CỬU ĐỈNH KÝ

- Tên tiểu tử Đằng Thanh Sơn khi xưa của Quy Nguyên Tông?

Đầu óc Hạt tử kiếm thánh nổi lên vài luồng suy nghĩ, nhưng tức khác trở nên trống rỗng, giống như bị hàng ngàn, hàng vạn lôi điện đánh tan, đầu óc không còn cách chi suy nghĩ gì được. Cứ ngây ngốc ngồi mãi như thế, hồi lâu sau Hạt tử kiếm thánh mới thở dài nặng nề.

- Sư tổ, sư tổ!

Thiết Phàn cảm giác có chút không lành.

- Thiết Phàn!

Giọng Hạt tử kiếm thánh khàn khàn:

- Thanh Hồ đảo chúng ta tiêu vong rồi.

Thiết Phàn ngẩn người.

- Hết rồi, hết rồi!

Giọng Hạt tử kiếm thánh giống như nguyền rủa, không ngừng vang lên.

Vũ Hoàng Môn đã huy động ba hư cảnh đại thành, thêm yêu thú Liệt Phong Long Chuẩn bay nhanh nhất Cửu Châu cùng với yêu thú Lục Nhĩ Toản Địa Thử khoan đất nhanh nhất. Nhưng kết quả vẫn là thất bại, còn khiến cho Thân Công Đồ bị thiêu sống. Ngay cả Vũ Hoàng Môn cũng chịu thiệt thòi, Thanh Hồ đảo chúng ta làm sao ngăn cản, làm thế nào để ngăn cản? Sắc mặt Thiết Phàn biến thành trắng bệch.

- Thật giỏi chịu nhẫn nhịn. Hư cảnh hai mươi mốt tuổi mà lại kiên cường che dấu thân phận, không hề tiết lộ tin tức cho người trong tộc.

Hạt tử kiếm thánh nghiến răng cắn lợi. "Đằng Thanh Sơn, nhịn tốt, nhịn tốt! Không, ngươi muốn diệt Thanh Hồ đảo của ta! Cũng phải xem Đằng Thanh Sơn hắn nuốt được không, đừng có mà căng vỡ bụng đó."

Chi trong chốc lát, Hạt tử kiếm thánh đã có quyết định:

- Thiết Phàn, truyền lệnh của ta.

*******

Sau khi trở về Quy Nguyên Tông gặp cha mẹ, tối hôm đó, Đằng Thanh Sơn liền đi gặp ông ngoại Đằng Vân Long, bàn về việc liên quan đến gia tộc họ Đằng. Tới sáng hôm sau, người ngựa gia tộc họ Đằng ùn ùn tiến về Đại Duyên Sơn, còn có một lĩnh nhân mã Hắc giáp quân đi cùng.

Giữa trưa, ánh nắng thu sưởi ấm cơ thể thật thoải mái.

Đoàn người gia tộc họ Đằng giống như một con rồng không ngừng tiến tới.

- Cuối cùng có thể trở về nhà rồi.

Giọng nói già nua của Đằng Vân Long tràn đầy hạnh phúc:

- May mà có Thanh Sơn! Vĩnh Phàm, con sinh được một đứa con thật tốt.

Đằng Vân Long đang cưỡi ngựa, cười nhìn vợ chồng Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cũng đang cưỡi ngựa bên cạnh.

- Ha ha.

Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh, nhịn không được cười phá lên.

- Ta từ nhỏ sống trong thôn, gia tộc họ Đằng của ta cũng đã trải qua hơn ngàn năm lịch sử. Ai ngờ, tới tay ta lại bị ép buộc phải rời khỏi quê nhà.

Đằng Vân Long ánh mắt mờ ảo:

- Nhưng ai ngờ lại có một ngày, gia tộc họ Đằng ta lại có thể trở về. Hơn nữa, còn xây dựng một thôn trang còn lớn hơn xưa.

Mảnh đất dưới chân núi Đại Duyên Sơn là gốc rễ của tông tộc họ Đằng, đời đời sống ở đó, sớm đã đầy tình cảm. Tuy rằng ở trong thành rất tốt, nhưng nhờ thế lực của Đằng Thanh Sơn hiện nay, sống ở dưới chân núi Đại Duyên Sơn cũng giống như thế, không có phỉ tặc nào dám mon men. Được bảo đảm an toàn, tự nhiên nơi sinh sống đời đời của tổ tiên càng hấp dẫn gia tộc họ Đằng.

Đêm hôm trước, trong khi bàn luận, ngay khi Đằng Vân Long biết rõ địa vị của Đằng Thanh Sơn, lão lập tức đưa ra đề nghị này.

Biết được tin này, cả gia tộc họ Đằng đều rất vui mừng.

Đến chiều tối hôm đó, hơn hai ngàn người ngựa của gia tộc họ Đằng mới tới được Đằng gia trang đã bị hoang phế. Tuy suốt mấy năm qua họ chưa từng quay trở lại, nhưng do các công trình trong Đằng gia trang được xây dựng kiên cố nên tuy có vẻ tiêu điều nhưng ít ra không có căn nhà nào bị sập đổ.

Hơn nữa lần này còn có hơn một ngàn năm trăm quân sĩ Hắc giáp quân cùng tới, từ nay về sau, sẽ vĩnh viễn trở thành lĩnh quân đội đóng bên cạnh Đằng gia trang.

Đêm tối như mực, trên luyện võ trường của Đằng gia trang từng cây đuốc được thắp sáng.

- Sư phụ!

Hai người Đằng Thú, Tiết Tân dẫn theo mấy thiếu niên cung kính đứng. Mấy người này cũng được lệnh của Đằng Thanh Sơn trở về Đằng gia trang. May mắn, Đằng Hồng Hầu biết vị trí nhà cũ nên bọn chúng mới tới nơi dễ dàng.

- Phòng ốc xây dựng tốt chưa?

Đằng Thanh Sơn hỏi Đằng Thú.

- Dạ, chúng con tới đây chiều hôm nay. Con lấy không ít đá lớn trên Đại Duyên Sơn, xây dựng không ít thạch ốc ở rừng cây phía tây cạnh gia trang, đủ cho đám thiếu niên này ở tạm. Chúng con cũng mang theo kha khá đồ ăn, đám đệ tử này cũng đã ăn tối xong.

Đằng Thú cung kính trả lời.

Đằng Thanh Sơn vừa ý gật đầu:

- Ừ, cho tất cả đệ tử nghỉ ngơi đi. Có nhiều chuyện ngày mai cần làm.

Đêm nay, cả Đằng gia trang cực kỳ nhiệt náo. Ai cũng rất vui vẻ.

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân ở trên giường dựa sát vào nhau.

- Bây giờ cứ tạm thời như vậy.

Đằng Thanh Sơn nói:

- Đợi tới sáng mai, huynh sẽ chọn một ngọn núi gần bên cạnh Đại Duyên Sơn. Trên núi cho người bắt đầu xây dựng một tòa cung điện. Sau này đó chính là cơ sở nội gia quyền nhất mạch của ta. Chúng ta cũng lên đó sống. Ngọn núi được chọn cách Đằng gia trang vài dặm. Như vậy hoàn toàn có thể biến Đằng gia trang thành một bộ phận của nội gia quyền nhất mạch.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Theo kế hoạch, Đại Duyên Sơn tương lai sẽ trở thành cơ sở của nội gia quyền nhất mạch. Mà Đằng gia trang sẽ tiến hành mở rộng, đem cả gia trang nâng thành một tòa thành hoặc một thành nhỏ. Làm cho Đằng gia trang thành nơi của nội gia quyền nhất mạch.

- Thanh Sơn! Nội gia quyền nhất mạch này cũng sẽ mạnh mẽ giống như Phật gia nhất mạch, Đạo gia nhất mạch?

Lý Quân thấp giọng hỏi.

- Đương nhiên.

Đằng Thanh Sơn tự tin đáp.

- Huynh vẫn còn trẻ, chính là có thời gian. Huống chi nội gia quyền nhất mạch của ta so với Phật tông, Đạo gia không kém chút nào. Tuy rằng yêu cầu đối với tư chất khá cao, nhưng một khi thành công, thực lực so với Phật tông, Đạo gia cùng đẳng cấp mạnh hơn không ít. Chỉ dựa vào điểm này, nội gia quyền nhất mạch càng có thể hưng thịnh. Mà việc huynh muốn làm, chính là vì nội gia quyền đánh hạ lãnh thổ đủ để phát dương quang đại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cùng với Vân Mộng chiến thần cùng nhau vào Đại Duyên Sơn, bắt đầu tìm kiếm mảnh đất thích hợp. Tối hôm trước, Mục Đào cùng với Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh, Phượng hoàng chi mẫu, Lục Túc Đao Trì đều ở tại mảnh rừng phía tây Đằng gia trang nghỉ ngơi.

- Thanh Sơn lão đệ, Đại Duyên Sơn này vốn là ngọn núi chẳng có to lớn đặc biệt gì, đều là các ngọn núi nhỏ.

Mục Đào lắc đầu nói.

Đằng Thanh Sơn cũng nhíu mày, đứng trên đỉnh núi chỉ cao có trăm trượng.

Nhìn ra xung quang, cả Đại Duyên Sơn phạm vi cực lớn nhưng không có ngọn núi nào đặc biệt to cao, vốn không thể chứa nổi mấy vạn người.

- Thanh Sơn! Huynh xem!

Lý Quân mắt sáng lên, chỉ về phía trước, bên trái, phía sau:

- Xung quanh nơi này, núi cao thì khoảng hơn trăm trượng, thấp một tí thì cao mấy chục trượng. Xung quanh đây diện tích cũng vài dặm, có núi, cũng có hẻm núi. Cung điện không nhất thiết phải xây trên đỉnh, trong hẻm núi cũng được. Đem xung quanh nơi này đều xây dựng cả thì đủ để chứa mấy vạn người rồi.

Đằng Thanh Sơn cười nhẹ gật đầu.

- Nhưng muốn thật sự ở đây khai sơn lập phái, Đằng Thanh Sơn cười nói, phải nói chuyện xong với Yêu long tử tích và Kim sắc long quy.

Đại Duyên Sơn là nơi Đằng Thanh Sơn từ nhỏ thường xuyên lui tới. Nên khi muốn khai sơn lập phái, nơi đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Đại Duyên Sơn.

Đằng Thanh Sơn liếc thấy môi Lý Quân đã khô, liền cười nói:

- Lý Quân, nãy giờ cũng lâu rồi, khát rồi phải không? Huynh đi lấy chút nước cho muội.

Nói rồi, Đằng Thanh Sơn tay phải biến thành đao quang chặt đứt một cây trúc trên núi, dễ dàng chế thành một ống đựng nước. Chân nhấn nhẹ, hắn hóa thành một đạo thiểm điện bay về phía thác nước cách hơn trăm trượng.

Lý Quân nhẹ nhàng cười nhìn theo, mặt lộ sự ngọt ngào.

Bên cạnh thác nước, ầm bùng bùng...

Thác nước cao mấy chục trượng từ trên đổ xuống, hung hăng đập vào đầm nước, bắn lên bọt nước trắng xóa.

Đằng Thanh Sơn quỳ gối, uống trước vừa múc lên.

- Thật là trong mát, sảng khoái!

Đằng Thanh Sơn cười nhẹ gật đầu.

Hắn lấy đầy một ống nước, quay đầu tính đi tới chỗ Lý Quân ở xa, nhưng dư quang khóe mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên phát hiện, nước trong đầm từ thác nước rơi xuống, men theo một con suối chầm chậm chảy, hai bên suối có không ít thực vật các loại, trong nước có thể thấy được cá tôm, mà bên bờ còn có thể thấy được một ít kiến...

- Ủa?

Phong cảnh này khiến lòng Đằng Thanh Sơn dấy lên một nổi xúc động khó tả.

- Nước?

- Nước cực mềm nhưng lại bền bỉ vô cùng, nước chảy đá mòn, ta lợi dụng sức xuyên phá chế ra chiêu Độc Long Toản.

Khi Đằng Thanh Sơn ngộ được Tử chi đạo, ảnh hưởng ngược lại Thủy hành chi đạo nên hắn chế được quyền thứ tám của Thủy hành chi quyền. Nhưng bất luận thế nào, hắn vẫn không thể quán triệt Thủy hành chi đạo.

Đằng Thanh Sơn ngồi xổm xuống, tay biến thành đao quang vung lên.

Soạt.... Tay đao chém vào mặt nước, nước tự nhiên bị dạt ra, nhưng sau khi tay đao đi qua, nước lại hợp lại làm một.

- Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Đạo lý này ta hiểu. Nhưng Thủy hành chi đạo, tuyệt không thể nông cạn như thế này.

Đằng Thanh Sơn nhìn tôm cá trong suối, nhìn thực vật bên bờ suối.

- Nước và đất giống nhau.

- Sinh sôi vạn vật, tạo phúc vạn vật.

- Nước có thể chui vào khoảng trống, gột rửa vạn vật.

- Nước ở trong đầm sâu, nhìn thì trong suốt, nhưng sâu không thể lường.

- Đây chính là nước, xem thì thấy bình thường, nhưng vẫn cứ cùng tồn tại với thiên địa vạn vật.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên cảm giác được nước, là sự tồn tại gần nhất với Đạo: "Thượng thiện nhược thủy, thủy lợi vạn vật nhi bất tranh" (nghĩa là: Thủy là tốt nhất, làm lợi cho vạn vật mà không tranh giành, đòi hỏi). Nghĩ đi nghĩ lại, Đằng Thanh Sơn để ống trúc sang một bên, bắt đầu tập quyền.

Vì bị ảnh hưởng của Tử chi đạo nên ý cảnh "Thủy hành chi quyền" khá là tàn nhẫn.

Tuy rằng có chút lĩnh ngộ, nhưng hết lần này tới lần khác diễn luyện Thủy hành chi đạo, Đằng Thanh Sơn vẫn không thể đột phá.

Oanh, bùng, bùng... Thác nước không ngừng đổ xuống bề mặt nước, bắn tung tóe bọt nước. Khóe mắt liếc nhìn cảnh này, Đằng Thanh Sơn trong lòng vui mừng.

- Vân vụ.

- Vũ Thủy.

- Hàn Băng.

- Thể rắn, thể lỏng, thể khí biến ảo khôn lường, tùy ý mà chuyển đổi. Nhưng thực chất đều là nước. Đây chính là nước... làm lợi vạn vật, nhưng vốn vô hình. Có thể tiếp nhận vạn vật, phần lớn trong trăm sông ngàn biển là nước, một mực bao dung, chứa đựng thiên địa vạn vật.

Sau khi Đằng Thanh Sơn thoải mái đánh xong tám quyền, tiện đà, hắn tiếp tục phát ra quyền thứ chín.

Quyền như vân vụ ảo ảnh, nhìn rất nhu hòa.

Lại giống như có thể chứa đựng mọi thứ bên trong, làm người ta suy xét không thấu.

- Đây chính là nước.

Đằng Thanh Sơn vui mừng: "Ta phải cảm tạ Bùi Tam, nhắc nhở của hắn thật sự rất quan trọng."

Bình luận

Truyện đang đọc