CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Thu Vãn uể oải ngồi xổm trước gương đồng, nhìn bóng dáng màu trắng quen thuộc xuất hiện bên trong gương đồng, cả người đều bồn chồn không yên.
Nàng thay đổi phương hướng, đá hai chân sau, phi thân nhảy từ trên bàn, linh hoạt nhảy tới trên giường. Trên giường trống rỗng, ngoại trừ chiếc chăn bông dày cộm thì một bóng người cũng không có.
Không phải nàng đang nằm ngủ trên giường sao? Vì sao lại biến thành mèo rồi?!
Chẳng lẽ biến thành mèo không phải giấc mơ của nàng? Chẳng lẽ còn có thể mơ liên tục hai ngày?
Thu Vãn lăn một vòng trên chiếc chăn bông mềm mại, bỗng nhiên nàng giật mình nhớ tới điều gì đó, lập tức xoay người đứng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nàng tiếp tục nằm mơ, vậy đại biểu cho việc nàng có thể đi tìm bệ hạ?
Tuy rằng ban ngày nàng không có cơ hội gặp mặt bệ hạ, thế nhưng nằm mơ lại có thể nhìn thấy, khi là người thì không có cơ hội, biến thành mèo rồi lại dễ dàng gặp mặt bệ hạ. Không chỉ như thế, sau khi biến thành mèo, thái độ của bệ hạ đối với nàng vô cùng dịu dàng, đó là chỗ tốt mà những nương nương khác không chiếm được.
Nghĩ đến đây, Thu Vãn lập tức lên tinh thần, động tác linh hoạt cậy cửa sổ ra ngoài.
Đường tới tẩm cung của bệ hạ nàng đã đi qua một lần, lúc này cũng không quá khó khăn để tìm đường. Thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn lướt qua màn đêm u tối, vui vẻ chạy về nơi nào đó trong cung.
Tiêu Vân Hoàn phê xong tấu chương, buông bút son, nâng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó đứng dậy.
Cao Bình Sơn tiến lên nói: “Bệ hạ, nghỉ ngơi sao?”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mèo kêu mềm như bông, lập tức thu hút mọi sự chú ý của hắn qua đó. Giữa tẩm cung yên tĩnh trống trải, tiếng mèo kêu không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng, hắn còn có thể nghe ra sự háo hức từ trong tiếng kêu đó.
Trước mắt Cao Bình Sơn sáng ngời, lập tức nói: “Bệ hạ, nô tài đi xem sao.”
“Đi đi.”
Cao Bình Sơn đi ra ngoài, quả nhiên hắn nhìn thấy một chú mèo màu trắng bên ngoài cửa đại điện.
Mèo trắng nhỏ muốn đi vào bên trong, nhưng lại bị thị vệ ngăn cản, nhìn qua thập phần có nhân tính. Nó không hề hoảng loạn, hướng về phía thị vệ kêu meo meo, như đang làm nũng, cũng giống như muốn thương lượng.
Cao Bình Sơn ngạc nhiên, vội vàng đi qua ôm mèo trắng nhỏ lên.
Sau đó nói với bọn thị vệ: “Về sau thấy con mèo này thì đừng ngăn cản, đây là mèo của bệ hạ.”
“Mèo của bệ hạ?” Bọn thị vệ quay sang nhìn nhau, buồn bực nói: “Bệ hạ nuôi mèo từ khi nào vậy?”
“Mới gần đây.” Cao Bình Sơn nói xong liền vội vàng ôm mèo bước vào tẩm điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Vân Hoàn đã sớm chờ đến nóng nảy, thấy thân ảnh màu trắng của bánh bao nhỏ, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời.
“Meo~” Bệ hạ!
Thu Vãn trông mong vươn hai chân trước về phía nam nhân, mà Cao Bình Sơn cũng nhanh chóng chuyển giao chú mèo trong tay vào vòng tay Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn động tác vụng về ôm lấy mèo nhỏ, không dám dùng sức lực quá lớn, hắn sợ mình không cẩn thận sẽ khiến mèo trắng không thoải mái. Hắn hấp tấp ngồi xuống, đặt mèo trắng lên đầu gối, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Meo ~”
Thu Vãn chủ động tiến lên.
Đầu nhỏ dụi dụi trước ngực, để lại vài sợi lông trắng trên bộ hoàng bào, hai chân trước cũng mò lên người Tiêu Vân Hoàn, móng vuốt nhỏ móc lấy áo bào, Thu Vãn treo lơ lửng trên người hoàng đế.
Bệ hạ! Mau ôm ta nha!
Thu Vãn lại “Meo” một tiếng, nàng cảm giác mình sắp hạnh phúc ngất đi rồi.
Tiêu Vân Hoàn vuốt lông cho nàng một hồi, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đánh mắt nhìn sang chiếc bàn bên cạnh. Cao Bình Sơn nhanh bóng bưng chiếc bát nhỏ bằng bạch ngọc lên, bên trong đúng là thịt gà xé Ngự Thiện Phòng mới đưa tới.
Thu Vãn đã sớm đói bụng, ngửi thấy mùi thịt gà thơm lừng, nàng lập tức kêu meo meo vài tiếng, đầu nhỏ đầy lông duỗi dài nhìn vào thịt gà trong bát. Tiêu Vân Hoàn nhận lấy chiếc bát ngọc, đầu nhỏ lù xù nhanh chóng dán sát vào, mấy sợi lông mềm mại cọ lên mu bàn tay hắn, tạo ra cảm giác hơi ngứa ngáy.
“Muốn ăn?”
“Meo!”
Tiêu Vân Hoàn mím môi, nghẹn lại ý cười, xụ mặt nghiêm trang nói: “Ngươi là mèo hoang từ trong cung nào chạy ra?”
Thu Vãn kêu “Meo meo meo” vài tiếng, nói tên Bích Tú Cung. Chỉ tiếc lời nàng nói ra là tiếng mèo, trong điện bất cứ một người nào cũng nghe không hiểu.
Hơn nữa cho dù nghe được, bệ hạ cũng không biết nàng là ai, nàng ở đâu. Thu Vãn vui tươi hớn hở suy nghĩ.
Đương nhiên Tiêu Vân Hoàn nghe không hiểu, hắn chỉ nghĩ con mèo nhỏ này đang làm nũng với mình. Khóe miệng hắn không nhịn được mà giương lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng hạ xuống, nghiêm trang nói: “Nói rất đúng, thưởng.” Một miếng thịt gà thơm ngào ngạt liền rơi xuống bên miệng Thu Vãn.
Thu Vãn thỏa mãn phe phẩy cái đuôi, nhanh chóng nhai nuốt miếng thịt gà trong miệng, sau đó lại cọ cọ đầu vào bàn tay hắn thúc giục hắn mau đút. Chẳng mấy chốc, từng miếng thịt gà lần lượt được đưa đến bên miệng Thu Vãn, nàng tiêu diệt một cách nhanh chóng.
Khi nhìn thấy chiếc bát nhỏ lộ ra đáy, Thu Vãn thỏa mãn nằm yên trên đầu gối Tiêu Vân Hoàn, lộ ra cái bụng mềm mại.
“Ăn no rồi?”
“Meo ~”

Tiêu Vân Hoàn cong môi cười, động tác mềm nhẹ chải vuốt bộ lông trên người nàng, miệng nói: “Nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi coi tẩm cung của trẫm là cái gì?”
“Meo~”
Bệ hạ, oan uổng nha.
Không phải nàng không nghĩ tới việc ở lại tẩm cung của bệ hạ, tuy nhiên ban ngày không có cơ hội, buổi tối lại càng không có cơ hội. Chỉ khi nằm mơ biến thành mèo, nàng mới có thể lại gần Hoàng Thượng hơn một chút.
Thu Vãn lưu luyến dùng cái đuôi câu lấy cánh tay hắn.
Nếu có thể, nàng cũng không muốn tỉnh lại từ trong mộng. Từ sau khi tiến cung, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng được sủng ái, cho dù chỉ là trong giấc mơ thì Thu Vãn cũng vô cùng thỏa mãn.
Trong mộng Hoàng Thượng rất dịu dàng, ở đây cũng không có những phi tử hỉ nộ vô thường, chẳng những hắn sẽ sờ lông nàng, còn đút thịt cho nàng. Thu Vãn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại có đặc ân này, cho dù thật sự biến thành mèo nàng cũng nhận. Nếu không phải nằm mơ, nàng không bao giờ dám làm càn nằm trên đầu gối Hoàng Thượng như vậy.
Thu Vãn kêu “meo meo” vài tiếng, thanh âm kéo dài mềm mại, lót thịt mềm như bông vội vàng nhào tới, ôm lấy cánh tay Tiêu Vân Hoàn làm nũng.
Tiêu Vân Hoàn xụ mặt chỉ vào đầu nàng: “Thật dính người.”
“Meo ~”
Một cây bút lông xuất hiện trước mặt, ánh mắt Thu Vãn sáng lên, nàng theo bản năng nhào tới định ôm lấy đầu bút.
Thời điểm một người một mèo đang chơi trò đuổi bắt, Cao Bình Sơn lặng lẽ bưng một cái khay đi tới.
“Bệ hạ, đồ vật đã chuẩn bị xong.”
“Để xuống đi.”
“Đúng vậy.”
Cao Bình Sơn đặt đồ xuống, khom người túc trực ở bên cạnh.
Thu Vãn trộm liếc mắt nhìn Tiêu Vân Hoàn một cái, thấy hắn không phản đối, nàng liền lớn mật chạy về phía chiếc khay.
Trên khay đặt một chiếc lục lạc nhỏ xinh tinh tế, được xỏ qua một sợi dây đơn giản màu vàng.
Thu Vãn ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Hoàn, thấy hắn vẫn không phản đối, lúc này nàng mới vươn móng vuốt, tò mò gảy gảy chiếc lục lạc vàng trên khay. Dưới móng vuốt của nàng, lục lạc vàng phát ra vài tiếng leng keng thanh thúy dễ nghe. Thu Vãn lập tức cảm thấy hứng thú, đặt cả hai móng vuốt lên, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng chơi đùa trong chốc lát, lúc này mới duỗi tay cầm lấy lục lạc, đeo lên cổ nàng, nhẹ nhàng kết một nút thắt sau cổ, nó không quá siết chặt, nhưng cũng không dễ dàng tuột ra.

“Meo?”
Thu Vãn cúi đầu nhìn lục lạc trên cổ, tò mò vươn móng vuốt gảy gảy, âm thanh thanh thúy lập tức vang lên từ trên cổ nàng.
“Mặc kệ ngươi ở cung nào, về sau ngươi chính là mèo của trẫm.” Tiêu Vân Hoàn vươn ngón tay chỉ chỉ lên đầu nàng, cười nói: “Ngự Miêu.” (mèo của vua)
“Meo ~”
Không cần lục lạc, nàng đã sớm là phi tử của bệ hạ rồi.
Chỉ là lục lạc Hoàng Thượng đích thân đeo cho nàng rốt cuộc cũng không giống, đây là món đồ đầu tiên Hoàng Thượng ban cho nàng đấy!
Thu Vãn gảy gảy lục lạc, tưởng tượng đến cảnh mình tỉnh dậy từ trong mộng, chiếc lục lạc này sẽ biến mất, trong lòng lập tức cảm thấy khổ sở. Ở trong mộng làm một con mèo quả thực quá hạnh phúc, thế cho nên nàng có chút không muốn tỉnh dậy.
“Trẫm còn nghĩ cho ngươi một cái tên.” Tiêu Vân Hoàn trầm tư nói: “Không bằng theo họ trẫm đi.”
“Meo ~”
Thu Vãn có tên, Thu Vãn Thu Vãn, tuy nhiên chắc hẳn Hoàng Thượng không biết nàng là ai.
Thời điểm hoàng thượng có thể nhìn thấy cái tên Thu Vãn, đoán chừng là ở trong danh sách tuyển tú, hoặc cũng có thể là ngay cả một lần cũng chưa từng thấy. Khi đó Thái Hậu vẫn còn sống, hầu hết kỳ tuyển tú đều do một tay Thái Hậu xử lý. Phi tần trong hậu cung của Hoàng Thượng, đại đa số đều được Thái Hậu tuyển chọn. Từ trước đến nay Hoàng Thượng luôn hiếu thuận, bởi vậy hắn sẽ không cãi lời Thái Hậu, có lẽ ngay cả danh sách cũng chưa từng xem qua đã gật đầu đồng ý cho nàng tiến cung.
Thu Vãn ghé vào trên bàn, không khỏi nhớ tới ngày tuyển tú hôm đó, mình đứng từ xa liếc mắt nhìn trộm Hoàng Thượng, chỉ là một thân ảnh mơ hồ không rõ nhưng đã khiến cho nàng ăn ngủ không yên. Khi nhận được ý chỉ nhập cung, nàng hưng phấn không thôi, mang theo lòng ái mộ nóng hầm hập cáo biệt cha nương để tiến cung. Tuy nhiên ai mà nghĩ ra được một khi bước chân vào hậu cung sâu như biển, nàng cũng chỉ là một con tép riu không đáng nói ở trong đó.
Thu Vãn không nói rõ được, rốt cuộc mình có hối hận hay không.
Tiêu Vân Hoàn trầm tư suy nghĩ, trong đầu hiện ra hàng trăm cái tên, nhưng làm thế nào cũng không chọn được một cái tên thích hợp.
“Nếu không chính ngươi tự chọn một cái?”
“……”
Không nghe thấy tiếng mèo nhỏ đáp lại, Tiêu Vân Hoàn cúi đầu, lúc này hắn mới phát hiện mèo trắng trên đầu gối đã bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, thân thể cuộn tròn thành trái cầu, vô cùng đáng yêu.
Hắn nhịn không được giương khóe miệng, động tác dịu dàng ôm mèo trắng nhỏ lên.
“Cao Bình Sơn.”
“Có nô tài.”
“Mang ổ mèo ra đây.”
“……”Cao công công vạn năng đổ một thân mồ hôi lạnh: “Bẩm bệ hạ, nô tài còn…… Còn chưa chuẩn bị ổ mèo.”
Tiêu Vân Hoàn cũng không để ý gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Vậy để nó ngủ với trẫm đi.”
“Này……” Cao Bình Sơn do dự một chút, nâng mí mắt lên nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, cuối cùng vẫn không đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Tiêu Vân Hoàn ôm mèo nhỏ, đang định nhấc chân đi về phía nội điện, mèo nhỏ trong tay bỗng nhiên giật mình, thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng, mèo trắng đã thoát khỏi vòng ôm của hắn, chạy như bay ra ngoài.
Thanh âm đinh đang cũng vang lên rồi lại biến mất.
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
……
Sáng sớm, sau khi bị Tình Hương dùng khăn lạnh đánh thức, Thu Vãn lười biếng duỗi thân mình, theo động tác của nàng, lục lạc trên cổ tay cũng phát ra âm thanh đinh đang dễ nghe.
…… Lục lạc?
Thu Vãn giật mình lập tức thanh tỉnh.
Nàng mở to mắt, theo bản năng nói: “Tình Hương?”
“Có nô tỳ.”
“Ngươi đeo lục lạc sao?”
“Chủ tử, không phải nô tỳ, là ngài.”
“Ta?”
Thu Vãn sửng sốt, nàng vươn một tay từ trong ổ chăn ra, quả nhiên nhìn thấy trên cổ tay có xuất hiện một sợi dây lục lạc, tinh tế nhỏ xinh, được chế tạo từ vàng ròng, dùng một sợi dây nhỏ màu vàng để cố định.
Lục…… Lục lạc?!
Này này này…… vì sao chiếc lục lạc này lại giống y hệt chiếc lục lạc bên trong giấc mơ của nàng!
Ánh mắt chạm đến màu sắc của sợi dây, Thu Vãn lập tức giống như bị bỏng nhanh chóng rụt tay vào trong chăn.
Nàng ở trong chăn kéo sợi dây xuống, trong đầu cực kỳ hỗn loạn.
Đồ vật trong mộng còn có thể đưa tới hiện thực?!
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu Vãn: Ta tự nghĩ tên?
Thu Vãn: Meo meo meo ~
Thu Vãn: QAQ nói ngài cũng nghe không hiểu nha

 


Bình luận

Truyện đang đọc