CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Nhớ tới lượng độc hoa bách hợp mà mình ăn phải lúc trước, khoảng thời gian kế tiếp, trong lòng Thu Vãn vẫn luôn thấp thỏm không yên. Tới buổi tối, ngay cả ngủ nàng cũng không dám ngủ.
Đêm khuya, bình thường vào lúc này nàng đã sớm tắt đèn đi ngủ, biến thành Ngọc Cầu chạy tới tẩm cung của Hoàng Thượng rồi. Nếu đi ngủ sớm hơn, nàng có thể chơi cùng  Hoàng Thượng thêm một lát.
Tuy nhiên hôm nay Thu Vãn lại không dám ngủ.
Nỗi đau thống khổ lúc ban ngày đã khắc sâu vào trong ký ức của nàng, nàng không dám nếm thử một lần nữa. Nếu sau khi ngủ nàng biến thành mèo, lại phải hứng chịu cơn đau thống khổ kia, chỉ nghĩ thôi Thu Vãn đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng con người lại không thể không ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay nàng đi ngủ muộn, ngay cả Tình Hương cũng bị nàng ảnh hưởng, Tình Hương đứng bên cạnh nàng ngáp vài cái, gương mặt đầy vẻ ủ rũ.
Mặc dù Thu Vãn áy náy, nhưng nàng không dám đi ngủ.
“Chủ tử, đêm nay ngài làm sao vậy?” Tình Hương hoang mang nói: “Chẳng lẽ ban ngày uống quá nhiều trà? Dẫn tới buổi tối không ngủ được?”
Thu Vãn trầm mặc lắc đầu.
Tình Hương ngáp một cái, nói: “Chủ tử, tuy rằng Huệ tần nương nương có lòng tốt miễn thỉnh an, hiện tại ngài muốn ngủ bao lâu thì ngủ, nhưng đi ngủ sớm một chút rất tốt cho thân thể. Ngày mai Ngự Miêu sẽ tới tìm ngài chơi đấy, nếu Ngự Miêu tới, ngài lại đang ngủ, như vậy không phải sẽ khiến Ngự Miêu thương tâm hay sao?”
Thu Vãn trầm mặc một lát, nghi ngờ nhìn về phía nàng: “Rốt cuộc ngươi đứng về bên nào?”
Tình Hương nghẹn một hơi, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ Ngự Miêu. Nàng ngượng ngùng cười cười : “Nô tỳ đang quan tâm đến thân thể của ngài.”
“Được rồi, ngươi đi ngủ trước đi, pha cho ta một ấm trà, sau đó lấy quyển sách tới đây.”
“Chủ tử, ngài……”
Thu Vãn dừng một chút, nói: “Khi nào mệt mỏi, ta tự nhiên sẽ trở về ngủ.”
Mới là lạ, nàng căn bản không dám đi ngủ.

Nếu ngủ xong lại bị trúng độc thì phải làm sao.
Tình Hương lên tiếng, lấy một quyển sách và pha một ấm trà như lời Thu Vãn nói, nhưng thay vì đi ngủ thì Tình Hương lại ngồi xuống thức cùng nàng.
Thu Vãn đọc sách một lát, còn chưa xem được vài tờ đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động.
Lực chú ý của nàng dời khỏi trang sách, thăm dò nhìn ra bên ngoài, còn chưa đợi nàng hỏi thành tiếng, Tình Hương đã chạy ra ngoài tìm hiểu. Không lâu sau, Tình Hương lại chạy trở về, nói: “Chủ tử, động tĩnh bên phía Huệ tần nương nương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn tò mò: “Huệ tần nương nương làm sao vậy?”
“Hình như là đang tìm mèo.” Tình Hương nói: “Nói tới cũng kỳ quái, sau khi Ngự Miêu xuất hiện một lần vào lúc ban ngày, đêm nay vẫn chưa từng xuất hiện. Như thường lệ thì lúc này Ngự Miêu đã sớm ra ngoài rồi, hiện giờ thị vệ vẫn đang đứng ở trước cửa Bích Nguyệt Cung, hình như Ngự Miêu vẫn chưa tới chỗ Hoàng Thượng đâu.”
Tình Hương biết.
Ngự Miêu tới vô ảnh đi vô tung, mỗi ngày sau khi chủ tử tắt đèn đi ngủ nó sẽ lặng lẽ xuất hiện trong thiên điện, chỉ là chủ tử có lệnh, thời điểm chủ tử nghỉ ngơi không ai được phép tới gần. Cho nên nàng cũng chỉ có thể dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh, nàng ngủ muộn nên cũng biết buổi tối mỗi ngày Ngự Miêu sẽ chạy ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ tới chỗ Huệ tần nương nương chơi một lát, cuối cùng mới cho thị vệ bên ngoài ôm đến tẩm cung Hoàng Thượng.
Tuy nhiên hôm nay tới lúc này Ngự Miêu vẫn chưa xuất hiện, không tới chỗ Hoàng Thượng cũng không sang bên Huệ tần nương nương.
“Huệ tần nương nương tìm Ngự Miêu làm gì?” Thu Vãn càng thêm tò mò.
Tình Hương lắc đầu: “Nô tỳ không hỏi, Kim Đào cô nương quá hung dữ, nô tỳ không dám nói chuyện với tỷ ấy.”
“Không phải lúc trước ngươi còn rất sùng bái Kim Đào hay sao?”
Tình Hương ngượng ngùng nói: “Thời điểm Kim Đào cô nương không nói lời nào, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn Huệ tần nương nương.”
Thu Vãn dở khóc dở cười.
Nhớ tới những chuyện Huệ tần gặp phải trong ngày hôm nay, đầu tiên là bị nàng phá hủy mất chiếc túi thơm Ngọc Cầu tặng, sau đó lại được Hoàng Thượng thưởng cho một quả dưa hấu. Mấy ngày gần đây, Huệ tần nương nương chạy tới chạy lui điều tra nguồn gốc căn bệnh của đám mèo trong cung, vất vả nhiều ngày như vậy, cuối cùng tất cả chỗ tốt đều bị nàng chiếm. Nàng thành quý nhân, nhận được một đống ban thưởng, Huệ tần nương nương lại chỉ được một quả dưa hấu, nếu nàng là Huệ tần, cho dù bình tĩnh như thế nào thì trong lòng cũng sẽ buồn bực.
Nhưng mà phải khiến Huệ tần nương nương thất vọng rồi, hôm nay Ngọc Cầu sẽ không tới đâu.

Thu Vãn ngẫm nghĩ, nàng buông quyển sách trong tay xuống, đứng dậy phủ thêm áo đi ra ngoài.
Tới gần thiên điện, quả nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến giọng nói Huệ tần.
“Ngọc Cầu đâu? Vì sao đêm nay Ngọc Cầu không xuất hiện?” Huệ tần ai oán nói: “Chẳng lẽ trong lúc ta không chú ý, Ngọc Cầu đã chạy tới chỗ Hoàng Thượng rồi?”
Ngay sau đó, giọng nói Kim Đào cũng vang lên: “Thị vệ bên người Hoàng Thượng vẫn còn chờ ở ngoài cung, đêm nay Ngự Miêu vẫn chưa xuất hiện.”
Huệ tần lại phát ra một tiếng thở dài.
Thu Vãn đi qua, nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh cửa.
Tiếp theo, trong phòng lập tức ầm một tiếng giống như có vật gì đó vừa ngã xuống đất, không đợi nàng kịp phản ứng, cửa điện bỗng nhiên bị mở ra, Huệ tần vẻ mặt kinh hỉ xuất hiện trước mặt nàng, cách thời gian nàng gõ cửa cũng chỉ vài giây mà thôi. Sự xuất hiện đột ngột của Huệ tần, ngược lại khiến Thu Vãn hoảng sợ.
Nhìn thấy nàng, Huệ tần lập tức thất vọng rụt trở về.
“Sao lại là muội.” Huệ tần lẩm bẩm nói: “Ta còn tưởng là Ngọc Cầu cơ.”
Thu Vãn cười nói: “Tối nay Ngự Miêu không tới đâu.”
“Ngay cả muội cũng không gặp?”
“Đúng vậy.”
Huệ tần khẽ thở dài, xoay người vào phòng.
Thu Vãn đi theo phía sau Huệ tần, nhìn thấy trên bàn có một quả dưa hấu được bổ làm đôi, màu sắc tươi đẹp, nhìn qua liền biết rất ăn ngon.
“Đây là?”

“Đây là phần thưởng hôm nay Hoàng Thượng ban cho ta.” Huệ tần nói: “Ta muốn chia sẻ với Ngọc Cầu, bởi vậy vẫn luôn giữ tới hiện tại, ai biết được đến bây giờ Ngọc Cầu vẫn không xuất hiện.”
Thu Vãn nói: “Có lẽ Ngự Miêu ham chơi, quên mất thời gian.”
Huệ tần thở dài: “Bình thường buổi tối Ngọc Cầu đều chạy từ phòng muội ra ngoài, ta còn tưởng rằng hôm nay cũng như thế, đặc biệt đợi ở đây từ sớm, chỉ chờ Ngọc Cầu ra ngoài ta sẽ ôm nó về phòng, không cho nó đến chỗ Hoàng Thượng nữa.”
“Hoàng Thượng?”
“Đúng vậy.” Huệ tần lời lẽ chính đáng nói: “Muội nhìn tên quỷ hẹp hòi Hoàng Thượng kia đi, ta làm việc giúp hắn, mặc dù nói vấn đề mấu chốt là do muội tìm ra, nhưng ta không có công lao cũng có khổ lao, thế mà hắn chỉ cho ta một quả dưa hấu, muội thấy vậy có coi được không? A? Ta chỉ mượn Ngọc Cầu một hôm thì đã làm sao? Mỗi ngày hắn đều bá chiếm Ngọc Cầu, không cho những người khác thân cận với Ngọc Cầu, ta cũng chỉ muốn chơi với Ngọc Cầu một buổi tối mà thôi, một buổi tối là đủ rồi.”
Nhưng ai mà ngờ tới, đêm nay Ngọc Cầu lại không xuất hiện, nàng ôm miếng dưa ngồi đợi rất lâu rồi, thế mà ngay cả một sợi lông mèo cũng không thấy.
Huệ tần càng thêm ai oán.
Nàng nhìn chằm chằm miếng dưa hấu trước mắt, nghĩ tới lai lịch quả dưa hấu này, lập tức trở nên lo lắng: “Liệu Ngọc Cầu có vô tình ăn phải bách hợp không?”
Nàng đã nhìn thấy mấy con mèo bị trúng độc, chúng héo rũ nằm trong ổ mèo, suy yếu vô lực, ngay cả đi đường cũng khó khăn. Nếu Ngọc Cầu ở bên ngoài ăn nhầm bách hợp, nói không chừng cũng sẽ giống những con mèo đó, suy yếu không thể động đậy, càng không có sức lực quay trở về.
Đúng rồi, hôm nay đã muộn thế này mà Ngọc Cầu còn chưa xuất hiện đâu!
Huệ tần lập tức lo lắng.
“Sẽ không, không phải Ngự Miêu đã tặng chiếc túi thơm đó cho nương nương rồi sao.” Thu Vãn vội vàng trấn an Huệ tần: “Chiếc túi thơm kia vẫn còn mới tinh, Ngự Miêu chưa từng chạm qua, mà sau khi điều tra rõ ràng sự tình, Hoàng Thượng đã sớm hạ lệnh tịch thu hết những vật gây hại ở trong cung, Ngự Miêu sẽ không có việc gì, có lẽ nó ở bên ngoài ham chơi quên thời gian trở về thôi.”
Lúc này Huệ tần mới yên lòng: “Đúng thế, Ngọc Cầu thông minh như vậy, ngay cả túi thơm cũng không chạm vào, sao nó có thể ăn nhầm độc dược ở bên ngoài.”
Thu Vãn dứt khoát ngồi đợi cùng Huệ tần.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, không lâu sau lại nghe thấy tiếng truyền báo của tiểu thái giám ở bên ngoài: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc mờ mịt ở trong mắt đối phương, sau đó biểu cảm của Huệ tần nhanh chóng bị cảm giác phẫn nộ thay thế.
Mối thù một quả dưa! Nàng sẽ không quên!
Thời điểm Tiêu Vân Hoàn bước vào, nhìn thấy Huệ tần đang dùng hai con mắt bốc hỏa nhìn mình, bộ dáng thập phần tức giận.
Vốn dĩ hắn còn muốn hỏi vì sao Thu Vãn lại ở chỗ này, nhưng lực chú ý nhanh chóng bị Huệ tần cướp mất.

“Nàng trừng mắt nhìn trẫm làm gì?”
Huệ tần cười lạnh một tiếng, không tình nguyện nói: “Thần thiếp không dám.”
Tiêu Vân Hoàn dở khóc dở cười: “Trẫm lệnh cho nàng đi điều tra, trong cung không có ai biết, nàng bảo trẫm phải ban thưởng cho nàng như thế nào?”
Huệ tần sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt sáng lên, nhìn về phía hắn.
Quả nhiên, vừa dứt lời liền có mấy tiểu thái giám khiêng đồ vật đi đến, Huệ tần chăm chú nhìn lại, đây không phải băng bồn nàng mơ tưởng ngày đêm hay sao?!
Bỗng chốc nhận được một kinh hỉ lớn như vậy, Huệ tần nhìn băng bồn, cả người ngây ngốc.
“Này này này……”
“Ban thưởng cho nàng.”
Đi cùng băng bồn còn có thêm vài cái rương được khiêng vào, Huệ tần kích động chạy tới mở rương ra. Trong rương tràn ngập binh khí, đó đều là thượng phẩm trong tư khố của Hoàng Thượng, vừa nhìn liền biết đều là thần binh lợi khí.
Huệ tần bị cảm giác hạnh phúc đột ngột này làm cho hôn mê.
Thấy Huệ tần mải đắm chìm bên trong niềm vui sướng cùng với binh khí và băng bồn, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thu Vãn.
“Hôm nay trẫm đợi ở trong cung hồi lâu, vì sao vẫn không thấy bóng dáng Ngự Miêu?”
Thu Vãn vội vàng cúi đầu, nói: “Tối nay tần thiếp cũng chưa từng nhìn thấy Ngự Miêu, có lẽ Ngự Miêu ham chơi quên thời gian trở về.”
Tiêu Vân Hoàn khẽ nhíu mày.
Sợ hắn không tin, Thu Vãn lại vội vàng giải thích: “Vừa rồi tần thiếp cũng đang nói với Huệ tần nương nương, tối nay Ngự Miêu không xuất hiện, Huệ tần nương nương cũng vô cùng lo lắng, tần thiếp và Huệ tần nương nương đang chờ Ngự Miêu trở về.”
Lông mày Tiêu Vân Hoàn thả lỏng ra, ngồi xuống ghế chủ vị.
“Một khi đã như vậy, trẫm sẽ ở đây đợi Ngọc Cầu cùng các nàng.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc