Từ ngày biết Thu Vãn có thể biến thành mèo, trời còn chưa tối hẳn nàng đã đi tìm Tiêu Vân Hoàn. Buổi tối ngày hôm nay, Tiêu Vân Hoàn chờ rồi lại chờ, chờ thế nào cũng không thấy nàng tới đây, hắn sai người đi hỏi, từ trong miệng Tình Hương mới biết được Ngọc Cầu đã bị ôm đi.
Thời điểm Cao công công gõ vang cửa thư phòng, Thu phụ đang ôm mèo trắng không muốn buông tay, dùng bàn tay to lớn vuốt ve sống lưng mèo trắng, ý đồ làm nó an tĩnh lại, trong miệng còn dịu dàng dỗ dành. Cố tình Thu Vãn lại không ngừng meo meo, phản kháng cũng càng ngày càng phấn khích, nói gì cũng không chịu nghe lời ông mà lưu lại. Vừa nghe thấy tiếng nói chuyện của Cao công công ở ngoài cửa, Thu Vãn lập tức meo meo meo, thanh âm vô cùng thê lương, ngay cả Cao công công ở bên ngoài cũng phải hoảng sợ.
“Thu đại nhân?” Cao công công cẩn thận nói: “Nô tài phụng mệnh Hoàng Thượng đến đưa Ngự Miêu trở về.”
Thu phụ ngượng ngùng buông lỏng tay.
Nhìn mèo trắng chạy như bay thoát khỏi lồng ngực mình, ông không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hết người tới mèo đều như thế, vì sao ai cũng thích Hoàng Thượng, lúc ta còn trẻ tuổi không biết đã trêu chọc biết bao nhiêu tiểu cô nương đâu……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn nhất thời câm nín.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thu phụ kêu meo meo vài tiếng, thanh âm mềm mại, giống như đang nói lời an ủi.
Thu phụ lập tức vui vẻ ra mặt, phảng phất như tất cả bất mãn đều bị mấy tiếng meo meo này xua tan, ông phất tay với mèo trắng, nói: “Chờ ngày mai Hoàng Thượng đi xử lý công vụ ngươi lại đến tìm ta, ta đưa ngươi ra ngoài đường chơi. Đây là lần đầu tiên ngươi tới huyện Thanh Thành đi, nơi này có chỗ nào tốt không ai hiểu rõ hơn ta đâu.”
“Meo ~”
Nàng là người lớn lên ở huyện Thanh Thành, đương nhiên cũng rất hiểu biết huyện Thanh Thành, nhưng đây là lần đầu tiên Thu Vãn nghe được những lời nhiệt tình như thế từ trong miệng Thu phụ.
Tuy rằng Ngọc Cầu cũng là nàng, tuy nhiên Thu Vãn vẫn cảm thấy có chút ghen tỵ.
Nàng hướng về phía Thu phụ kêu meo meo vài tiếng, lúc này mới đi về phía cửa thư phòng.
Thu phụ vội vàng đi tới giúp nàng mở cửa thư phòng, Cao công công đã sớm chờ ở bên ngoài, Thu Vãn nhìn hắn meo một tiếng, Cao công công lập tức cúi người xuống để Thu Vãn nhảy lên tay ông.
Cao công công gật đầu với Thu phụ: “Thu đại nhân, nô tài đưa Ngự Miêu đi tìm Hoàng Thượng.”
Thu phụ nhàn nhạt gật đầu.
Thời điểm Cao công công xoay người, ông lại ra hiệu bằng mắt cho mèo trắng đang ghé trên vai Cao công công. Trong lòng Thu Vãn không còn lời nào để nói, tuy nhiên nàng vẫn phối hợp chớp chớp mắt với ông.
Thu phụ lập tức cao hứng, vui vẻ nhìn theo bóng nàng rời đi.
Khi Thu Vãn tiến vào trong phòng Tiêu Vân Hoàn, Tiêu Vân Hoàn cũng đang ngồi trước án thư, trên mặt bàn là một tấm bản đồ đang mở rộng, hắn chau mày, không biết suy nghĩ điều gì.
Thu Vãn “Meo” một tiếng, bốn chân hạ xuống mặt bàn, vừa lúc che kín tấm bản đồ trước mặt hắn.
Tiêu Vân Hoàn phục hồi tinh thần, lập tức duỗi tay ôm nàng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngọc Cầu, cuối cùng cũng tới rồi.” Tiêu Vân Hoàn nói xong liền liếc mắt nhìn Cao công công. Cao công công hiểu ý, khom lưng bế Sửu Cầu đang chơi chuột vải trên mặt đất lên, cùng nhóm tiểu thái giám lui xuống.
Chờ người trong phòng lui ra hết, Tiêu Vân Hoàn mới nói: “Trẫm đang suy nghĩ về những lời nói của cha nàng đêm nay.”
“Meo?” Thu Vãn ngửa đầu nhìn hắn.
“Trẫm vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm biên quan, lúc nào cũng đề phòng ngoại tộc xâm lấn, đại tướng quân vẫn luôn trấn thủ biên qua, vạn nhất có bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào cũng không thể lừa gạt được đôi mắt của ông ấy, nhưng trước đó trẫm chưa bao giờ nhận được bất cứ tin tức nào.” Tiêu Vân Hoàn suy tư nói: “Vừa rồi trẫm phái ám vệ đi tra xét, năm nay lượng mưa giảm mạnh, quả thật trên thảo nguyên có xảy ra náo động với quy mô nhỏ. Ngoại tộc thường xuyên xảy ra vấn đề nội bộ lục đục, người của ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào đó, nhưng lại không một người nói cho ta biết chuyện tân vương kế vị.”
Thu Vãn tìm một tư thế thoải mái trong ngực hắn, gác đầu lên cánh tay hắn.
Tiêu Vân Hoàn có chút chần chờ: “Tình báo của cha nàng…… còn nhanh nhạy hơn cả người của ta?”
Đây chính là điều khiến Tiêu Vân Hoàn nghĩ không ra.
Từ khi bắt đầu kế vị, hắn vẫn luôn bồi dưỡng thế lực trong tay mình, ám vệ thần thông quảng đại, bất cứ chuyện gì đều có thể điều tra ra kết quả. Ngay cả mọi hướng đi bên trong hậu cung cũng đều ở dưới mí mắt hắn. Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, Tiêu Vân Hoàn luôn tự tin với đội ám vệ của mình, nhưng cố tình hiện giờ ở trước mặt Thu phụ cả đám lại té lăn quay.
Thu Vãn không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ở trong lòng nàng, cha nàng đương nhiên là người lợi hại nhất, nàng không biết Tiêu Vân Hoàn suy nghĩ như thế nào, cho dù nàng biết, nàng cũng chỉ chớp chớp đôi mắt nói cho hắn, Thu phụ vẫn luôn lợi hại như vậy.
Tuy nhiên hiện tại Thu Vãn đang là mèo, những lời nói ra chỉ toàn “Meo meo meo”.
Tiêu Vân Hoàn đẩy bản đồ sang một bên, thở dài nói: “Xem ra ngày Huệ tần rời cung không còn xa nữa rồi.”
“Meo?”
“Cha nàng nói không sai, đại tướng quân tuổi tác đã cao, hiện giờ ngoại tộc xuất hiện tân vương, tân vương trẻ tuổi dũng mãnh, chỉ sợ đại tướng quân không chống đỡ được. Trong triều không có mấy người có thể ganh đua cao thấp với đại tướng quân, nếu ngoại tộc thật sự tới xâm phạm, như vậy chỉ có thể để Huệ tần rời đi.”
Huệ tần tuy là nữ tử nhưng lại không hề thua kém các võ tướng khác, trên phương diện võ học nàng có thiên phú xuất chúng, so với các võ tướng trong triều thì lợi hại hơn nhiều.
“Tuy nhiên lời hứa lúc trước của ta và đại tướng quân, e rằng phải nuốt lời rồi.”
“Meo ~”
Thu Vãn vươn móng vuốt, vỗ vỗ cánh tay hắn mà an ủi.
Sự tình khẩn cấp, nhất định đại tướng quân sẽ thông cảm cho bệ hạ.
“Thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy, Huệ tần đi hay ở đều là quyết định của nàng ấy.” Tiêu Vân Hoàn ôm nàng lên “Đêm đã khuya, hôm nay nàng ngủ lại đây với trẫm đi.”
“Meo ~”
……
Ngày hôm sau, thời điểm Thu Vãn trở lại phòng ngủ của mình, vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, Thu phụ đã hưng phấn chạy tới.
Ông nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Ngọc Cầu đâu?”
“Ngọc Cầu đang ở chỗ Hoàng Thượng.” Thu Vãn thuận miệng nói: “Cha, ngài tới tìm Ngọc Cầu sớm như vậy là có chuyện gì?”
“Hôm qua ta đã đáp ứng Ngọc Cầu, hôm nay sẽ đưa nó ra ngoài chơi.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn dừng một chút, nói: “Cha, người xử lý công vụ xong rồi sao?”
“……” Thu phụ nói: “Hôm nay công vụ không nhiều lắm, trở về xử lý cũng không muộn.”
“Cha!”
Thu phụ ủ rũ.
Ông lại nhìn quanh một vòng, thấy ngay cả một sợi lông mèo cũng không có, lúc này mới không cam lòng mà rời đi. Bước chân nhanh nhẹn, giống như chỉ chậm một bước thôi sẽ bị Thu mẫu bắt được ông đang lười biếng.
“Lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy lão gia cần mẫn như vậy đấy.” Tình Hương kinh ngạc nói: “Chỉ vì Ngự Miêu thôi sao?”
“Đúng vậy.” Thu Vãn ai oán nói: “Nhìn thấy Ngọc Cầu, ngay cả nữ nhi như ta cũng bị ném ra sau đầu, Tình Hương ngươi nhìn xem, đã khi nào cha ta đối xử nhiệt tình với ta như vậy chưa?”
Tình Hương cười trộm: “Lão gia không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm tới nương nương.”
Thu Vãn hừ hừ, tuy nhiên nàng cũng biết lời Tình Hương nói là sự thật.
Biết lát nữa Thu phụ sẽ qua đây, sau khi dùng xong đồ ăn sáng Thu Vãn liền nằm trở lại chiếc giường mềm mại. Bụng vừa được ăn no cho nên nàng ngủ cũng rất nhanh, không lâu sau liền biến thành mèo.
Thu Vãn một mình chơi đùa chuột vải trong chốc lát, quả nhiên chẳng mấy chốc Thu phụ đã hưng phấn xoa tay đi tới.
“Ngọc Cầu!” Ông vui vẻ ôm mèo trắng lên: “Ta tìm ngươi rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Tình Hương ở bên cạnh cố ý hỏi: “Lão gia, ngài xử lý công vụ xong rồi sao?”
“Đương nhiên, cũng không nhìn xem lão gia nhà ngươi là người thế nào?” Thu phụ cẩn thận ôm mèo trắng vào trong ngực, tận lực giúp nàng nằm thoải mái nhất, sau đó xoay người đi ra ngoài: “Nếu phu nhân tới đây, nhớ nói ta đi thị sát dân tình.”
“Lão gia, nô tỳ đi cùng ngài.”
“Không được không được.” Thu phụ lắc đầu cự tuyệt: “Ta đưa Ngọc Cầu ra ngoài, các ngươi đi theo sau thì còn ra thể thống gì.”
Tình Hương: “……”
Tình Hương đành phải nói: “Lão gia, ngài cẩn thận một chút, Ngự Miêu đang có thai, ngàn vạn lần không được quăng ngã hay va chạm, nếu Hoàng Thượng trách tội xuống, nô tỳ đảm đương không nổi đâu.”
Rốt cuộc trong bụng này cũng không phải mèo con mà là đứa bé đầu tiên của Hoàng Thượng đấy.
Thu phụ không kiên nhẫn phất tay: “Đã biết đã biết.”
Tối hôm qua ông đã phác họa ra bản đồ tuần tra cùng mèo ở trong đầu, vừa ra khỏi huyện nha, ông lập tức di chuyển về phía con đường phồn hoa nhất huyện Thanh Thành.
“Thu đại nhân tới.”
“Thu đại nhân tới khảo sát dân tình sao?”
“Hôm nay Thu đại nhân dậy sớm thế.”
“Thu đại nhân, đây là rau xanh trong nhà thảo dân, ngài mang một ít trở về đi.”
“Thu đại nhân, còn có trứng gà.”
“Thu đại nhân, đây là gà rừng thảo dân săn được trên núi ……”
“Thu đại nhân……”
Bá tánh bên đường nhiệt tình nhét đồ ăn vào trong tay Thu phụ, người bán hàng rong lục tìm hàng hóa trong gánh hàng của mình, các đại nương thì mở rổ, Thu phụ chưa đi được mấy bước, trong ngực đã ôm một đống đồ, thậm chí trong tay còn xuất hiện thêm một chén hoành thánh nóng hổi không biết là ai nhét vào.
“Hôm nay bản quan không thu lễ.” Thu phụ thuần thục đưa trả những thứ kia về cho chủ nhân, hai tay giơ cao mèo trắng trong ngực lên, đi một vòng để tất cả mọi người đều nhìn rõ: “Hôm nay bản quan phụng chỉ đưa mèo đi dạo, đây là Ngự Miêu của Hoàng Thượng, các ngươi cách xa một chút, nếu đụng phải Ngự Miêu, Ngự Miêu xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng tức giận, tới lúc đó các ngươi chính là ăn không hết gói đem đi.”
Thu Vãn yếu ớt “Meo” một tiếng, đá đá chân trên không trung, vừa đáng thương lại bất lực.
Mọi người ồ lên, sôi nổi tản ra mở thành một con đường rộng rãi cho Thu phụ, một đám nhìn qua ánh mắt tràn ngập sùng bái và kính nể.
Lúc này Thu phụ mới vừa lòng, lại ôm mèo trắng vào trong ngực, nghênh ngang đi về phía trước.