CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Tình Hương xách rổ, vội vã đi về góc Ngự Hoa Viên.
Chủ tử lệnh nàng đi lấy nước trà và điểm tâm, vốn là chuyện tốn chẳng mấy thời gian, tuy nhiên trên đường trở về lại gặp phải cung nữ bên người Liễu thường tại, nàng bị ngăn cản làm khó dễ vài câu, bởi vậy nên mới trì hoãn không ít thời gian, không biết có phải chủ tử chờ đợi sốt ruột rồi hay không.
Nghĩ đến đây, bước chân nàng càng chuyển nhanh hơn.
Vòng qua một khúc cua, đập vào mắt nàng là rất nhiều thái giám thị vệ đứng ở chỗ đó, Tình Hương kinh ngạc, nghĩ Thu Vãn vẫn còn ở bên trong, nàng cắn răng bước qua, không nghĩ tới thế nhưng lại gặp được Hoàng Thượng.
Tình Hương khiếp sợ, vội vàng buông rổ quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vừa dứt lời liền nghe thấy phía trước truyền ra một tiếng mèo thê lương. Tình Hương cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn lên. Tiêu Vân Hoàn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, đối với người bỗng nhiên xuất hiện quấy rầy đến mèo của hắn, hắn có chút không vui mà nhăn mày.
Thu Vãn gần như lập tức quay đầu lại, nàng đang nhỏ giọng nhắc mãi, không nghĩ tới bỗng dưng nghe thấy giọng Tình Hương gọi…… “Hoàng Thượng!” Thu Vãn giật mình đứng phắt dậy, cũng không rảnh lo vừa rồi có phải mình vừa làm đau Sửu Cầu hay không. Nàng nơm nớp lo sợ quỳ xuống, thân thể không khống chế được mà phát run.
Nàng vừa nói gì!
Cái gì mà không muốn nhìn thấy Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể cách xa mình một chút……
Không biết Hoàng Thượng đã đứng ở nơi này được bao lâu, nghe được nhiều hay ít. Thu Vãn tuyệt vọng suy nghĩ: Vì sao Hoàng Thượng lại tới lặng yên không một tiếng động, nàng một chút động tĩnh cũng không nghe được……
Xong rồi, xong rồi, hôm nay nàng nhất định phải để lại mạng ở chỗ này.
Nhìn bộ dáng sợ hãi run rẩy của nàng, Tiêu Vân Hoàn thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Hắn nắm tay đặt bên miệng ho khụ một tiếng, nhịn cười mở miệng nói: “Thu thường tại đang sợ trẫm sao?”
Từ giọng nói của hắn không nghe ra chút phập phồng nào, không tức giận, cũng không có ý cười, vì vậy Thu Vãn không đoán được hắn đang có ý tứ gì.

Thu Vãn run rẩy trả lời: “Tần thiếp không dám.”
“Không dám? Như vậy là không sợ trẫm rồi.” Tiêu Vân Hoàn cố ý giả bộ tức giận, quả nhiên thấy người trước mắt càng run lợi hại hơn. “Dám bàn luận sau lưng trẫm, muốn trẫm cách nàng xa một chút, hiện tại trẫm xuất hiện trước mặt nàng, có phải Thu thường tại cảm thấy vô cùng thất vọng hay không ?”
Thu Vãn cúi thấp đầu: “Tần thiếp không dám.”
Tình Hương ở cách đó không xa kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thu Vãn một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Không dám? Trẫm thấy lá gan nàng rất lớn.”
Thu Vãn càng run lợi hại hơn.
Tiêu Vân Hoàn kéo chuyện sang người Sửu Cầu: “Ngay cả lông Ngự Miêu cũng dám nhổ, còn có chuyện gì mà nàng không dám làm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…… Di?
Ngự Miêu?
Thu Vãn theo bản năng nhìn vào lòng bàn tay mình, trống không, không có một chút lông mèo nào.
Vừa rồi nàng quá mức kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không kịp chú ý tới Sửu Cầu, nhưng dường như…… nàng cũng không nhổ lông mèo mà?
Thu Vãn bị áp đặt tội danh, sợ tới mức nước mắt lưng tròng. Đầu tiên là va chạm bệ hạ, sau là đả thương Ngự Miêu, mặc kệ là tội danh nào, chỉ nghe thôi cũng thấy thật đáng sợ.

Phải biết rằng, Tĩnh phi nương nương cũng bởi vì mèo mà xử phạt không ít cung nữ đâu.
Thu Vãn sắp khóc rồi.
Vốn dĩ Tiêu Vân Hoàn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của nàng, hắn không đành lòng tiếp tục hù dọa nàng. Không những thế, ngay cả Sửu Cầu cũng kêu meo meo từ trên bàn đá nhảy xuống, che ở trước mặt Thu Vãn, hướng về phía hắn kêu meo meo, thanh âm khi thì hung dữ khi thì mềm mại, nghe vào tai rất giống như đang cầu tình.
Thân cận như vậy, cũng không biết mình là mèo của ai. Tiêu Vân Hoàn chua loét suy nghĩ: Vẫn là Ngọc Cầu của hắn tốt nhất, ngoại trừ việc thích chạy loạn ở bên ngoài thì người thân cận cũng chỉ mình hắn mà thôi.
“Được rồi.” Tiêu Vân Hoàn bất đắc dĩ nói: “ Bởi vì Ngự Miêu không so đo hiềm khích trước đó, giúp nàng cầu tình, trẫm tạm tha cho nàng lần này.”
Thu Vãn vội vàng dập đầu cảm tạ.
“Đứng lên đi.”
Nàng thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, sau dó chậm rì rì từ trên mặt đất bò dậy. Có lẽ Sửu Cầu cũng biết nàng không có việc gì, nó mau chóng chạy đến bên chân nàng kêu meo meo, đòi nàng ôm một cái. Thu Vãn lại tiếp tục cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Hoàng Thượng không phản đối, lúc này mới vội vàng khom lưng xuống ôm mèo nhỏ lên.
Trong lòng nàng cảm động rớt nước mắt.
Sửu Cầu a Sửu Cầu, không uổng công ngày thường ta luôn đối xử tốt với ngươi, nếu lần này không có ngươi giúp ta cầu tình, e rằng đêm nay ngươi sẽ không được gặp ta nữa rồi.
Cho dù Hoàng Thượng tới đây là vì ngươi, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi!
Tiêu Vân Hoàn dở khóc dở cười: “Lá gan nhỏ như vậy, thế nhưng còn dám ở sau lưng bố trí trẫm, trẫm thấy lá gan của nàng không nhỏ đâu.”

“Tần thiếp…… Tần thiếp không dám nữa.” Thu Vãn ngập ngừng nói.
“Không dám?” Tiêu Vân Hoàn cố ý chọc nàng: “Vậy về sau cũng không dám gặp lại trẫm?”
Nàng càng cúi càng thấp: “Tần thiếp không dám.” Trong lòng lại là suy nghĩ: Nếu mỗi lần nhìn thấy bệ hạ liền rước phải một đống phiền toái, nàng thật đúng là không muốn gặp hắn.
Dù sao ban ngày không gặp, buổi tối biến thành mèo vẫn có thể nhìn thấy. Thu Vãn hài lòng suy nghĩ.
Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, kêu Sửu Cầu một tiếng, chờ mèo sữa nhỏ chạy chậm trở về, Cao Bình Sơn ôm lấy nó, lúc này hắn mới đưa người rời đi.
Chờ hắn dần đi xa, cuối cùng Tình Hương mới từ trên mặt đất đứng dậy.
“Chủ tử, vừa rồi thật sự hù chết nô tỳ.” Nàng sợ hãi nói: “Vì sao Hoàng Thượng lại ở chỗ này, hơn nữa chủ tử ngài ……” Còn nói bậy sau lưng Hoàng Thượng bị Hoàng Thượng bắt được. Tưởng tượng đến những gì mình vừa nghe được, Tình Hương liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. “Chủ tử, ngài thật sự nói…… Không muốn nhìn thấy Hoàng Thượng?”
Thu Vãn ủy khuất gật gật đầu.
Tình Hương kinh hô một tiếng, sau đó lại mau chóng hạ giọng, kinh ngạc nói: “Chủ tử? Sao ngài lại nói như vậy? Đó chính là Hoàng Thượng đấy.”
Nàng là người biết rõ nhất chủ tử thích Hoàng Thượng tới mức nào!
Thu Vãn nhăn mặt, thở dài một hơi thật sâu, nằm bò lên bàn đá : “Tình Hương, đồ vật ta sai ngươi đi lấy đâu?”
“Ở đây.” Tình Hương vội vàng lấy đồ vật trong rổ ra. Một bình trà nóng, còn có một đĩa điểm tâm nhỏ.
Thu Vãn nhét điểm tâm vào trong miệng, căm giận cắn thật mạnh.
“Chủ tử, chuyện……”
“Chờ ta ăn xong sẽ nói chuyện với ngươi.”

Tình Hương trả lời, đứng sang một bên chờ nàng ăn xong.
……
Từ Ngự Hoa Viên trở lại Ngự Thư Phòng, Tiêu Vân Hoàn chơi với Sửu Cầu một lát, sau đó mới bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Hắn vừa mới cầm bút son phê được mấy quyển tấu chương, ngòi bút bất chợt ngừng lại.
“Cao Bình Sơn.”
“Có nô tài.”
“Ngươi nói Thu thường tại kia sợ trẫm như vậy? Nàng chỉ ước gì không phải gặp mặt trẫm, nếu trẫm triệu nàng thị tẩm, nàng sẽ phản ứng như thế nào?”
“Chuyện……” Cao Bình Sơn suy nghĩ ở trong lòng: E rằng vị Thu thường tại kia sẽ thật sự bật khóc đi.
Tuy nhiên hắn cũng nhìn ra, không phải Thu thường tại không ngưỡng mộ Hoàng Thượng, chỉ là nàng lo lắng mình sẽ bị các nương nương khác ghen ghét. Cuộc chiến sinh tồn trong hậu cung hắn cũng gặp qua không ít, cho nên hắn cũng hiểu được ý tứ trong lòng Thu thường tại .
Hắn không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, nhất thời do dự, sợ sẽ mang lại tai họa cho vị Thu thường tại kia.
Hắn không đáp nhưng Tiêu Vân Hoàn lại tự có chủ ý riêng của mình.
Hắn cong khóe môi, tâm tình sung sướng cầm bút phê tấu chương.
“Đêm nay triệu nàng thị tẩm đi.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc