CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Sau khi Tiêu Vân Hoàn thể hiện sự chán ghét một cách rõ ràng như vậy, Huệ tần đành phải tự động rời đi, bước chân nàng vô cùng vội vàng, sợ mình chỉ cần muộn một bước thôi sẽ tiếp tục bị ghét bỏ.
Huệ tần vừa đi, nơi này chỉ còn dư lại hai người Thu Vãn và Tiêu Vân Hoàn. Thu Vãn dùng xong ngọ thiện liền buồn ngủ, nhỏ giọng ngáp một cái, gương mặt mơ màng.
“Nếu Uyển tần buồn ngủ, không bằng trở về phòng ngủ đi.” Tiêu Vân Hoàn dùng ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: “Hiện giờ nàng đang thai, lúc nào cũng phải đặt sức khỏe của mình ở vị trí thứ nhất, ngàn vạn lần không thể ủy khuất chính mình.”
“Vậy Hoàng Thượng thì sao?”
“Hôm nay trẫm không có việc gì sẽ ngồi ở chỗ này chờ, chờ nàng tỉnh lại hoặc chờ Ngọc Cầu trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Thần thiếp chờ cùng bệ hạ.”
Thật ra nàng không dám đi ngủ, nàng biết mình vừa đặt lưng xuống giường sẽ lập tức biến thành mèo, nếu trong lúc ngủ bị Hoàng Thượng nhìn thấy vậy thì không tốt rồi.
Thấy nàng kiên trì, Tiêu Vân Hoàn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi cùng nàng câu được câu không mà nói chuyện.
Nói từ Ngọc Cầu cho đến tạp thư, lại từ chuyện xưa trong tạp thư nói đến Huệ tần, lại từ Huệ tần nói đến những chuyện thú vị khi Thu Vãn còn nhỏ.
Thu Vãn cực kỳ buồn ngủ.
Từ ngày có thai nàng luôn luôn thèm ngủ, bình thường sau khi dùng ngọ thiện xong đợi một lát cho tiêu thực rồi nàng sẽ đi ngủ trưa. Hôm nay Thu Vãn thức dậy sớm, hiện tại đã tới thời gian ngủ trưa nhưng lại chưa thể đi ngủ, bởi vậy khi nói chuyện với Tiêu Vân Hoàn mí mắt nàng liên tục díu vào nhau. 
“Nếu thật sự buồn ngủ nàng mau đi ngủ đi.” Tiêu Vân Hoàn đau lòng nói: “Lần tới trẫm lại đến cũng không muộn.”
Thu Vãn cắn cắn môi vẫn lắc đầu như cũ.
Biết nàng cố kỵ điều gì, bởi vậy Tiêu Vân Hoàn càng thêm bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ nhất định trẫm phải rời đi mới được?”
Thu Vãn không dám đồng ý, con mắt mở to nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.
Tiêu Vân Hoàn bất đắc dĩ đứng dậy: “Được rồi, trẫm rời đi là được chứ gì.”
Trong lòng Thu Vãn cao hứng, trên mặt lại không dám thể hiện, chỉ làm bộ bình tĩnh hành lễ cung tiễn hắn rời đi. Đợi khi bóng dáng màu vàng biến mất khỏi điện, Thu Vãn lập tức vội vã đi vào nội thất, cởi giày, ngay cả trâm cài trên đầu cũng quên tháo, vừa ngả đầu xuống gối liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Tình Hương bất đắc dĩ đi theo nàng vào phòng, thật cẩn thận giúp đỡ gỡ trâm cài trên đầu xuống, sau đó mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Tình Hương vừa ra đến cửa liền thấy Tiêu Vân Hoàn đã đi mà quay trở lại, nàng lập tức đứng ngốc tại chỗ, may mà tiểu cung nữ bên cạnh đẩy nàng một cái mới khiến nàng phản ứng lại, vội vàng khom mình hành lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Vì sao Hoàng Thượng lại trở lại!!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nương nương……
Tình Hương cẩn thận nhớ lại, xác định trước khi mình đi ra nương nương vẫn là hình người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nương nương các ngươi đâu?”

“Thưa bệ hạ, nương nương đã nghỉ ngơi rồi.”
Tiêu Vân Hoàn hừ một tiếng, ý vị không rõ nói: “Qủa nhiên là sau khi trẫm rời đi mới bằng lòng đi ngủ sao?”
Tình Hương lập tức ra một thân mồ hôi lạnh.
Nàng ngập ngừng cúi đầu, không biết nên nói gì.
Cũng may Tiêu Vân Hoàn không thèm để ý đến nàng, hắn nhìn về phía nội thất một cái sau đó nhấc chân đi qua.
Tình Hương kinh hãi, vội vàng hô: “Hoàng Thượng!”
“Chuyện gì?” Tiêu Vân Hoàn dừng bước chân, nghi hoặc nhìn Tình Hương.
Tình Hương chảy càng nhiều mồ hôi, loại thời điểm mấu chốt này đầu óc nàng lại trống rỗng không nói ra được lời nào, càng đừng nói tới việc nghĩ lý do ngăn cản Tiêu Vân Hoàn bước vào phòng.
Tình Hương sốt ruột, mắt thấy Tiêu Vân Hoàn chuẩn bị đẩy cửa bước vào, dưới sự kinh hoảng nàng theo bản năng muốn nhào tới, nhưng lại bị Kim Châu bên cạnh tóm lấy.
“Ngươi muốn làm gì?” Kim Châu cau mày nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi muốn hành thích Hoàng Thượng?”
Tình Hương khóc không ra nước mắt, càng không biết nên nói gì mới tốt.
Bị Kim Châu ngăn cản như vậy, bên tai chỉ nghe được tiếng kẽo kẹt, Tình Hương cuống quít quay đầu lại, quả nhiên Tiêu Vân Hoàn đã đẩy cửa bước vào trong phòng.
Xong rồi.
Tình Hương tuyệt vọng suy nghĩ.
Hy vọng chủ tử của nàng có thể chống cự thêm một lát, tốt hơn là muộn một chút hãy tỉnh lại, như vậy nói không chừng sẽ không bại lộ thân phận……
Trong mắt Tình Hương lộ ra vẻ tuyệt vọng, phảng phất như nhìn thấy được cảnh tượng tương lai.
Trong lòng nàng thấp thỏm không thôi, quay đầu nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của Kim Châu, lập tức cảm thấy càng bế tắc hơn.
Chủ tử! Ngài nhất định phải chống đỡ!
Tuyệt đối không được tỉnh lại trước khi Hoàng Thượng rời đi!
……
Tình Hương cầu nguyện trong lòng vô số lần, nhưng hôm nay Tiêu Vân Hoàn ôm mục đích vạch trần thân phận của Thu Vãn mà tới cho nên ông trời càng không thể nghe được lời cầu nguyện của nàng.
Thời điểm Thu Vãn mở mắt ra, đập vào mắt nàng là bóng người quen thuộc đang ngồi ở mép giường, nàng duỗi cái eo lười, theo bản năng sấn tới cọ cọ lên người Tiêu Vân Hoàn. Thẳng đến khi tiếng meo meo mềm như bông từ miệng bật thốt ra, lúc này Thu Vãn mới phản ứng lại, cả người lập tức cứng đờ.
Nàng…… Nếu nàng nhớ không lầm thì trước khi ngủ nàng vẫn là hình người?
Thu Vãn nhìn quanh bốn phía một vòng, ánh mắt càng thêm tuyệt vọng.

Đây là phòng ngủ trong Bích Trúc Cung của nàng!
Sao lại thế này?!
Không phải Hoàng Thượng đã đi rồi sao, vì sao hiện tại lại ở chỗ này?!
Không phải Hoàng Thượng đã phát hiện ra thân phận của nàng rồi chứ?!
Trong lòng Thu Vãn cả kinh, ngay cả tiếng meo meo trong miệng cũng trở nên yếu ớt, bộ dáng vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Vân Hoàn. Nàng giật giật chân sau, trốn vào một góc trên giường, run bần bật nhìn hắn.
“Hiện tại biết sợ rồi?” Tiêu Vân Hoàn hừ một tiếng, dang tay mở rộng vòng ôm nói với nàng: “Lại đây, Ngọc Cầu, để trẫm ôm một cái.”
Thu Vãn chần chờ.
Nàng rụt rè sợ hãi nhìn Hoàng Thượng, không dám xác định lời này của hắn có ý tứ gì, rốt cuộc hắn đã phát hiện ra hay chưa.
“Ngọc Cầu?” Tiêu Vân Hoàn dừng một chút, lại nói thêm: “Hoặc trẫm nên gọi nàng là Uyển tần?”
Quả nhiên là bị phát hiện!!!
Từng lỗ chân lông trên người Thu Vãn như muốn nổ tung.
Tổn thọ!
Bệ hạ đã phát hiện nàng là mèo!
Bệ hạ sẽ không thỉnh đạo sĩ tới mang nàng đi chứ!
Cái đuôi sau người Thu Vãn dựng thẳng lên, nàng phục người xuống thể hiện bộ dáng chuẩn bị công kích, trong cổ họng cũng phát ra tiếng uy hiếp gừ gừ.
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Thu Vãn không kịp nghĩ ra phương pháp ứng phó, nàng theo bản năng làm ra động tác chuẩn bị công kích đối với Tiêu Vân Hoàn.
Biết mình đã dọa tới nàng, Tiêu Vân Hoàn thả nhẹ thanh âm trấn an nói: “Trẫm còn chưa nói gì mà, Ngọc Cầu, mau đến chỗ trẫm này, trẫm sẽ không làm gì ngươi đâu. Trẫm chỉ muốn ôm ngươi, sờ lông ngươi, mấy ngày gần đây thời gian trẫm gặp ngươi rất ít, đã vài ngày trẫm chưa ôm ngươi rồi.”
“……”
Hình…… Hình như là vậy……
Thu Vãn do dự một phen, tiếng gừ gừ trong miệng cũng càng ngày càng nhỏ lại.
Nàng thử vươn móng vuốt, đôi mắt màu xanh lam gắt gao nhìn chằm chặp Tiêu Vân Hoàn, thấy hắn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào như trong tưởng tượng của mình, lúc này Thu Vãn mới tiếp tục vươn móng vuốt ra phía trước.
“Meo……”
Nàng bước từng bước thập phần thong thả, Tiêu Vân Hoàn vẫn luôn cổ vũ nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, không mang theo một chút cảm xúc tiêu cực nào, thẳng tới khi Thu Vãn đặt chân vào trong lòng bàn tay hắn, lúc này hắn mới dịu dàng nắm lấy.

Tiêu Vân Hoàn dùng lực ôm nàng vào lòng.
“Cuối cùng trẫm cũng bắt được nàng rồi.” Cảm giác được mèo trắng trong lòng lại giãy giụa kịch liệt, Tiêu Vân Hoàn vội vàng vuốt ve lông trên lưng nàng, thuần thục giúp nàng cảm thấy thoải mái hơn. Sau khi cảm giác được mèo trắng trong lòng trở nên an tĩnh, lúc hắn mới thở phào một hơi. “Trẫm đã nói gì đâu, nàng gấp gáp làm gì.”
“Meo……”
Tiêu Vân Hoàn câu được câu không mà vuốt ve lông trên lưng nàng: “Hiện tại sự việc đã bị bại lộ, có phải nàng nên giải thích cho trẫm nghe một chút hay không, chuyện gì xảy ra với Ngọc Cầu? Vì sao nàng lại biến thành mèo?”
“Meo……” Thu Vãn lấy lòng liếm liếm ngón tay hắn, đôi mắt màu lam ngập nước nhìn hắn.
“Trẫm sẽ không mềm lòng.” Tiêu Vân Hoàn thân mật chọc chọc đầu nhỏ của nàng: “Giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện cho trẫm, nếu nói không đủ rõ ràng trẫm sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng đâu.”
“Meo ~”
Thu Vãn vươn móng vuốt, câu lấy cổ hắn, đầu nhỏ ghé vào bên cổ hắn cọ cọ, bộ lông mềm mại tiếp xúc với làn da tạo ra vài phần ngứa ngáy, Tiêu Vân Hoàn nhịn không được bật cười.
Đây là phương thức làm nũng mà Thu Vãn hay dùng, hiện giờ vẫn vô cùng hữu hiệu, cọ cọ khiến trái tim sắt đá của Tiêu Vân mềm thành một vũng nước, càng không nói nổi một lời nói nặng với nàng.
“Ngày thường thời điểm làm người cũng không thấy nàng thân thiết với trẫm như vậy.” Tiêu Vân Hoàn nhỏ giọng nói thầm: “Ngược lại biến thành mèo thì chuyện gì cũng dám làm.”
Thu Vãn lại lấy lòng “Meo” một tiếng.
Tiêu Vân Hoàn duỗi tay vỗ vỗ mông nàng, đặt nàng lên giường: “Biến trở về hình người đi, nàng cứ meo meo liên tục trẫm lại không hiểu nàng đang nói gì. Mau biến trở về bộ dáng ban đầu giải thích rõ ràng cho trẫm.”
Thu Vãn meo một tiếng chạy lộc cộc trên giường vài vòng, tìm một vị trí thoải mái sau đó nằm xuống, cuộn tròn ở trong chăn. Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Vân Hoàn, sau vài nhịp thở nàng mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Nhìn mèo trắng ngủ trên giường, hắn sờ sờ cằm, nói: “Xem ra phải đi ngủ mới biến thân được?”
Không khác suy đoán của hắn là mấy.
“Có lẽ trẫm còn phải chờ ở chỗ này một thời gian đợi nàng tỉnh lại mới được.”
Cũng may hôm nay hắn cố ý xử lý xong chính sự rồi mới tới đây, không còn chuyện gì khác đợi lâu một chút cũng không sao.
Tiêu Vân Hoàn vừa ra khỏi phòng, Tình Hương đang sốt ruột đợi bên ngoài lập tức tiến lại gần, cẩn thận nhìn vào trong phòng. Tuy nhiên Tiêu Vân Hoàn che giấu thật sự rất kín kẽ khiến nàng căn bản nhìn không rõ rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Lấy mấy quyển sách tới đây cho trẫm.” Hắn phân phó nói.
Tình Hương nhận lệnh, nhanh chóng lấy mấy quyển sách trên kệ sách của Thu Vãn trở về.
Tiêu Vân Hoàn tiếp nhận sau đó lại quay ngược vào, động tác đóng cửa của hắn rất nhanh, không cho Tình Hương có cơ hội nhìn lén.
Trong lòng Tình Hương nôn nóng bất an, nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt lại càng thấp thỏm.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, vừa rồi hình như nàng nghe được tiếng mèo kêu.
Nhưng bộ dáng Hoàng Thượng lại bình tĩnh như vậy, nói không chừng là nàng thật sự nghe lầm đi?
Tình Hương gãi đầu không dám xác định.
Nếu Hoàng Thượng không nói gì, chắc hẳn nương nương nhà nàng vẫn chưa bại lộ đi?
Tiêu Vân Hoàn cầm sách vào phòng, hắn ngồi xuống đầu giường đợi hồi lâu, Thu Vãn vừa mới tỉnh lại, lúc trở về cũng chưa ngủ được bao nhiêu nên khi quyển sách trên tay  Tiêu Vân Hoàn đọc được một phần ba nàng mới mau chóng tỉnh dậy.

Tận mắt nhìn thấy một con mèo biến thành người, có lẽ trước đó đã nhìn thấy cảnh người biến thành mèo rồi nên trong lòng Tiêu Vân Hoàn không cảm thấy quá kinh ngạc.
Thu Vãn mở mắt ra nhìn thấy người trước mắt, lập tức nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình.
Nàng vội vàng ngồi dậy, cẩn thận gọi một tiếng: “Hoàng Thượng?”
Tiêu Vân Hoàn khép quyển sách trên tay lại, nhìn về phía nàng: “Tỉnh?”
Thu Vãn cúi đầu trả lời, ngón tay rối rắm xoắn vạt áo, không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong phòng an tĩnh hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tiêu Vân Hoàn chịu thua: “Nếu nàng không muốn mở miệng, trẫm sẽ hỏi trước.”
Thu Vãn vội vàng gật đầu: “Bệ hạ mời nói.”
“Nàng và Ngọc Cầu là cùng một người? Hoặc cùng một mèo?”
“…… Vâng.”
“Trước giờ vẫn vậy?”
Thu Vãn biết hắn muốn hỏi có phải nàng vẫn luôn là một con mèo hay không.
Thu Vãn lắc đầu: “Vào năm ngoái, trong một buổi tối, sau khi thần thiếp từ trong mộng tỉnh lại đột nhiên có thể biến thành mèo.”
“Ồ?”
Thu Vãn cẩn thận giương mắt nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nói: “Thần thiếp cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại biến thành mèo, lúc ấy cũng vô cùng khiếp sợ cho rằng mình sẽ không thể làm người được nữa, sau đó liền…… Liền……”
“Sau đó thế nào?”
Thu Vãn cúi thấp đầu, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu: “Sau đó liền đi tìm Hoàng Thượng……”
Tiêu Vân Hoàn bừng tỉnh nhớ tới con mèo trắng nào đó đã đi nhầm vào tẩm cung của mình.
Lúc đầu đúng là thật sự kinh ngạc, tuy nhiên sau khi nhìn thấy hắn liền lập tức thân cận với hắn. Ngày thường Ngọc Cầu không thích gần gũi với người khác, ban đầu hắn còn đắc ý cho rằng Ngọc Cầu không thích gần gũi với những người khác nhưng lại cố tình nguyện ý thân cận với mình……
Tiêu Vân Hoàn khụ một tiếng, có chút xấu hổ quay đầu đi.
Hiện giờ nghĩ lại thật sự quá lúng túng, ngày thường ở trước mặt Ngọc Cầu hắn từng nói không ít chuyện về tiểu phi tần này. Trước kia hắn chỉ coi Ngọc Cầu là một con mèo, thích nói gì liền nói đấy, dù sao một con mèo cũng không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng hôm nay Ngọc Cầu biến thành người……
Tiêu Vân Hoàn cảm thấy cả người đều không khỏe.
Thu Vãn cúi đầu, đối với sự biến hóa trong tâm tình của hắn nàng hoàn toàn không biết gì cả, vẫn ngượng ngùng nói: “Thần thiếp thích Hoàng Thượng, mặc dù vào cung nhiều năm nhưng vẫn chưa gặp mặt Hoàng Thượng lần nào. Thần thiếp vốn tưởng rằng khi làm người không có cơ hội, vì vậy vừa biến thành mèo liền suốt đêm đi tìm Hoàng Thượng, muốn gặp mặt Hoàng Thượng một lần. Không nghĩ tới sau một giấc ngủ lại biến trở về làm người, còn trở thành Ngự Miêu của Hoàng Thượng ……”
Đánh bậy đánh bạ, chẳng những trở thành con mèo được sủng ái nhất trong cung, thậm chí còn trở thành phi tần may mắn nhất trong cung.
Thu Vãn sờ bụng, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp. 
Hiện giờ thân phận Ngự Miêu đã bị vạch trần, nàng không biết Hoàng Thượng sẽ đối xử như thế nào với nàng. Tất cả những thứ này đều do nàng lén lút giấu diếm Hoàng Thượng mà lấy được đến, nếu Hoàng Thượng muốn thu hồi, nàng cũng……
Nàng cũng không thể nói gì hơn.

 


Bình luận

Truyện đang đọc