CỬU ĐỈNH KÝ

-Vậy xin mời đô thống đại nhân cho thuộc hạ được mở rộng tầm mắt, xem thử bản lĩnh của ngài!

Đằng Thanh Sơn chắp tay nói.

Bạch Kỳ đô thống cười giễu:

- Đằng Thanh Sơn! Ngươi từ nhỏ đến lớn sống chỉ sinh sống tại nơi núi rừng, có lẽ chưa từng gặp qua một tay thương pháp lợi hại nào. Hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút uy lực của thương pháp thượng đẳng.

Bạch Kỳ đô thống cười cợt có chút kiêu ngạo, lập tức đi đến một mảnh đất trống cách đó không xa.

- Thuộc hạ rất mong đợi!

Đằng Thanh Sơn mỉm cười, cũng theo Bạch Kỳ đi đến khoảng đất trống. Một tay hắn cầm thương, tư thế như đang chờ lâm trận.

Lúc này, không ít quân sĩ Hắc giáp quân ở gần đó cũng tiến đến quan sát.

"Thanh Sơn so tài với Bạch Kỳ đô thống?" Đằng Thanh Hổ vội vàng chạy đến, ánh mắt sáng lên: "Quả nhiên là thật! Bạch Kỳ tỷ thí với Thanh Sơn. Hà hà!"

- Thanh Hổ, đến rồi à! Ngươi nói thử xem Thanh Sơn đại nhân có thể thắng được không?

- Cứ yên tâm! Thanh Sơn chắc chắn sẽ thắng. Các người cứ xem đi!

Đám quân sĩ lúc này cũng nhỏ giọng bàn luận. Hơn trăm người đứng tản ra xung quanh.

Đóng quân tại ngọn núi này là một công việc vô cùng nhàm chán, cho nên trận so tài giữa Bạch Kỳ đô thống và Đằng Thanh Sơn bách phu trưởng đã thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tên Đằng Thanh Sơn này hôm nay lại dám khiêu khích ta! Hừ! Tiểu tử này vừa đến Hắc Giáp quân đã dám câu dẫn Thanh Thanh sư muội, còn tự cho mình là thiên tài. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hắn ra trò, ít nhất cũng phải khiến cho hắn nằm liệt giường một hai tháng, để cho hắn biết sự lợi hại của ta!" Bạch Kỳ đô thống trong lòng lửa giận hừng hực, nhưng hắn cũng không dám nhân cơ hội này giết chết Đằng Thanh Sơn, bởi vì Hắc giáp quân có quy củ không được thừa dịp luận bàn để giết người.

- Đằng Thanh Sơn, chuẩn bị xong chưa?

Bạch Kỳ đô thống mặc trang phục màu đen, cầm trong tay trường thương màu đen, mười phần kiêu ngạo.

- Đô thống đại nhân xin cứ ra tay, để thuộc hạ xem thử bản lĩnh của ngài kinh người như thế nào!

Đằng Thanh Sơn cũng mặc trang phục màu đen, cầm thương mỉm cười nói. Lời này của hắn rõ ràng ẩn chứa sự châm chọc, khiến cho Bạch Kỳ càng giận dữ.

"Hừ!"

Bạch Kỳ đô thống hừ lạnh một tiếng, chân phải đạp mạnh xuống đất, cả người như một mũi tên trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy trượng. Trường thương trong tay hướng về phía trước, như độc xà lè lưỡi, mang theo tiếng rít chói tai trực tiếp đâm vào ngực Đằng Thanh Sơn.

Đối mặt với một chiêu này, Đằng Thanh Sơn chỉ cười nhạt.

"Vù!"

Đằng Thanh Sơn tay phải cầm thương gác ra phía sau người, chân hắn khẽ điểm một cái lách người sang bên cạnh, dễ dàng tránh khỏi một thương này.

- Xuất thương đi!

Bạch Kỳ đô thống tức giận hét lên, đồng thời trường thương trong tay trực tiếp quét ngang một cái.

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng nhún người nhảy lên, tiếp đó chân phải đạp vào cán thương của Bạch Kỳ, cả người bay vọt lên, cười vang nói:

- Đô thống đại nhân! Thực lực của thuộc hạ chỉ bình thường, nhưng cũng không phải loại thương pháp thô thiển này có thể đả thương được đâu. Ngài nên sử dụng thương pháp lợi hại hơn một chút đi!

Bạch Kỳ giận dữ, chỉ ba bước liên tục đã vượt qua khoảng cách gần mười trượng.

"Vù!"

Trường thương nháy mắt lướt qua khoảng cách mười trượng, tiếng xé gió như sấm rền, thậm chí còn khiến cho lá rụng chung quanh bay lên.

- Xem chiêu này của ta!

Đằng Thanh Sơn cười nhạt, hắn cuối cùng đã ra tay.

"Vù!"

Trong nháy mắt, trường thương biến hóa thành muôn vàn ảo ảnh. Chỉ nghe những tiếng va chạm "cheng!" "cheng!" "cheng!" liên tục vang lên, trường thương của Bạch Kỳ đô thống lập tức bị lệch sang một bên.

Đối mặt với bóng thương ập đến, Bạch Kỳ sợ hãi lập tức ngả người xuống, đồng thời tay trái chống xuống đất muốn bay ngược về phía sau.

"Vèo!"

Một đạo thương ảnh lướt đến vùng ngực của Bạch Kỳ, nhưng hắn vẫn kịp dựa vào tay trái đang chống xuống, mượn lực nhanh chóng lùi ra xa.

- Ảo ảnh của đầu thương này giống như một ngọn lửa vậy!

- Thương pháp thật nhanh!

Những người chung quanh nhìn thấy một màn này đều kinh thán. Đằng Thanh Sơn đối mặt với công kích của Bạch Kỳ đô thống, từ đầu đến giờ chỉ né tránh mà không hề xuất thương, nhưng khi hắn vừa xuất chiêu đầu tiên thì đã khiến cho Bạch Kỳ đô thống rơi vào thế hạ phong.

Bạch Kỳ vỗ mạnh vào một gốc đại thụ ở bên cạnh, mượn lực xoay người đứng thẳng dậy. Phần ngực trên y phục màu đen của hắn đã bị phá rách, lộ ra áo lót màu trắng bên trong. Lúc này bộ dáng của hắn có chút chật vật, hung ác nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn ở phía xa: "Thương pháp thật nhanh! Không ngờ Đằng Thanh Sơn này vẫn còn ẩn giấu thương pháp tuyệt diệu như vậy!"

Một chiêu vừa rồi chính là chiêu đầu tiên sau khi Đằng Thanh Sơn nghiên cứu "Liệt Hỏa thương quyết" tổng kết ra, có tên là "Hỏa Thụ Ngân Hoa".

- Thanh Sơn thật lợi hại! Thương pháp vưa rồi so với loại thương pháp đơn giản mà huyền ảo khi tranh đoạt bách phu trưởng hoàn toàn không giống!

- Theo ta thấy, hôm nay Bạch Kỳ đô thống sẽ phải thất bại rồi!

- Bạch Kỳ bình thường có chút kiêu ngạo. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng Thanh Sơn lại có thể giúp chúng ta dạy dỗ hắn một phen, để cho hắn biết đám bách phu trưởng chúng ta không phải dễ ức hiếp như vậy!

Đám người đứng xem đều nhỏ giọng bàn luận. Nhìn thấy Bạch Kỳ bình thường cuồng ngạo hiện tại lại chật vật như vậy, tất cả đều hưng phấn khoái chí.

……

Bạch Kỳ liếc mắt nhìn đám quân sĩ chung quanh đang quan sát trận chiến. Chỉ thấy đám quân sĩ này thỉnh thoảng lại nhìn hắn, đồng thời nhỏ giọng bàn luận, sắc mặt của hắn không khỏi đỏ bừng lên.

Hắn là một kẻ rất coi trọng sĩ diện.

"Hôm nay cần phải hết sức cẩn thận, nếu không thì thật sự có thể lật thuyền trong mương!" Ánh mắt của Bạch Kỳ phát lạnh.

Đằng Thanh Sơn nhìn Bạch Kỳ, trong lòng thầm cười nhạt. Vừa rồi hắn hoàn toàn có cơ hội đánh trọng thương đối phương, có điều để cho Bạch Kỳ thua một cách đơn giản như vậy thì không thể đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn: "Hôm nay nhất định phải để cho hắn biết "đau", biết thế nào là sợ hãi, để sau này không dám chọc đến ta nữa!"

Đằng Thanh Sơn cười lớn nói:

- Đô thống đại nhân, thương pháp lợi hại của ngài đâu rồi? Trước mặt thuộc hạ cũng không thể ẩn tàng như vậy chứ!

- Ngươi muốn xem "Triều Dương cửu thương" của ta sao?

Bạch Kỳ hít sâu một hơi, khí tức toàn thân thu liễm. Chân hắn điểm nhẹ một cái, cả người không một tiếng động lao về phía Đằng Thanh Sơn.

Khi khoảng cách giữa hắn và Đằng Thanh Sơn chỉ còn ba trượng.

"Oanh!"

Bạch Kỳ hai mắt trợn trừng, sắc mặt dữ tợn, giống như đã phát điên. Trường thương trong tay từ mềm mại trong nháy mắt biến thành mạnh mẽ. Tiếng xé gió vang lên, lá rụng xung quanh bay tán loạn về bốn phía. Trường thương tựa giao long xuất động, gào thét như muốn nuốt chửng Đằng Thanh Sơn.

Cỗ khí thế cuồng bạo này khiến cho người khác trong lòng tự nhiên sinh ra sợ hãi.

"Ồ!" Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn sáng lên: "'Triều Dương cửu thương' này quả thật có chỗ bất phàm!"

Đồng thời, hắn cũng thi triển thương pháp "Như Ảnh Tùy Hình".

"Vút!"

Thương ảnh như một mũi tên, đơn giản mà sắc bén.

"Cheng!"

Hai thanh trường thương nhẹ nhàng va chạm, nhưng Bạch Kỳ lại cảm thấy trường thương trong tay như rơi vào một vòng xoáy vô hình, không kìm được lệch sang một bên.

Bạch Kỳ sắc mặt đại biến, nổi giận quát lên một tiếng:

- Bát Vân Kiến Nhật! (rẽ mây nhìn thấy mặt trời)

Trường thương trong tay trong nháy mắt trở nên mềm mại nhẹ nhàng, phảng phất như mây mù. Trong khi đang đâm tới Đằng Thanh Sơn, tốc độ đột ngột gia tăng, khí thế bạo phát, so với một thương trước đó còn đáng sợ hơn.

"Bát Vân Kiến Nhật" là là một chiêu cao nhất trong "Triều Dương cửu thương", ý cảnh âm dương đều dung hợp vào một thương này.

Chỉ có điều, một chiêu "Bát Vân Kiến Nhật" lợi hại nhất này trên thực tế Bạch Kỳ cũng chỉ có thể xem như là tiểu thành.

"Ha ha…" Đằng Thanh Sơn cười lớn. Hắn vẫn sử dụng một chiêu đơn giản là đâm thẳng tới, nhưng so với một chiêu vừa rồi thì nhanh hơn rất nhiều, tiếng rít gió càng chói tai hơn.

"Năm vạn cân lực đạo!"

Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn lạnh lùng sắc bén. Đã đến mức này, hắn muốn cho đối phương phải thua một cách thảm hại, vì vậy trực tiếp bộc ra năm vạn cân lực lượng. Lúc trước hắn chỉ dùng một vạn cân khí lực sử ra thương pháp "Như Ảnh Tùy Hình", đã có thể cùng với Nhạc Tùng bất phân cao thấp. Lần này thi triển năm vạn cân khí lực, Bạch Kỳ làm sao có thể chống đỡ được?

"Cheng!"

Trường thương ẩn chứa kình lực hình xoắn ốc, khiến cho một thương lăng lệ của Bạch Kỳ bị lệch sang một bên. Trường thương lệch ra đập vào mặt đất phát ra tiếng va chạm mạnh, nhất thời khiến cho mặt đất nứt ra, đá vụn bắn tung tóe. Đám quân sĩ đang quan sát chung quanh vội vàng lách người, tránh khỏi đất đá bắn ra.

"Không thể nào!" Bạch Kỳ sắc mặt đại biến.

- Buông tay!

Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, Luân Hồi thương chuyển động đánh vào cán thương ở gần cổ tay Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ chỉ cảm thấy tay phải đau nhức, cơ nhục theo phản xạ thả lỏng ra, trường thương lập tức bắn tung lên.

Cán thương trong tay Đằng Thanh Sơn mượn lực phản chấn, trực tiếp đánh vào ngực Bạch Kỳ.

"Bồng!"

Cặp mắt của Bạch Kỳ trong nháy mắt trợn tròn, cả người trực tiếp bị đánh bay đi, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi xuống đất. Thân thể hắn dính đầy bùn đất ẩm ướt và những phiến lá khô, vô cùng thảm hại.

……

"Làm sao có thể? Ta… ta… làm sao có thể thất bại?" Bạch Kỳ ngã trên mặt đất, máu tươi chảy ra trên tay phải, nhưng hắn lại hoàn toàn bị một thương vừa rồi của Đằng Thanh Sơn chấn nhiếp. Một chiêu "Bát Vân Kiến Nhật" mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất lại bị đối phương dễ dàng phá giải, hơn nữa còn đánh bay binh khí của hắn.

Thanh trường thương kia đang nghiêng nghiêng cắm vào mặt đất.

- Thương pháp của Thanh Sơn đại nhân thật tuyệt diệu!

- Vừa rồi ta còn chưa thấy rõ, trường thương của Đô thống đại nhân đã bị đánh bay đi rồi!

- Thanh Sơn đại nhân thật lợi hại!

Đám quân sĩ chung quanh sôi nổi bàn luận.

Đằng Thanh Sơn bộc phát ra năm vạn cân khí lực, trong nháy mắt thi triển thương pháp "Như Ảnh Tùy Hình", tốc độ cực nhanh. Trong mắt của đám quân sĩ chung quanh, chỉ nhìn thấy bóng thương trong tay Đằng Thanh Sơn lóe lên, sau đó trường thương trong tay Bạch Kỳ đô thống đã văng lên, đồng thời thân thể Bạch Kỳ cũng bị đánh bay đi.

Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!

- Đô thống đại nhân! Đây chính là "Triều Dương cửu thương" của ngài sao?

Đằng Thanh Sơn đi đến bên người Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ thân thể run lên, nhìn thẳng vào Đằng Thanh Sơn trước mặt.

- Ngươi, ngươi…

Bạch Kỳ chùi vết máu trên khóe miệng, vịn vào gốc cây bên cạnh đứng lên.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên lại bước đến gần, khiến cho Bạch Kỳ kinh hãi không ngừng lui về phía sau, đồng thời hét lên:

- Ngươi muốn làm gì?

Lúc này hắn quả thật rất sợ hãi Đằng Thanh Sơn.

- Không có gì!

Đằng Thanh Sơn đến gần Bạch Kỳ, hạ giọng nói:

- Bạch Kỳ đô thống! Ngài là đô thống, còn ta là bách phu trưởng. Có điều… ngài cũng đừng nên khinh người quá đáng! Sau này ngày tháng chúng ta ở tại Hắc Giáp quân còn rất dài, nếu như ngài quá phận, biết đâu thuộc hạ không kiềm chế được lại làm ra những chuyện máu tanh, có đúng không?

Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ ở khoảng cách gần.

Bạch Kỳ rùng mình một cái, hắn cảm giác được sát khí trong lời nói của Đằng Thanh Sơn: "Tên Đằng Thanh Sơn này… Đúng! Hắn mặc dù nhìn có vẻ trầm tĩnh, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Nếu như ta bức bách khiến cho hắn thẹn quá hóa giận, không chừng hắn dưới cơn giận dữ sẽ âm thầm ra tay giết chết ta!"

Thế giới này vốn là cường giả vi tôn. Mặc dù nói quân kỷ của quân đội rất quan trọng, nhưng nếu như Đằng Thanh Sơn âm thầm xuất thủ, không một ai nhìn thấy, vậy thì ai có thể trả lại công bằng cho Bạch Kỳ?

Trước đây Bạch Kỳ không hề sợ, bởi vì hắn cho rằng thực lực của mình mạnh hơn Đằng Thanh Sơn. Nhưng lần này, hắn cuối cùng đã nhận ra sự chênh lệch giữa hai người.

- Đô Thống đại nhân, ngài không sao chứ?

Giọng nói của Đằng Thanh Sơn đột nhiên trở nên lớn hơn.

Sắc mặt Bạch Kỳ thoáng biến đổi, lập tức phản ứng:

- Không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ thôi!

Nói xong, hắn liền đi về hướng trường thương của mình đang cắm trên mặt đất…

Bình luận

Truyện đang đọc