CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Tiêu Vân Hoàn không tìm thấy bất cứ đáp án nào trên người Ngọc Cầu.
Cho dù Thu Vãn có muốn tâm sự với hắn thì Hoàng Thượng cũng nghe không hiểu tiếng meo meo của nàng đại biểu cho ý tứ gì. Thu Vãn kêu meo meo hồi lâu, ngược lại thu hút được Sửu Cầu tới đây, mèo sữa nhỏ chuyên chú vồ cái đuôi của nàng, Thu Vãn vừa lơ đãng thì cái đuôi đã bị nó vồ trúng, đầu đuôi nhòn nhọn cũng bị nước miếng của Sửu Cầu tẩm ướt.
Thu Vãn đơn phương nói chuyện với Hoàng Thượng trong một thời gian dài, tuy nhiên điều khiến nàng thất vọng chính là, thẳng tới khi nàng ngủ rồi, Hoàng Thượng vẫn thất thần như cũ, tự mình phát ngốc.
Sự lo lắng của Thu Vãn kéo dài liên tục cho tới khi dùng xong ngọ thiện ngày hôm sau mới thôi.
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra mình nên an ủi Hoàng Thượng như thế nào, thì bên tai đã vang lên tiếng thông báo của tiểu thái giám, Hoàng Thượng giá lâm tới Bích Nguyệt Cung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn không kịp biến thành mèo, chỉ có thể vội vàng tiến lên cúi đầu hành lễ, nói với Hoàng Thượng: “Bệ hạ, hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa tới.”
“Không sao.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Trẫm tới tìm nàng.”
“Tìm tần thiếp?” Thu Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến đôi mắt hắn, sau đó lại vội vã cúi đầu, hỏi: “Không biết bệ hạ tới tìm tần thiếp là vì chuyện gì?”
Tiêu Vân Hoàn không trả lời ngay lập tức.
Thu Vãn cúi đầu, cho nên nàng không bắt kịp sự xấu hổ cùng chần chờ chợt lóe trên mặt hắn.
Thân ảnh màu vàng lướt qua người nàng, đi vào bên trong, Thu Vãn vội vàng đuổi theo. Tiêu Vân Hoàn ngồi xuống ghế chủ vị, Thu Vãn đứng bên cạnh châm trà cho hắn.
Qua nhiều ngày như vậy, lá trà tốt nhất ở nơi này của nàng vẫn là loại trà lần trước hắn nếm thử.
Tiêu Vân Hoàn chỉ uống một ngụm, sau đó nhanh chóng buông xuống, nói với nàng: “Ngồi đi.”
Thu Vãn thật cẩn thận mà ngồi xuống.
“Bệ hạ……?”
Tiêu Vân Hoàn liếc nhìn nàng một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống nhìn xuống chung trà trên bàn, nhìn lá trà nổi trên mặt nước màu vàng, qua hồi lâu hắn mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Lúc trước nàng nói không muốn thăng phân vị, là sự thật?”
Thu Vãn hoang mang chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Thưa bệ hạ, là sự thật.”

“Nếu trẫm muốn thăng phân vị cho nàng thì sao?”
Thu Vãn lập tức trợn tròn đôi mắt, không dám tin tưởng mà nhìn hắn, thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm.
“Bệ hạ ngài nói cái gì?!” Thu Vãn nhịn không được nói: “Thăng phân vị……cho tần thiếp?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải Thu Vãn cố gắng khắc chế sự xúc động trong lòng, hoặc bởi vì Tiêu Vân Hoàn cũng ở chỗ này, chỉ sợ nàng đã sớm khiếp sợ mà đứng bật dậy, mất hết hình tượng.
Thăng phân vị là chuyện đơn giản như vậy sao?!
Liệu nàng muốn là có thể thăng phân vị sao!?
Giãy giụa bên trong hậu cung rất nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn chỉ là một thường tại nhỏ bé, tâm tình Thu Vãn cực kỳ phức tạp.
Thiên Hà năm thứ nhất, thời điểm nàng mới vào cung cũng chỉ là một tiểu đáp ứng, sở dĩ có thể lên tới thường tại là do vận khí tốt. Sở dĩ nàng có thể vào cung là do Thái Hậu lựa chọn, mà nàng có thể thăng vị phân cũng là vì lúc ấy Thái Hậu còn trên đời. Thái Hậu chưởng quản hậu cung, mỗi một ngày đều cần cân nhắc dung hòa vị trí của các phi tần, bởi vậy nàng mới có thể trở thành thường tại. Sau này, Thái Hậu qua đời, nàng vẫn luôn ở vị trí thường tại, qua bao nhiêu năm vẫn chưa từng có bất cứ sự thay đổi nào.
Bên trong hậu cung hiện giờ do tứ phi chia nhau chưởng quản cung vụ, phàm là bất cứ phi tần nào muốn thăng phân vị đều phải được sự đồng ý của Hoàng Thượng, mà nàng đừng nói tới thăng phân vị, ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng cũng không được gặp, chính vì thế nàng rất hài lòng với hiện trạng, không hề chờ mong điều gì quá xa vời.
Tuy nhiên Hoàng Thượng bỗng dưng nhắc tới chuyện này……
Kinh ngạc qua đi, trên mặt Thu Vãn chỉ còn lại sự hoảng sợ.
Vẻ hoảng sợ của nàng quá rõ ràng, cho dù đã nỗ lực che dấu thì nó vẫn hiện lên gương mặt, Tiêu Vân Hoàn vô cùng buồn bực: “Trẫm thăng phân vị cho nàng, nàng sợ cái gì?”
Thu Vãn vội vàng cúi đầu.
Rất lâu sau, nàng mới nghẹn ra một câu: “Bệ hạ, quân vô hí ngôn, ngài…… thỉnh ngài…… suy nghĩ……”
“Nàng không muốn?”
Sắc mặt Thu Vãn liên tục thay đổi, không biết nên mở miệng như thế nào.

“Nàng cứ việc nói, trẫm sẽ không phạt nàng.”
Lúc này Thu Vãn mới thở phào một hơi, thấp giọng đáp: “Thưa bệ hạ, thần thiếp không muốn.”
Nàng cúi đầu, cho nên cũng không phát hiện, nét buồn bực trên mặt Tiêu Vân Hoàn càng ngày càng nặng, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
“Vì sao không muốn?”
Thu Vãn ấp úng, nói không nên lời.
Nếu nàng thật sự được thăng phân vị, không tới nửa khắc, tin tức này sẽ truyền khắp hậu cung, những phi tần đó nghe được nhất định sẽ coi nàng là cái đinh trong mắt, trước có Ngự Miêu, sau được chuyển cung, nếu lần này…… Tuy rằng hiện tại nàng đã chuyển vào Bích Nguyệt Cung, trong Bích Nguyệt Cung cũng chỉ có một mình Huệ tần nương nương, Huệ tần nương nương là tai mắt của Hoàng Thượng nên tất nhiên sẽ không có ý kiến gì với nàng. Nhưng Thu Vãn sợ, sợ mình vừa bước chân ra khỏi Bích Nguyệt Cung đã bị sự ghen ghét của các phi tần khác bao phủ.
Phải biết rằng, tứ phi không phải người dễ đối phó, trên đầu nàng lại có vô số phi tần có phân vị cao hơn nàng. Ở trước mặt những phi tần đó, Thu Vãn chỉ có nước bị hố mà thôi.
Trong lòng nàng biết, lý do này không có cách nào nói ra.
Thu Vãn càng chần chờ, gương mặt Tiêu Vân Hoàn càng thêm buồn bực.
Không đợi Thu Vãn bày tỏ tâm tư của mình, hắn đã vẫy tay, nói: “Trẫm nói giỡn thôi, cũng không phải thật sự muốn thăng phân vị cho nàng.”
Thu Vãn nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, biểu hiện rõ ràng tới mức khiến Tiêu Vân Hoàn không nhịn được trầm mặc.
Hắn đột ngột đứng dậy, không nói một lời sải bước ra ngoài.
Thu Vãn chưa kịp phản ứng, vội vội vàng vàng đứng lên khom mình hành lễ, còn chưa nói hết câu thân ảnh màu vàng đã biến mất trước cửa.
Thu Vãn buồn bực ngẩng đầu lên.
Nàng nhỏ giọng nói thầm: “Rốt cuộc Hoàng Thượng đến đây làm gì vậy?”
Hỏi nàng có muốn thăng phân vị hay không, hỏi xong lại bảo là nói giỡn.

Quân vô hí ngôn! Bệ hạ!
Vì sao dạo gần đây Hoàng Thượng càng ngày càng không đàng hoàng?
Thu Vãn nghi hoặc không thôi, lại nghĩ tới những lời mình nghe được tối hôm qua. Chẳng lẽ, hôm nay Hoàng Thượng cổ quái như vậy, là vì muốn thử nàng?
Thế nhưng nàng cũng không có gì phải chần chừ.
Nói đến cùng, nàng đúng là không có chí lớn, cũng thật sự không có nhiều tâm tư như vậy, Hoàng Thượng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi tối, Thu Vãn biến thành mèo, được thị vệ ôm tới tẩm cung Tiêu Vân Hoàn, nàng vừa bước vào cửa điện liền nhìn thấy bóng dáng người nào đó đang ngồi ngẩn người sau bàn làm việc, trong lòng lập tức vang lên một tiếng không tốt.
Thu Vãn vội vàng lộc cộc chạy qua.
Lần này, Tiêu Vân Hoàn không bỏ qua nàng mà khom người ôm nàng lên đặt trên đầu gối, bàn tay thong thả vuốt ve lông trên lưng nàng.
Thu Vãn ngửa đầu nhìn hắn, mềm mại kêu một tiếng: “Meo ~”
Tiêu Vân Hoàn nhìn thẳng về phía trước, xuất thần nói: “Ngọc Cầu, ngươi nói Thu thường tại nói thật lòng hay nàng chỉ muốn lừa trẫm?”
“Meo ~”
Đương nhiên là lời nói thật lòng nha! Hoàng Thượng!
Thu Vãn sẽ không lừa ngài đâu!
“Nếu nàng lừa trẫm, vậy vẻ ngụy trang của nàng cũng quá lợi hại rồi, ngay cả trẫm cũng nhìn không ra, nhưng nếu nàng thật sự có tâm cơ sâu nặng như vậy, vì sao vào cung 6 năm rồi hiện tại mới xuất hiện trước mặt trẫm?” Tiêu Vân Hoàn hoang mang: “Nếu nàng thật sự muốn bò lên trên, ngay từ khi mới vào cung nên tìm mọi cách tranh sủng, với tâm cơ mà ngay cả trẫm cũng nhìn không thấu của nàng, muốn chiếm được một vị trí nhỏ trong tứ phi, không phải là không có khả năng.”
“Meo!”
Hoàng Thượng, ngài quá xem trọng ta rồi!
“Nhưng nếu lời nàng nói là sự thật, vậy vì sao lúc trước lại muốn vào cung?” Tiêu Vân Hoàn thật sự nghĩ không ra: “Vào cung rồi lại không muốn xuất đầu, còn trộm nuôi dưỡng ngươi ở trong cung, chẳng lẽ hoàng cung thật sự là nơi an toàn?”
“Meo ~” Đương nhiên vì thích bệ hạ mới vào cung nha!
Thu Vãn đỏ bừng mặt mèo, cũng may lông trên mặt đủ nhiều nên mới không khiến Tiêu Vân Hoàn nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Nàng run run vành tai đỏ bừng, trở mình vùi đầu vào trong ngực Tiêu Vân Hoàn.

“Nhưng nàng không muốn xuất đầu, ngay cả thăng phân vị cũng không muốn, phía sau không có gia tộc để dựa vào, chỉ với thân phận thường tại nhỏ bé đã muốn an ổn sống trong cung, suy nghĩ của nàng cũng quá kỳ lạ đi.” Tiêu Vân Hoàn cười lạnh: “Bên trong hoàng cung làm gì có lúc nào an ổn.”
Thu Vãn kêu meo meo một tiếng, vươn móng vuốt đi sờ cằm hắn.
Khi lót thịt mềm mại chạm lên mặt, Tiêu Vân Hoàn mới giật mình hồi thần, sự u ám trong cơ thể bỗng chốc trở thành hư không, hắn cúi đầu nắm lấy hai chân trước của nàng hôn hôn, sau đó ôm cả người Thu Vãn lên cao.
“Mặc kệ, Ngọc Cầu của trẫm thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để người khác lợi dụng.” Hắn âm ngoan nói: “Cho dù nàng thật sự muốn lợi dụng ngươi, thì cũng phải nhìn xem có cơ hội đó hay không.”
“Meo ~”
Thu Vãn dùng hai chân trước vỗ nhẹ lên mặt rồng, ngay sau đó bộ lông màu trắng cũng dán lại đây, không ngừng cọ cọ lên mặt hắn. Giống như làm nũng, cũng giống như đang an ủi.
Lực chú ý của Tiêu Vân Hoàn lập tức bị hấp dẫn qua, hắn ôm mèo trắng dùng sức dụi dụi, vùi cả khuôn mặt vào cái bụng đầy lông, hít một hơi thật sâu sau đó mới ngẩng đầu lên, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn không ít.
Đặt mèo trắng cả người đột nhiên trở nên cứng đờ lên bàn, Tiêu Vân Hoàn giúp nó vuốt lông, thả lỏng nói: “Nếu người cũng là mèo thì tốt rồi, trái phải sẽ không lừa dối trẫm, trẫm liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”
Hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt mèo màu xanh lam, Ngọc Cầu trừng to đôi mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nếu người cũng……
Tiêu Vân Hoàn khựng lại, bỗng nhiên hắn nghĩ tới đôi mắt Thu thường tại lúc ban ngày.
Cũng trong suốt như vậy, không che giấu được bất cứ điều gì, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Bởi vậy, hắn mới nhận ra sự không tình nguyện cùng sợ hãi trong ánh mắt nàng, là một loại cự tuyệt có thể hiểu thông qua sự thể hiện của đôi mắt.
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Tiêu Vân Hoàn lại vùi đầu vào bụng mèo trắng.
Xong rồi, vẫn nghĩ không ra.
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu Vãn: Ưu điểm của ta chính là không giống những người khác bên trong hậu cung QAQ

 


Bình luận

Truyện đang đọc