Quang mang xanh biếc mờ mờ, chiếu rọi hơn mười trượng chung quanh. Trong một góc quanh rất tối, Triệu Đan Trần nhìn Thú Vương Ô Hầu với vẻ khó có thể tin được.
- Không có khả năng! Từ đầu tới đuôi, ta không dám buông lỏng một giây phút nào. Ta đã lần lượt thử... Đến cả lão trọc đầu tu luyện Thích Già Tâm Kinh cũng bị ta cắt đuôi. Ngươi … ta trước giờ chưa phát hiện ra ngươi bao giờ.
Đầu óc Triệu Đan Trần hoàn toàn rối loạn. Thanh Hồ Đảo tổn thất nhiều người như vậy, cũng chính là vì có được kho báu Vũ Hoàng này!
Nếu có thể có được bảo tàng, mọi tổn thất đều rất đáng giá. Nhưng, vào thời điểm quyết định nhất, Thú Vương Ô Hầu lại xuất hiện. Nói về thực lực, Ô Hầu có thể tùy tiện giết chết hắn!
Thiên bảng đệ nhất, thực lực không có gì phải nghi ngờ!
- Ha ha... Thích Tâm Kinh vô cùng huyền bí, nhưng lão hòa thượng đó còn chưa tu luyện tới mức cao thâm. Nói về thuật ẩn giấu theo dõi, muốn so với ta thì lão già đó còn kém xa!
Ô Hầu cười to nói. Tiếng cười vang vọng khắp đường hầm, tạo thành những tiếng vọng cứ quanh quẩn mãi.
- Ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu không có ngươi, sao ta có thể tìm được nơi này chứ.
Thiên Bảng đệ nhất, lại ngồi trên đó rất vững vàng ba mươi năm! Thú Vương Ô Hầu có thể nói mọi mặt đều là sở trường.
Vốn đang hoảng hốt, nhưng chẳng mấy chốc Triệu Đan Trần đã khôi phục lại vẻ trấn định. Bất luận như thế nào, sự tình cũng đã phát sinh, có thống khổ cũng phải chấp nhận.
Cái hắn có khả năng làm bây giờ là tận lực xoay chuyển tình thế.
- Ô Hầu.
Đan trần trầm giọng nói.
- Để có bảo tàng Vũ Hoàng, Thanh Hồ Đảo ta tổn thất thảm trọng. Còn Ô Hầu huynh ngươi một mình một người, vô môn vô phái! Trong số bảo bối trong kho báu Vũ Hoàng, chỉ sợ không nhiều tác dụng lắm với Ô Hầu ngươi. Hay là như thế này đi... những gì trong kho báu Vũ Hoàng mà hữu dụng với cá nhân ngươi, ngươi có thể chọn thứ tốt nhất mang đi. Nếu những gì có lợi ích để phát triển tông phái... xin để lại cho Thanh Hồ Đảo ta! Chúng ta chia ra theo nhu cầu, hơn nữa ta cũng có thể làm chủ, cho ngươi có ba lượt cơ hội được Thái thượng trưởng lão của Thanh Hồ Đảo ta ra tay giúp ngươi, như thế nào?
- Hả? Thái thượng trưởng lão, Chính là Hạt Tử Kiếm Thánh? (kiếm thánh mù)
Thú Vương Ô Hầu kinh ngạc nói...
Hơn hai trăm năm trước, đảo chủ Thanh Hồ Đảo xếp hạng hai trong Thiên Bảng, hơn nữa được gọi là Thiên Nhãn Kiếm Thánh, nhưng có người nói lén sau lưng là Hạt Tử Kiếm Thánh.
Nhưng gọi là "hạt tử" (người mù) thì rõ ràng là không tôn kính... Bên ngoài, cũng không có ai nói thẳng trước mặt người của Thanh Hồ Đảo như vậy.
Hạt Tử Kiếm Thánh này sau đó giác ngộ, đạt tới hư cảnh, cũng ẩn cư ở Thanh Hồ Đảo, rất ít khi ra tay.
Nhưng chỉ mấy lần lão ra tay, cũng đủ cho làm các thủ thiên hạ biết rằng vị Hạt Tử Kiếm Thánh này đã đạt tới cảnh giới quỷ thần khó dò rồi... Lướt mắt khắp Cửu Châu, người mà có thể xếp ngang hàng với hắn có thể đếm được bằng đầu ngón tay. Vị cường giả hư cảnh này cũng là chỗ dựa để Thanh Hồ Đảo tung hoành cả Dương Châu!
- Cường giả hư cảnh ra tay giúp ta ba lượt à? Trong bảo tàng này, lấy ra một thứ có lợi nhất cho cá nhân để mang đi phải không?
Ô Hầu cười khà khà nói.
- Điều kiện rất khá.. ta cũng có chút động tâm rồi đấy. Đáng tiếc là Ô Hầu ta chẳng biết cứng mềm. Cho dù ta không dùng đến bảo tàng thì cũng ném xuống biển, cũng không để cho người của Thanh Hồ Đảo dùng đâu.
Triệu Đan Trần giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, run rẩy giận dữ chỉ Ô Hầu:
- Ô Hầu ngươi... Ngươi đừng ép người quá đáng! Thái thượng trưởng lão Thanh Hồ Đảo mà muốn giết ngươi, cũng như đạp chết một con kiến thôi.
Triệu Đan Trần nói trầm trầm:
- Chúng ta đều phân chia theo nhu cầu. Như thế, chẳng phải mọi người đều vui vẻ cả sao?
- Không được.
Ô Hầu lắc đầu thở dài cười.
- Ô Hầu ta, nhìn Thanh Hồ Đảo các ngươi không vừa mắt. Về phần vị Hạt Tử Kiếm Thánh... Ha ha, nếu đối diện tranh đấu, ta đích xác không phải là đối thủ của cường giả hư cảnh. Nhưng... Ô Hầu ta khi nhỏ đã xem Man Hoang như nhà mình, ở trong đó chơi đùa! Hừ, muốn đuổi giết ta? Trong thiên hạ cũng chẳng có mấy người có thể làm được đâu.
Nói xong, Ô Hầu liền đi về phía cửa vào bảo tàng.
- Ngươi...
Triệu Đan Trần giận bốc lửa. Nhưng hắn thật sự không dám động thủ. Ô Hầu không giết hắn đã là may lắm rồi. Triệu Đan Trần dựa vào cái gì mà đấu với người ta?
Trong một đường hầm.
- Hống...
Tiếng gầm trầm thấp chấn nhiếp linh hồn.
Hai người Ô Hầu và Triệu Đan Trần đều sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy, từ con đường sâu thẳm tối tăm, lững thững đi ra một con Kim Sắc Long Quy dài chừng ba trượng, điểm cuối cùng của con đường là ngõ cụt. Một con Kim Sắc Long Quy chính đang nghỉ ngơi ở đó. Từ trước đến giờ Long Quy thích nhất là ngủ.
Con đường này dài chừng gần năm trượng, còn cửa vào bảo tàng ở giữa con đường này. Do đó hai người căn bản không phát hiện ra Kim Sắc Long Quy.
- Thảm rồi! - Ô Hầu thì thầm.
- Sao nó lại ở đây? Không … không phải nó ở cửa cung sao?
Triệu Đan Trần cũng biến sắc. Chỉ thấy con Kim Sắc Long Quy này thong dong bò tới động khẩu, rồi sau đó nằm dài xuống. Với thân hình khổng lồ dài ba trượng của nó, có thể bịt kín động khẩu rất dễ dàng. Cặp đồng tử xanh lè ẩn ẩn có nét cười cợt.
...
Ở một góc tối, một bóng đen đang không một tiếng động đi đến góc quanh. Chính là Đằng Thanh Sơn dọc theo con đường đã tính toán mà lần mò tới đây.
- Theo như lộ tuyến này, nó phải ở phía trước.
Tim Đằng Thanh Sơn đập chậm lại miệng mũi hoàn toàn đình chỉ hô hấp, thông qua lỗ chân lông toàn thân mà hô hấp. Với năng lực khống chế cơ bắp của hắn, mỗi một bước đi đều êm như nhung, không có chút thanh âm nào. Trong bóng đêm, Thanh Sơn liếc mắt nhìn tới.
Chỉ thấy ở một nơi cách xa hai mươi trượng, có hai viên minh châu khảm trên vách tường, tản ra quang mang xanh biếc nhàn nhạt, chiếu rọi phạm vi chung quanh mười trượng.
Một con Kim Sắc Long Quy đang nằm dài.
Hai người, Triệu Đan Trần đang đứng đó, còn Thú Vương Ô Hầu lại tùy ý ngồi xuống dựa lưng vào vách tường, đồng thời miệng còn thường xuyên phát ra những tiếng gầm nhẹ.
- Hống...- Hống...~
Kim Sắc Long Quy tùy ý phát ra hai tiếng gầm. Hai người một thú … không ai phát hiện ra sự tồn tại của Đằng Thanh Sơn
Về phương diện thu liễm khí tức, ẩn giấu theo dõi, Đằng Thanh Sơn mạnh hơn cường giả tiên thiên kim đan không biết bao nhiêu lần.
- Hả? Triệu Đan Trần, Ô Hầu cũng ở đây à? Kim Sắc Long Quy cũng ở đây sao?
Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt phán đoán ra rất nhiều thứ.
- Không nghi ngờ gì nữa, bảo tàng chính là ở đây! Kim Sắc Long Quy thủ hộ bảo tàng, làm cho hai người Ô Hầu và Triệu Đan Trần không còn biện pháp gì. Triệu Đan Trần nhất định có bản đồ mê cung, còn Ô Hầu thì không có... Ô Hầu hẳn là đi theo tung tích của Triệu Đan Trần, một đường tới đây!
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn tất cả.
- Triệu Đan Trần đừng có xị mặt ra như phụ nữ như thế.
Ô Hầu dựa lưng vào vách tường, quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Đan Trần, rồi cười nói.
- Vừa rồi ta hàn huyên một chút với Long Quy... Ngươi đừng nói, lão Long Quy này đã sống gần vạn năm rồi, tâm sự với ta rất vui vẻ đó.
- Hừ, ngươi biết gì không…
Ô Hầu cười nói:
- Chúng ta có vận khí tốt, lão Long Quy nói... Nếu vừa rồi hai chúng ta giành nhau xem ai tiến vào động trước, chắc chắn sẽ chết! Đây cũng là lý do vì sao lão Long Quy không lo lắng chút nào.
- Chắc chắn sẽ chết à? Không có khả năng.
- Lão Long Quy này nói là người có duyên với bảo tàng mà tới thì có thể vào. Người vô duyên đi vào hẳn phải chết. Lão Long Quy đã sống gần vạn năm, tính tình rất tốt, không muốn để người ta chết... Nếu không, nó căn bản không ngăn trở chúng ta đi gặp Minh vương đâu.
Nghe Ô Hầu nói. Triệu Đan Trần giận dữ cười:
- Ha ha, nói đùa! Lão Long Quy cản trở chúng ta, ngược lại là giúp chúng ta à?
Ô Hầu sờ sờ cằm:
- Nghe thì tựa hồ giống không đúng. Nhưng với cảm giác đặc thù của ta rèn luyện từ bé... lão Long Qui này hẳn là nói thật đó! Hơn nữa với thực lực của lão Long Quy, muốn giết chúng ta, ở ngoài cửa cung nó đã sớm làm rồi, chứ đâu có chỉ cố ngăn trở chúng ta... Từ đầu tới đuôi, lão Long Quy này không hề giết chết một người nào.
Triệu Đan Trần rùng mình.
Đích xác...
Bất luận là ngay từ đầu dùng luồng khí phun vào mọi người, chỉ là đe dọa. Lão Long Quy này đích xác chưa giết một ai.
- Ô Hầu, ngươi nói xem, lão Long Quy này nói là người hữu duyên mới có thể vào. Người vô duyên đi vào chắc chắn sẽ chết. Nói như vậy có nghĩa là gì? Cái gì gọi là hữu duyên, cái gì gọi là vô duyên?
Triệu Đan Trần vội la lên.
- Chẳng lẽ Ô Hầu huynh còn tin loại thuyết pháp hoang đường này à? Hữu duyên vô duyên, vốn là thứ rất khó có thể hình dung.
- Ta hỏi rồi, lão Long Quy không chịu nói. - Ô Hầu bất lực nói.
- Ha ha, Triệu Đan Trần, lần này Thanh Hồ Đảo các ngươi tổn thất rất thảm. Đã chết nhiều người rồi, tới được cửa bảo tàng, lão Long Quy lại nói với ngươi... Ngươi vô duyên với bảo tàng, ha ha...
Ô Hấu nhịn không được cười ha hả.
- Ta cười chết mất thôi! Ha ha...
Cơ bắp trên mặt Triệu Đan Trần co quắp lại.
- Vô duyên?
Ánh mắt Triệu Đan Trần lạnh đi. Hắn có chết cũng không tin.
Thanh Hồ Đảo tổn thất như vậy, cuối cùng cũng chỉ một câu như vậy...
- Vô duyên với bảo tàng? - Triệu Đan Trần tuyệt không thể thừa nhận.
- Sự tình như thế nào thì đi tới đâu hay tới đó đi!
Trong lòng Triệu Đan Trần cảm thấy lo lắng, vừa cuống quít vừa đau đầu. Vốn nghĩ tất cả đều theo kế hoạch từng bước. Nhưng bây giờ đã chết không ít tiên thiên cường giả, nhưng lại lạc vào trong một hoàn cảnh đặc biệt.
- Chính là cái tên Tần Lang đó. Nếu không có hắn, những người khác căn bản không thể tìm thấy Vô Để Động! Nếu không có hắn, Hồ trưởng lão cũng sẽ không chết! Ta không biết Nhiên trưởng lão tại sao lại chết, nhưng... tiếng hô của Hồ trưởng lão trước khi chết hiển nhiên có liên quan tới Tần Lang.
Đúng, Triệu Đan Trần đang hận thấu xương!
...
Đằng Thanh Sơn như một tảng đá không có khí tức sinh mạng ở một góc quanh, lặng lẽ quan sát. Được huấn luyện từ kiếp trước, nên Đằng Thanh Sơn rất có kiên nhẫn... cứ như vậy lặng lẽ chờ đợi. Cho dù chờ ba bốn ngày, hắn cũng sẽ không gấp. Hắn tin rằng, cơ hội, nhất định sẽ tới.
...
Trên con đường này …
Tiêu Dao Cung còn sống năm tiên thiên cường giả, đang đi với lão tăng có cặp mày dài. Trong tay lão tăng đang cầm một phần bản đồ mê cung:
- Bây giờ có ba con đường... Nhưng, vừa rồi cái ta nghe được hẳn là là thanh âm của Ô Hầu. Dựa theo phương hướng của Ô Hầu, theo bản đồ thì chỉ có đường này thôi!
Lão tăng với cặp mày dài, vốn dĩ theo dõi Triệu Đan Trần, dọc theo con đường chính xác đi được một đoạn khá dài.
Chỉ tiếc là sau này bị Triệu Đan Trần phát hiện, liền tức tốc thay đổi đường đi. Rốt cục cũng cắt đuôi lão tăng với cặp mày dài một cách gian nan.
Nhưng lão tăng với cặp mày dài lại gặp được nhân mã Tiêu Dao Cung.
Song phương gặp nhau, có thể nói lão tăng lông mày dài này có vận khí tốt, có được bản đồ mê cung! Cũng có thể nói những cao thủ của Tiêu Dao Cung có vận khí tốt, có lão tăng với cặp mày dài này chỉ dẫn, có thể tìm được lộ tuyến có xác suất cao nhất, thu nhỏ lại phạm vi tìm kiếm ở mức nhỏ nhất.
Lão tăng với cặp mày dài, trong lòng đã xác định một bộ phận những con đường chính xác. Một phần nhờ vào một phần đường đã đi chính xác lúc đầu, hơn nữa có những dấu vết Triệu Đan Trần đánh nhau với yêu thú, ngoài ra còn tìm được bản đồ mê cung.
Lão tăng với cặp mày dài trải qua sàng lọc, xác định ra ba con đường. Vừa rồi tiếng cười của Ô Hầu, mặc dù chỉ là tiếng vang, nhưng với Thiên Nhĩ Thông của lão, vẫn có thể phán định được phương hướng.
- Đại sư, quả nhiên lợi hại.
Nam tử nho nhã áo tím của Tiêu Dao Cung cười nói.
- Đi thôi! Còn có mười sáu ngã rẽ nữa là tới chỗ bảo tàng. Đi chậm là có thể bị đám người Triệu Đan Trần cướp đi mất đó.
Lão tăng với cặp mày dài bình tĩnh nói, rồi cùng sáu người đi tới, nhanh chóng chạy tới chỗ có bảo tàng.