, không giống những con mèo bình thường, ngược lại giống Ngọc Cầu của trẫm, vừa nhìn liền biết lợi hại hơn các con mèo khác, Ngọc Cầu, ngươi nói có phải hay không?”
Thu Vãn không dám meo nửa lời.
Nàng trợn tròn mắt mèo, không dám tin tưởng mà nhìn vào mắt Tiêu Vân Hoàn, cả người cứng đờ không dám cử động.

Không biết có phải là ảo giác của Thu Vãn hay không, nàng luôn cảm thấy những lời này của Hoàng Thượng đang muốn ám chỉ điều gì đó……
Chỉ là……
Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự không phát hiện ra thân phận của nàng?!
Thu Vãn nhịn không được trầm tư suy nghĩ. Nàng tự nhận ngày thường mình che giấu vô cùng kín kẽ, ngoại trừ Tình Hương thì không hề lộ ra dấu vết trước mặt bất cứ người nào. Nàng ở Bích Nguyệt Cung lâu như vậy, ngay dưới mí mắt Huệ tần, buổi tối trước khi đi tìm Hoàng Thượng đều sẽ sang chỗ Huệ tần chơi đùa một chút, nhưng Huệ tần cũng không phát hiện ra điểm nào không thích hợp, vẫn luôn coi nàng và Ngọc Cầu là hai người, nhưng vì sao Hoàng Thượng lại phát hiện ra?!1
Thu Vãn có chút khó hiểu.
Nàng tuyệt đối chưa từng biến thân ở bên ngoài, khi còn ở Bích Nguyệt Cung mỗi lần đều có Tình Hương canh giữ giúp nàng, người ngoài không thể tới gần, vậy vì sao Hoàng Thượng lại phát hiện?
Chẳng lẽ là…… Ám vệ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ tới vị đại cung nữ Kim Châu toàn năng trong cung mình, Thu Vãn rụt rụt cổ, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện của mình đều đã bị nhìn thấu.
Chỉ là vẫn chưa bị Hoàng Thượng vạch trần, trong lòng nàng lo sợ bất an, không chính tai nghe được Hoàng Thượng nói ra lời chất vấn Thu Vãn không dám khẳng định có phải mình đã đoán sai rồi không.
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn vô tội “Meo” một tiếng, làm bộ cái gì cũng không hiểu.
Tiêu Vân Hoàn thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Nếu thật sự có con mèo như vậy, không biết Ngọc Cầu của trẫm so với nó, rốt cuộc ai thông minh hơn.”
“……”
“Con mèo do người biến thành kia khẳng định sẽ biết chữ, nhưng Ngọc Cầu của trẫm cũng  biết chữ, nghĩ đến đây lại không thể phân cao thấp.” Tiêu Vân Hoàn lâm vào trầm tư: “Trừ điều này ra, Ngọc Cầu còn điểm gì đặc biệt nhỉ?”

Lông tơ trên người Thu Vãn lại dựng thẳng hết lên!
Cuối cùng có thể nói là nàng phải chạy trối chết, thậm chí còn chưa kịp ngủ đã vội vàng chạy ra ngoài. Bộ dáng cuống quít rời đi của nàng lại chọc Tiêu Vân Hoàn ở sau lưng nói một đống lời ai oán, Thu Vãn không có tâm trạng để ý, một đường chạy như bay trở về Bích Trúc Cung.
Bên trong Bích Trúc Cung, Tình Hương đang chờ nàng trở về.
Ngày thường Thu Vãn đều ngủ rồi mới có thể trở về, sau khi phi thẳng vào trong phòng, Tình Hương xác nhận là nàng đã yên ổn trở về mới bắt đầu đi nghỉ ngơi. Buổi tối hôm nay Thu Vãn chạy như điên trở về, hất đuôi đóng cửa sổ, vẻ mặt kinh sợ đứng tại chỗ thở dốc, bộ dáng kỳ quái khiến Tình Hương cũng nhịn không được phải nhìn lại đây.
“Chủ tử?” Tình Hương lo lắng ôm nàng lên: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy chuột ở bên ngoài?”
Thu Vãn kinh hoảng lắc đầu, nàng hơi hé miệng nhưng lại phun ra một tràng meo meo.
Tình Hương săn sóc nói: “Chủ tử, ngài vẫn nên đi nghỉ trước đi.”
“……”
Thu Vãn do dự gật đầu.
Trong lòng cất giấu tâm sự, đáng lẽ ra sẽ ngủ không ngon, trước khi mất đi ý thức Thu Vãn còn nghĩ sau khi nhắm mắt biến trở về người, nàng nhất định phải lập tức tỉnh dậy nói cho Tình Hương chuyện cổ quái này. Tuy nhiên tới khi nàng mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng choang.
Thu Vãn mê mang mở mắt nhìn chằm chằm nóc giường một hồi lâu, sau khi ký ức buổi tối ùa về, cuối cùng nàng mới hồi thần giật mình ngồi dậy.
“Tình Hương!”
Tình Hương ở bên ngoài lên tiếng, bê thau đồng tiến vào giúp nàng rửa mặt.

“Chủ tử, hôm nay ngài dậy thật sớm, ngày thường đều sắp tới giờ cơm trưa mới tỉnh, hôm nay còn chưa hết nửa buổi sáng thế nhưng ngài đã tỉnh rồi.” Tình Hương nói.
Thu Vãn không rảnh bận tâm tới lời trêu ghẹo của Tình Hương, vội vàng ngồi dậy, lo lắng lôi kéo tay Tình Hương hỏi: “Tình Hương, ta…… chuyện ta là Ngự Miêu, ngươi không nói cho người khác chứ?”
“Chủ tử nói gì vậy?” Tình Hương kinh ngạc: “Đây chính là chuyện lớn, nô tỳ làm sao dám nói cho những người khác, ngay cả Kim Châu cô nương cũng không biết đâu. Chủ tử ngài yên tâm, nô tỳ khẳng định sẽ giúp ngài giữ kín bí mật, không nói cho bất cứ kẻ nào.”
Thu Vãn vẫn lo lắng: “Vậy…… vậy thời điểm Hoàng Thượng tới đây có từng phát hiện ra chuyện gì không?”
“Hoàng Thượng có thể phát hiện ra chuyện gì?” Tình Hương khẳng định nói: “Nô tỳ lúc nào cũng nhìn chằm chằm, đã từng có một lần Hoàng Thượng đi vào nội thất, lúc ấy chủ tử vẫn là người, nô tỳ còn khiếp sợ không thôi nhưng thấy chủ tử không biến thành mèo, lúc đó nô tỳ mới yên tâm. Vào những lúc khác thật ra Hoàng Thượng cũng nhìn thấy chủ tử ngủ vài lần, nhưng những lần đó nô tỳ đều nhìn thấy chủ tử vẫn là người. Chủ tử, ngài cứ yên tâm đi, Hoàng Thượng sẽ không phát hiện ra đâu.”
Thu Vãn lộ vẻ mặt sầu lo, trong lòng vẫn không yên tâm cho lắm.
“Chủ tử, chẳng lẽ ngài nằm mơ thấy ác mộng?” Tình Hương tò mò nói: “Bằng không vì sao đột nhiên hỏi chuyện này.”
“Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Dù sao cũng tỉnh rồi, bị gián đoạn như vậy Thu Vãn cũng không ngủ tiếp được, nàng dứt khoát rửa mặt xong liền đi ra ngoài.
Huệ tần tới từ sáng sớm, sau khi luyện võ dưới rừng trúc đến khi mặt trời lên mới trốn vào trong phòng, hiện tại đang ngồi bên cạnh băng bồn xem binh thư. Băng trong bồn băng hôm nay vừa được đưa tới, vẫn chưa bị tan nhiều, sáng sớm cung nữ đã thả trái cây vào ướp lạnh, trong phòng vô cùng mát mẻ, ngược lại là Thu Vãn ra một thân mồ hôi.
“Hôm nay sao lại dậy sớm thế.” Huệ tần chậm rãi lật sang trang khác, thừa dịp khoảng trống liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt dồn lực chú ý về quyển binh thư.
Thu Vãn lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Ta thấy hôm nay sắc mặt muội không tốt, chẳng lẽ là động thai?” Huệ tần nói xong, lập tức giương giọng nói: “Kim Châu, mau tới đây giúp nương nương nhà ngươi bắt mạch.”
Kim Châu tiến lên, Thu Vãn còn chưa kịp cự tuyệt, Kim Châu đã đặt ngón tay trên cổ tay Thu Vãn.
Ngón tay đặt trên cổ tay trong chốc lát, sau đó Kim Châu rút tay trở về, bình tĩnh nói: “Thưa Huệ tần nương nương, nương nương nhà chúng nô tỳ thân thể an khang, không có gì đáng lo ngại.”
“Được rồi, lui xuống đi.”

Huệ tần phất phất tay, Kim Châu mau chóng biến mất ở trong phòng.
“Huệ tần nương nương……” Thu Vãn do dự nói: “Muội có một chuyện muốn hỏi ngài……”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước khi muội còn ở Bích Nguyệt Cung, ngài có phát hiện ra chuyện gì hay không?” Thu Vãn thử nói: “Ví dụ như, Ngự Miêu gì đó……”
Vừa nghe đến Ngọc Cầu, Huệ tần lập tức đứng ngồi không yên, buông binh thư xuống khẩn trương nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ Ngọc Cầu lại xảy ra chuyện?”
Thu Vãn vội vàng lắc đầu, thật  cẩn thận nói: “Muội chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngài có manh mối gì hay không?”
Huệ tần nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó lại nghiêm túc lắc đầu: “Ta không phát hiện ra chuyện gì cả, hôm nay muội bỗng nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ đã biết mèo hoang bên ngoài của Ngọc Cầu là ai?”
“……”
Huệ tần nương nương! Vì sao ngay cả ngài cũng hỏi như vậy!
Thu Vãn nhất thời câm nín.
“Mèo hoang là ai thì ta không biết, tuy nhiên gần đây ta phát hiện ra một việc.”
Trái tim Thu Vãn lập tức bị treo lên?
“Trước nay Ngọc Cầu và muội chưa từng xuất hiện cùng nhau, tuy rằng ta biết Ngọc Cầu thân cận với muội, nhưng thời điểm nó ở đó muội lại chưa bao giờ xuất hiện, thời điểm muội ở đây thì Ngọc Cầu cũng chưa bao giờ xuất hiện, muội vừa mang thai ngay cả Ngọc Cầu cũng mang thai…… Đều nói Ngọc Cầu thân cận muội, nhưng vì sao ta chưa bao giờ nhìn thấy nó thân cận với muội?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc