CỬU ĐỈNH KÝ

Dịch: suthat

"Cộp. Cộp. Cộp."

Rất đông kỵ binh phi như bay trên đồng cỏ khiến mặt đất rung động. Ở phía trước đoàn kỵ binh có bốn thớt Xích Phong Chiến đang phóng rất nhanh, chúng kéo theo một chiếc xe ngựa hắc sắc lớn đúc từ kim loại. Trong lồng sắt gắn trên xe ngựa chính là thiếu niên nô lệ được gọi là "Mãnh thú".

Xích Phong Chiến có thể mang trên lưng vật nặng vạn cân, để chúng kéo xe ngựa thì đương nhiên là có thể kéo được hàng hóa có trọng lượng lớn hơn nữa.

Chiếc xe ngựa đặc chế này nặng chừng sáu vạn cân.

Bởi vì nặng tới sáu vạn cân, cho dù thiếu niên mãnh thú rời khỏi lồng sắt. Nhưng xích sắt khóa trên người hắn lại gắn chặt với xe ngựa, cho dù hắn là Mãnh thú chăng nữa thì kéo vật nặng tới sáu vạn cân cũng không có cách nào chạy được.

"Phương Hoành. Cảm giác ra lệnh một tiếng cho thiên quân vạn mã chạy như bay thấy thế nào?" Lúc này, công tử Phương Lê có chút hưng phấn.

Phương Hoành ở cạnh chỉ cười.

"Cuối cùng cũng có một ngày." Lê chỉ vùng đất đai rộng lớn vô biên nơi phương xa, "Ta muốn đất đai rộng lớn mà hai con mắt này nhìn thấy được đều trở thành dưới sự dẫn dắt của ta, phải khiến cho mỗi một người trên mảnh dất này đều nghe theo hiệu lệnh của ta." Phương Lê lúc này khí phách dâng cao. Hắn có mộng tưởng, ước muốn có một ngày có thể giống như Lôi Đao Thiên Thần "Đoan Mộc Vũ" thống nhất cả khối đại lục.

"Bốn phương tám hướng, rộng lớn vô biên."

"Chung cuộc có một ngày, ta muốn ý chí của ta bao trùm toàn đại lục, không có kẻ nào có thể kháng lại."

Công tử Phương Lê cưỡi trên một con Đạp Vân Kim Tuyến, hùng tâm vạn trượng.

"Công tử, đám người gã họ Đằng đó đã tới rồi." Bọn thủ hạ truyền tin tới.

Phương Lê khóe miệng nổi lên một tia sát ý: "Gã họ Đằng này, hắn cũng không thể nào kháng lại ý muốn của ta. Hắn nếu như là Vũ Thánh thì hôm nay ta sẽ tạm tha cho một mạng, còn nếu như không phải Vũ Thánh." Hoành ở cạnh thầm than. Công tử mọi thứ cũng đều tốt cả chỉ có mỗi một vấn đề là ngạo khí trong lòng cao tới tận trời.

"Cộp."

Phương Lê lúc này cưỡi Đạp Vân Kim Tuyến, dẫn theo chiếc xe ngựa chở "Mãnh thú", cùng với năm trăm kỵ binh, chen vai thích cánh hướng phía quan đạo phóng tới.

Trên quan đạo.

Đằng Thanh Sơn đang cưỡi trên một đà thú, mà người coi ngựa Lão Uông thì đang đánh xe ngựa. Vì để Tiểu và Tiểu Bình ngồi xe ngựa được thoải mái một chút, tốc độ đi đường cũng không nhanh lắm.

"Ồ!" Đằng Thanh Sơn nhìn sang phía tây, một đạo quân đông đảo đang vọt tới.

"Chuyện gì vậy?" Lý cùng Tiểu Bình cũng xuyên qua cửa sổ hai bên trái phải thùng xe nhìn ra ngoài. Xe ngựa này là xe bốn bánh, không gian trong thùng xe rất rộng có thể chứa tới mười người. Xe ngựa lớn như vậy nên hai bên thùng xe đều có cửa sổ hai mặt. "Tiên sinh." Một tiếng kêu sang sảng từ phía xa truyền lại.

Chỉ thấy Phương Lê một thân chiến bào kim hoàng sắc, cưỡi một thớt mãnh thú "Đạp Vân Kim Tuyến" dài tới gần hai trượng, giống như một vị chiến thần chạy tới. Phía sau là mấy trăm kỵ sĩ rùng rùng lướt tới như một dòng sắt thép vậy.

"Dừng lại." Đằng Thanh Sơn giơ tay.

"Luật luật (họ họ?)" Lão Uông ngừng thớt ngựa lại, Lý và Tiểu Bình đều nhìn qua song cửa ra ngoài.

"Thực là khéo! Tại hạ sáng nay vừa mới đưa mãnh thú ra ngoài săn bắn, không nghĩ tới lại có thể gặp tiên sinh." Phương Lê dừng ngựa cười vang nói. "Bất quá, tại hạ cũng không nghĩ tới tiên sinh hôm nay sáng sớm đã rời thành, nếu không phải sớm nay có thể gặp được tiên sinh. Muốn gặp lần nữa, sợ sẽ khó khăn."

"Mãnh thú" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi. "Là nô lệ đó?"

"Đúng! Chính là hắn." Phương Lê cười xác nhận "Tiên sinh không muốn xem chút sao."

Thực ra mà nói, đối với một thiếu niên nô lệ không tu luyện nội kình, sức mạnh thân thể có tới mấy vạn cân khiến Đằng Thanh Sơn vô cùng hiếu kỳ. Dù sao nhìn khắp thiên hạ, bất kể là Cửu Châu đại địa, Đoan Mộc đại lục hắn còn chưa thấy qua. Đơn thuần về lực lượng thân thể ngoài bản thân mình ra còn có ai mạnh được thế.

"Đi, đến ngó một chút." Đằng Thanh Sơn nhảy khỏi đà thú.

"Mãnh thú?" Lý cũng dắt Tiểu Bình xuống khỏi xe ngựa.

"Tiên sinh, mãnh thú ở trên xe ngựa." Phương Lê cưỡi "Đạp Vân Kim Tuyến" vội vàng phóng tới bên cạnh chiếc xe ngựa khổng lồ, gã quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn cười nói. Thế nhưng trong lòn gã lại mừng thầm, gã liếc nhìn mấy người điều khiển xe ngựa. Trong mấy người điều khiển xe ngựa, có tên "Hồ Hải" biết thuần dưỡng thú.

Hồ Hải minh bạch ý của công tử - tạo thành hoàn cảnh mãnh thú ngẫu nhiên phá vỡ lồng xổ ra.

Cơ quan của lồng sắt tên Hồ Hải này sớm đã an bài kỹ rồi. Y chỉ cần khẽ động chân tay là xong.

"Tiên sinh, mời xem." Phương Lê nhiệt tình mời mọc.

Đằng Thanh Sơn đứng ở cạnh bốn con Xích Phong Chiến ngẩng đầu nhìn nô lệ "Mãnh thú" trong lồng sắt. Nói là Mãnh thú, kỳ thực nhìn qua cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, thân thể gầy gò dũng mãnh giống như thép đúc. Tóc dài bù xù, nhìn rõ nhất là móng tay và con mắt thiếu niên.

Móng tay sắc nhọn.

Con mắt lóe ra quang mang hung tàn không chút che đậy.

"Hống... hống..." Thiếu niên Mãnh thú đập khua lồng sắt, trong họng phát ra hàng tràng tiếng rống. Xích sắt trên người rung động phát ra âm thanh va đập nặng nề.

Phương Lê trong lòng lại mừng thầm. Hôm qua Đằng Thanh Sơn và Lý đề mặc áo da bạch sắc. Thông thường vào mùa lạnh giá như thế này, y phục không có khả năng ngày nào cũng thay. Cho nên, lúc trước gã mới phái người huấn luyện để mãnh thú công kích người mặc đồ trắng. Nếu như Đằng Thanh Sơn và Lý hôm nay lại thay y phục, Phương Lê thật đúng là không có biện pháp.

Thế nhưng quả đúng như gã đoán, Thanh Sơn và Lý áo da bạch sắc này mới có một ngày nên chưa có thay.

"Lại còn không hiểu tiếng người."

Đằng Thanh Sơn nhìn thiếu niên mãnh thú trong lồng sắt thở dài một tiếng. Bỗng nhiên…

Lồng sắt bị thiếu niên mãnh thú đập đánh nhiều lần, tựa hồ một bộ phận nào đó xảy ra vấn đề, cửa lồng sắt không ngờ bị đánh tung. Kẻ biết bí mật mãnh thú sẽ ra ngoài hại người tuyệt không nhiều, tỷ như trong số người điều khiển xe ngựa chỉ có mình Hồ Hải là biết, mấy người khác đều không hay.

Năm trăm kỵ binh cũng không biết.

Đầu tiên là một người làm bắt đầu gào lên.

"Bảo hộ công tử." Bọn kỵ binh cũng hô lên.

"Hống..." thiếu niên mãnh thú hai tay hai chân mạnh mẽ chống xuống, tựa như một con mãnh hổ bất ngờ nhảy lên hóa thành một đạo tàn ảnh, đánh thẳng về phía Đằng Thanh Sơn mặc áo da bạch sắc ở ngoài hai trượng.

Người gã và xe ngựa bị buộc vào nhau bởi xích sắt thô dài đến mười lăm trượng. Nói cách khác, thiếu niên mãnh thú có thể trong phạm vi mười lăm trượng (ba mươi bảy mét rưỡi) tiến hành giết chóc. Mà lúc này Đằng Thanh Sơn cách lồng sắt gần như chỉ có hai trượng (năm mét). Cú vồ này của thiếu niên mãnh thú người thường cả đến phản ứng cũng không kịp.

"Tiên sinh cẩn thận." Phương Lê với vẻ mặt kinh hãi, vội hét toáng lên.

"Thú vị." Đằng Thanh Sơn tay phải vung lên.

Ba chưởng đánh lên trên vai thiếu niên mãnh thú, thiếu niên mãnh thú liền bị đánh bay. Thế nhưng gã xoay người, chân tay thu lại giống như một con dã thú đang súc thế (tích lũy sức lực). Bỗng nhiên thiếu niên mãnh thú đó toàn thân dường như biến lớn lên một chút, cánh tay to hẳn lên.

"Ôông Ôông Ôông..."

Một cỗ thanh âm rất nhỏ vang lên, nhưng thanh âm yếu ớt này ở trong tai Đằng Thanh Sơn lại giống như là tiếng sấm nổ vang.

"Cái gì???"

Đằng Thanh Sơn sững người, trong lòng hắn kinh hãi. "Thanh âm này… thanh âm này chính là trong cơ thể gã phát ra."

"Đây là." Đằng Thanh Sơn từ khi bắt đầu ra đi chưa bao giờ trải qua sự kinh hãi như vậy, cho dù là lúc đến Thần Tiên Ngọc Bích cũng không có sự chấn kinh như lúc này. "Cân cốt tề minh (gân cốt cùng vang tiếng)..."

Mãnh thú thiếu niên lần thứ hai lao ra.

Đằng Thanh Sơn lần này không dùng nhiều sức mạnh mà chỉ sử dụng lực lượng vừa đủ chiếm thượng phong. Mỗi quyền đều chỉ đủ đánh lùi mãnh thú thiếu niên, đồng thời cẩn thận cảm thụ thủ đoạn công kích và thực lực của mãnh thú thiếu niên này...

"Bảo vệ tốt công tử."

Đội ngũ kỵ binh nháo nhào bảo vệ kỹ Phương Lê, còn Phương Lê thì hô lên: "Tiên sinh chạy mau. Mãnh thú này dã tính khó trừ, vô cùng điên cuồng." Nhưng lúc này Đằng Thanh Sơn đâu có nghe lời gã nói. Phương Lê ngoài miệng thì hô như thế nhưng trong lòng lại mừng thầm: "Hừ có thể chiếm chút ưu thế? Bất quá, trước đây khi mãnh thú còn nhỏ, các cường giả chiếm ưu thế gặp mãnh thú vẫn bị giết như thường."

Phương Lê hiểu rất rõ, mãnh thú thiếu niên này thủ đoạn hung tàn vô cùng.

Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bị chấn động: "Gã một lời cũng không nói, chỉ biết gầm rú mà thôi. Không ngờ, không ngờ gã đạt tới cảnh giới Cân cốt tề minh. Điều này chính là chỉ có tông sư nội gia quyền mới có thể đạt tới. Lẽ nào gã trường kỳ sống cùng dã thú nên ngẫu nhiên lĩnh ngộ được ý cảnh gốc rễ của Hình Ý quyền?"

Trong lịch sử sư môn Hình Ý Quyền của Đằng Thanh Sơn ở kiếp trước lấy dã thú làm thầy, có được đột phá đạt tới cảnh giới tông sư quả có không ít.

Thế nhưng!

Không có bất kỳ sự chỉ dẫn nào vẫn đạt được cảnh giới tông sư, thế thật đáng sợ.

"Năm đó tổ sư Cơ Tế Khả sáng chế ra "Hổ Hình Thông Thần Thuật". Thiếu niên mãnh thú này không biết tiếng người, chỉ ở trong các cuộc Khốn lung đổ đấu không ngờ cũng lĩnh ngộ tinh túy Hình Ý." Đằng Thanh Sơn con mắt tỏa sáng. "Hảo tư chất, hảo tư chất! Lương tài mỹ ngọc như vậy, không ngờ ta lại gặp được."

Đằng Thanh Sơn trong lòng vui sướng.

Hắn muốn ở trên Cửu Châu đại địa sáng chế ra mạch thứ ba khác với Đạo, Phật tông - Nội Gia Quyền. Nhưng một mạch muốn hưng thịnh, sư phụ là trọng yếu, lại cần có đệ tử có thể kế thừa bản lĩnh của bản thân. Nội Gia Quyền đối với tư chất yêu cầu rất cao, muốn đạt tới cảnh giới tông sư cực kỳ khó khăn.

"Hiện tại trời cao lại đưa tới một lương tài mỹ ngọc như vậy tới trước mặt, ta há có thể không thu?" Đằng Thanh Sơn hai mắt tỏa sáng. "Thiếu niên mãnh thú này sẽ là đại đệ tử của Đằng Thanh Sơn ta".

Đằng Thanh Sơn trong lòng đã đưa ra quyết định.

"Sao còn chưa có giết hắn! Chuyện gì vậy?" Phương Lê ở trong vòng bảo vệ của kỵ binh, lại là bắt đầu hơi lo lắng.

"Ha ha…" Với tiếng cười vô cùng hài lòng, tay Đằng Thanh Sơn bất ngờ tóm lấy hai tay của mãnh thú thiếu niên, chân đạp vào bụng gã khiến thiếu niên mãnh thú ngã vèo xuống đất, bùn đất đầy mồm. Thiếu niên mãnh thú không cam lòng còn muốn giãy ra.

Nhưng một trảo của Đằng Thanh Sơn tựa như vòng sắt, khiến gã căn bản không cách nào giãy giụa.

"Cái gì." Xa xa chứng kiến một màn này Phương Lê kiểm biến hẳn sắc mặt, gã giật nẩy mình. "Cái cái tên họ Đằng này không ngờ mạnh như vậy."

Gã đương nhiên hiểu rõ man lực của mãnh thú thiếu niên kinh người thế nào.

Thế nhưng không ngờ có người chỉ bằng một tay lại có thể khiến mãnh thú thiếu niên giãy không ra. Thực lực này không thể nghi ngờ, tuyệt đối là cấp bậc Vũ Thánh.

"Vũ Thánh, Vũ Thánh." Trong lòng gã có chút ngọt ngào, lại hít sâu một hơi. "Mặc kệ thế nào, họ Đằng này cũng là một Vũ Thánh. Nếu như hắn có thể ra nhập Phương gia ta sau đó lại vì Lê ta chinh chiến tứ phương? Hừ! Nhất định phải đem hắn thu phục dưới trướng để ta sử dụng."

Phương Lê đã hạ quyết tâm.

"Ha ha…. Mãnh thú thiếu niên này khí lực lớn thật. Một tay có thể nâng được vạn cân, nhất định không phải là giả. Ta cảm giác lực hai cánh tay của y cũng có tới mười vạn cân" Đằng Thanh Sơn trong lòng mừng thầm. Ta trước kia dù sao cũng là dựa theo kế hoạch tối hoàn mỹ đề cao, mới có thể vào lúc mười sáu tuổi lực lượng gần hai mươi vạn cân, là gấp đôi thiếu niên này.

"Grừ grừ..." mãnh thú thiếu niên không cam lòng, gã nghiến răng nhếch miệng nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn. Trong mắt tràn đầy dã tính bất cam.

Thanh Sơn ánh mắt phát lạnh, ẩn chứa đầy hàn khí, đồng thời tay phải dụng lực, hai cổ tay của thiếu niên liền có cảm giác đau đớn kịch liệt.

Mãnh thú thiếu niên bị trấn trụ, không còn dám lại nhe răng gào rống nữa.

"Mãnh thú thiếu niên này bản tính hoang dã, khi thấy thực lực ta tuyệt đối vượt qua hắn, lại cảm giác được sát cơ nên hắn cũng sẽ miễn cưỡng chịu phục." Đằng Thanh Sơn cảm giác đại đệ tử mà bản thân muốn thu trước tiên phải đưa hắn khỏi sự hoang dã. "Xem chừng sau này giáo dục hắn khó khăn không ít a".

Trong lòng thầm nhủ như vậy nhưng không giấu nổi sự vui sướng. "Loảng xoảng..." Đằng Thanh Sơn nắm lấy xích sắt nối liền xe ngựa đó, trói nhiều vòng mãnh thú thiếu niên lại, khiến gã không cách nào giãy dụa, khi đó mới buông tay.

"Tiên sinh."

Phương Lê đó trong vòng vây của đông đảo kỵ sĩ chạy tới. "Vừa rồi có sao không?"

"Ha ha… Không có việc gì." Đằng Thanh Sơn lúc này tâm tình rất tốt.

"Mãnh thú này dã tính không thay đổi, nếu như hôm nay lại khiến tiên sinh bị thương. Phương Lê lòng thực áy náy." Phương Lê cười nói vuốt. "May mắn tiên sinh thực lực siêu phàm nhập thánh, chế trụ được mãnh thú này cũng khiến tại hạ được thấy thực lực kinh người của tiên sinh. Tiên sinh, Phương gia tại hạ khát khao cầu hiền, Phương Lê lần nữa thỉnh tiên sinh ra nhập Phương gia. Tiên sinh có sở nguyện gì cứ đề xuất."

"Phương Lê, việc này không cần nhắc lại."

Đằng Thanh Sơn nói.

Phương Lê trong lòng không cam tâm. Thế nhưng hắn vừa mới thấy thực lực Đằng Thanh Sơn chỉ có thể thầm hận: "Họ Đằng này, ta liên tiếp mởi lời mời mà ngươi đều không nể tình. Được, rồi sẽ có một ngày ta nhất định khiến ngươi quỳ xuống tới cầu ta..."

"Nếu như tiên sinh không nguyện ý, Phương gia ta cũng không cưỡng cầu." Phương Lê nói tiếp. "Người đâu! Đem mãnh thú cho vào lồng sắt. Cẩn thận! Không nên để lại xổng ra đả thương người lần nữa."

"Vâng."

Lập tức có không ít người vọt tới. Lúc này mãnh thú bị xích sắt trói chặt, căn bản không có sự uy hiếp.

"Phương Lê, sau này để hung thú đó đi theo ta." Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên bảo.

Đệ tử này há có thể bỏ qua?

"Cái gì?" Phương Lê ngẩn ra. Mấy kỵ sĩ cũng dừng lại quay đầu nhìn chỉ huy Phương Lê của chúng.

"Phương Lê, ta cũng muốn nhanh chóng lên đường. Giờ ta đi trước." Đằng Thanh Sơn nói rồi một tay tóm lên mãnh thú thiếu niên. Phương Lê đâm choáng váng hết cả mặt mày. Vốn dĩ gã muốn dùng mãnh thú đối phó Đằng Thanh Sơn, đâu ngờ đã mất phu nhân lại thiệt quân (tam quốc: Chu Du mẹo giỏi yên thiên hạ, đã mất phu nhân lại thiệt quân), đã đành là không thể đối phó Đằng Thanh Sơn, lại còn mất đi một mãnh thú lợi hại.

Đúng lúc này Lý ở bên canh đi tới: "Đằng đại ca, đừng vội." Đằng Thanh Sơn đang đắm chìm trong sự vui mừng vì có được đệ tử tốt nên hắn không phát hiện ra vấn đề. Nhưng Lý là người ngoài cuộc lại cảm giác được có vấn đề trong chuyện nay. Mãnh thú vì sao lại vừa khéo phá lồng ra thế? Vì sao chỉ tấn công một mình Đằng Thanh Sơn?

"Ừm?" Đằng Thanh Sơn nhìn Lý.

Lý lại hướng về mãnh thú đó.

Xuất ra một chuỗi tiếng gầm nhẹ, mãnh thú thiếu niên đầu tiên là lặng người sửng sốt. Ngay sau đó trong mắt gã liền lộ ra vẻ mừng như điên.

Mười mấy năm không có cách nào trao đổi cùng con người, hiện tại rốt cuộc có thể rồi.

Mãnh thú thiếu niên liên tục gầm rú đáp lại câu hỏi của Lý. Nghe xong, sắc mặt của nàng đâm ra khó coi.

"Sao vậy, Tiểu?" Đằng Thanh Sơn ngẩn ra.

"Đằng đại ca." Lý phẫn nộ chỉ Phương Lê ở phía trước (hắn thấy tình thế không ổn đã cưỡi lên Đạp Vân Kim Tuyến) căm giận nói. "Mãnh thú này thoát ra căn bản không phải là xảo hợp, mà là Phương Lê này cố ý an bài. Hắn để mãnh thú công kích người mặc y phục bạch sắc. Tên Phương Lê này muốn giết chết Đằng đại ca, y cũng muốn giết chúng ta nữa. Loại người này tuyệt không thể tha."

Bình luận

Truyện đang đọc