CỬU ĐỈNH KÝ

- Xảy ra việc gì, sao mà tiếng động lớn thế?

Lão Trương nghi hoặc nhìn qua cửa sổ. Trên đường phố phía dưới tửu lâu, không ít người đi đường cũng đang bàn tán.

- Nghe thanh âm, hẳn là từ phương Bắc vọng đến. Hơn nữa, hẳn là cách hơn mười dặm.

Tên Mã Cẩm Khiếu nói.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn:

"Mã Cẩm Khiếu có giác quan nhạy cảm, lại có thể phân biệt rõ như thế. Trong giới hậu thiên cường giả thì quả là cực kỳ hiếm thấy."

Bình thường nếu tiếng nổ mạnh ở quá xa, khi truyền lại, sẽ sinh ra rất nhiều tiếng vang, làm cho người ta khó phân biệt phương hướng.

Nhưng thanh âm hẳn là từ trên trời truyền xuống, tiếng vang không nhiều, nên Mã Cẩm Khiếu mới có thể phân biệt rõ ràng nơi xuất phát.

- Hơn mười dặm về Phương Bắc?

Hắc Tử kinh hô:

- Đó không phải là Tiêu Dao sơn à?

- Tiêu Dao sơn, cách thành bắc vài dặm, cách thành trung tâm chúng ta đúng là hơn mười dặm. Nhưng, đó là cơ sở chính của Tiêu Dao Cung mà. Có người dám vỗ mông cọp à, dám trêu vào Tiêu Dao Cung?

Lão Trương cũng kinh hô.

Mã Cẩm Khiếu nghe thế nheo mắt, cười lạnh nói:

- Tiêu Dao Cung, là một trong tám đại tông phái ở Cửu Châu Đại Địa, khống chế vài ức người, có gần trăm vạn quân đội vũ giả bình thường, có tám vạn quân đội tinh anh "Thần Vệ quân"! Ai dám chọc họ.

Đằng Thanh Sơn lại phát hiện...

Ngữ khí tên Mã Cẩm Khiếu không ổn lắm.

- Tiêu Dao Cung, là không ai dám trêu. Thế tiếng nổ vừa rồi?

Lão Trương lắc đầu không hiểu.

Đằng Thanh Sơn cũng ngờ vực:

"Tiếng nổ mạnh như vậy, đến cả là tiên thiên kim đang cường giả cũng không thể thực hiện được. Trừ phi ngàn vạn người đồng thời phát ra tiếng nổ. Còn có một cách khác là một Hư cảnh tạo nên tiếng nổ lớn như thế!"

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ sự đáng sợ của cường giả hư cảnh.

- Mặc kệ nó đi. Chúng ta cứ dùng bữa, uống rượu đã!

Lão Trương cười nói.

Bọn họ trở lại bàn. Chỉ có Tiểu Hạ vẫn còn hiếu kỳ mười phần, chòi ngươi qua cửa sổ nhìn quanh ra ngoài.

Đột nhiên....

Cửa mở ra. Tiểu nhị bưng một cái mâm toàn món hảo hạng nóng hừng hực lên:

- Trương lão gia! Món nóng tới rồi. Thức ăn đã bầy chật bàn, các vị muốn ăn gì nữa không?

Tên tiểu nhị cung kính nói.

Lão Trương nhíu mày hỏi:

- Tiểu nhị, ta hỏi ngươi, tiếng nổ vừa rồi là chuyện gì thế? Dường như tiếng nổ ở một nơi rất xa. Thế mà tận đây cũng cảm thấy chấn động.

- Trương lão gia, ngươi buôn bán xa vừa về quận thành hả?

Tiểu nhị cười lớn.

- Đúng!

Lão Trương kinh ngạc:

- Ngươi biết à?

- Đương nhiên biết! Bây giờ, cả quận thành chúng ta chỉ sợ không ai không biết việc này.

Tiểu nhị mắt sáng rực lên, có vẻ rất hưng phấn. Lão Trương kéo một cái ghế bên cạnh:

- Ngồi xuống rồi nói, rốt cuộc chuyện gì thế?

Những người khác cũng đều vểnh tai lắng nghe.

Đằng Thanh Sơn cũng nhìn tiểu nhị.

- Nhắc tới vụ nổ, thực ra nửa tháng trước đã có rồi!

Tiểu nhị kể liên thoắng:

- Ngày đó, cũng khoảng giữa trưa, ta ở đây bận tiếp đón thực khách. Rồi đột nhiên.... ầm một tiếng, cũng y như hôm nay, tiếng nổ làm cả tửu lâu rung lên. Khi đó, chúng ta bận làm ăn cũng không để ý. Ta còn tưởng rằng tiếng nổ ở đâu đó quanh đây thôi.

- Nhưng tới buổi tối, ta cùng khách quen nói chuyện, mới biết được tiếng nổ giữa trưa cả quận thành đều nghe được! Lúc đó ta đã nghĩ, tất cả mọi người quận thành đều nghe, cái gì mà nổ lớn như vậy?

- Sau này, tin từ Tiêu Dao sơn lan tới. Có những sơn dân dưới chân Tiêu Dao sơn, đã từng thấy một luồng sét lớn bằng thân người ta bổ vào Tiêu Dao sơn!

Đằng Thanh Sơn nghe thế thất kinh. Đám lão Trương cũng đều kinh hô. Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không tin về cái thứ to bằng thân người ấy.

Lôi điện này bổ ra từ xa.

Nếu cảm giác là lớn bằng thân người, trên thực tế nếu đến gần mà nhìn, phỏng chừng độ lớn phải to hơn.

- Tiêu Dao Cung đắc tội với ông trời, ông trời sai sét đánh?

Lão Trương kinh lạ.

- Lôi điện đánh à? Hừ, lôi điện này phải ghê gớm lắm! Chúng ta ở xa như vậy mà cũng nghe được.

Hắc Tử cũng thán phục.

Tiểu hài tử Đàm Hạ bên cạnh mở to hai mắt ngạc nhiên vạn phần.

Tiểu nhị liền nói:

- Trương lão gia, các vị nghe ta kể tiếp đây! Đại khái qua mười ngày sau vụ nổ, vào lúc giữa trưa, lại ầm một tiếng. Lần này... có không ít sơn dân dưới chân Tiêu dao sơn nhìn thấy rõ. Có vài người chỉ thấy lôi điện rất lớn bổ vào núi, Tiêu Dao Cung chết không ít người. Nhưng, cũng có người thấy... thứ phóng ra lôi điện là một con quái vật đáng sợ. Các vị có biết quái vật đó là gì không?

Bọn Đằng Thanh Sơn đều nhìn chằm chằm vào tiểu nhị.

Tiểu nhị lúc này mới đắc ý chậm rãi kể tiếp:

- Quái vật này là một con thần ưng!

- Thần ưng!

Bọn người Lão Trương nghe thế đều trợn tròn mắt, thần ưng phóng ra lôi điện?

Đằng Thanh Sơn có biết, nên không thấy kỳ quái. Trong thiên hạ rất nhiều yêu thú. Yêu thú có thể phun lửa, có thể phun hàn khí, có thể phun ra dịch độc, cũng có con có thể phun lôi điện. Nhưng uy lực không ghê gớm như vậy.

- Căn cứ vào những người nhìn thấy, con thần ưng này ẩn trong mây mù cực cao. Thế mà mắt thường vẫn nhìn thấy được, như vậy con thần ưng này mà xuống đất, tối thiểu cũng phải to bằng một căn nhà!

Tiểu nhị thán phục nói:

- Các vị nói xem, thần ưng to bằng một căn nhà, còn có thể phun ra lôi điện lớn như vậy, có phải là quái vật không?

Tên tiểu nhị kể chuyện cực kỳ hưng phấn.

Hắn chỉ là một tên tiểu nhị, địa vị thấp, lại có thể một phen nói huyên thuyên trước mặt một đám phú thương, sau này cũng có vốn để khoác loác tiếp rồi.

- Tại sao con thần ưng này lại chỉ nhằm đánh Tiêu Dao Cung?

Lão Trương kinh ngạc hỏi.

- Lão Trương, ta thấy, Tiêu Dao Cung khẳng định là làm bậy, trêu vào trời, nên ông trời phái thần ưng đánh lôi điện xuống.

Hắc Tử cười hắc hắc nói, họ là thương nhân bình thường, cũng rất ít biết về yêu thú. Chỉ biết là trên mặt đất, có một vài con quái thú lợi hại, gọi là yêu thú.

Nhưng loại thú có thể phun lôi điện đánh Tiêu Dao Cung là thứ mà họ căn bản không thể nào tưởng tượng được.

- Kỳ lạ thật!

Lão Trương nói nhỏ:

- Tiêu Dao Cung là một trong tám đại tông phái, cao thủ nhiều như mây, còn có tiên thiên cường giả rất lợi hại. Đám tiên thiên cường giả này sao không đi giết con thần ưng nhỉ? Chẳng lẽ mặc cho con thần ưng đó phóng sét phá phách Tiêu Dao Cung của họ?

Những người thường chỉ biết là "tiên thiên" là ghê gớm lắm, là vũ giả lợi hại nhất rồi. Họ nghĩ rằng tiên thiên cường giả có thể đối phó được với con yêu thú đó.

Còn Đằng Thanh Sơn thì hiểu rất rõ...

Yêu thú có thể phóng ra lôi điện uy thế như thế, e rằng có thể so sánh với con giao long đáng sợ có râu và vuốt dài ở Bích Hàn Đàm.

- Trương lão gia, ta nghe nói, Tiêu Dao Cung bị con thần ưng đó phóng sét đánh chết rất nhiều người. Khiến cho Tiêu Dao Cung phải cho không ít nhân mã di dời tới Hổ Dược quận chúng ta.

Tiểu nhị nói:

- Không ít người từng thấy, rất nhiều nhân mã từ Tiêu Dao Sơn tiến vào quận thành chúng ta. May mà họ dời nhanh, nếu không, hôm nay lôi điện thần ưng phỏng chừng đã đánh chết nhiều người hơn rồi. Đây là lần thứ ba rồi.

Đám Lão Trương vừa nghe thế cũng rất hưng phấn.

Tám Đại tông phái, đó là tồn tại cao cao tại thượng.

Có thể thấy tông phái này thiệt hại, người thường cũng sẽ cảm thấy rất hưng phấn.

"Trong hạch tâm của Tiêu Dao Cung, nhất định có cường giả hư cảnh." Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, "Nhưng cường giả hư cảnh đó lại không thể giết chết được con thần ưng đó. Từ đầu đến giờ, thần ưng ba lượt phóng sét ra oanh kích Tiêu Dao Cung! Rất rõ ràng... cường giả hư cảnh của Tiêu Dao Cung, hẳn là không đối phó được với con thần ưng hoặc là không có bổn sự đó!"

"Yêu thú cấp bậc Hư cảnh, trí tuệ rất cao. Con thần ưng này tại sao phóng lôi điện oanh kích Tiêu Dao Cung nhỉ?" Đằng Thanh Sơn cảm thấy khó hiểu.

Căn cứ vào những gì Đằng Thanh Sơn biết...

Yêu thú ghi lại trong bộ sách, thì yêu thú cấp bậc hư cảnh được tôn làm thần thú! Cả Cửu Châu Đại Địa, danh khí lớn nhất chính là tứ đại thần thú cũng chính là bốn yêu thú cấp bậc hư cảnh. Bốn con thần thú này lần lượt ở Nhung Châu, Vũ Châu, Ung Châu Tần Lĩnh, xung quanh đại thảo nguyên phương bắc!

Tứ đại danh khí thần thú, phỏng chừng một vài cao thủ trong các Đại tông phái cũng biết.

Giới bình dân ở chung quanh nơi ở của tứ đại thần thú, chỉ sợ cũng biết bốn thần thú này.

Trong thiên hạ, yêu thú cấp bậc hư cảnh có lẽ không chỉ có bốn! Nhưng, phỏng chừng bốn con thần thú này có hung tính cực mạnh. Chính là vì có tính công kích mạnh, nên Tứ đại thần thú này thường xuyên công kích loài người. Thậm chí chúng còn chiếm giữ một vùng, cực kỳ cuồng ngạo, giết chóc vô số... Do đó, danh khí thật lớn.

Ngược lại còn rất nhiều yêu thú hư cảnh ẩn mình ở các nơi, lặng lẽ vô danh, như Kim Sắc Long Quy chẳng hạn!

Còn ở trung tâm Man Hoang nhất định có yêu thú cấp bậc hư cảnh.

Nhưng, ở Man Hoang thì không có người nào biết.

Giống như Kim Sắc Long Quy ở Đại Duyên Sơn, như con "Tử Tích" giao long sống sai thời đại. Chúng đều cam nguyện ẩn mình, làm cho những người chung quanh không biết đến sự tồn tại của chúng.

...

Yêu thú cấp bậc hư cảnh đều có trí tuệ, nên không thèm tiếp xúc với nhân loại, chuyên tâm nhận thức thiên đạo, muốn đột phá gông cùm xiềng xích yêu thú, để biến thành một con chí cường.

Có con, lại thích chọc vào nhân loại, thậm chí còn.... ăn thịt người!

Từ góc độ yêu thú mà nói, yêu thú ăn thịt người, và người ăn thịt dã thú đều giống nhau.

"Trong Tứ đại thần thú không có thần ưng! Không ngờ, ngoại trừ tứ đại thần thú, còn có một thần ưng có thể phóng ra lôi điện thích công kích con người."

Đằng Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ: "Lúc trước, ta cũng gặp Kim Sắc Long Quy. Ở trong thông đạo sâu dưới Bích Hàn Đàm, cũng nhìn thấy con giao long dài ngoẵng, đầu có long giác phân hai nhánh, râu dài, có long trảo... hẳn là hai con này đều là yêu thú hư cảnh. Cộng lại, ta đã biết có ít nhất bảy con yêu thú hư cảnh rồi!"

"Xem ra, trong đám yêu thú hư cảnh công khai hiện thân, tứ đại thần thú chỉ là một bộ phận nhỏ trong số yêu thú hư cảnh. Cả Cửu Châu Đại Địa, sợ còn ẩn mình không ít yêu thú đáng sợ!" Đằng Thanh Sơn thầm than.

"Với lại, cũng có rất nhiều yêu thú đủ chủng loại, thiên phú cao, chúng lại sống lâu. Số lượng yêu thú hư cảnh còn sống chắc phải đuổi kịp hoặc vượt qua cường giả hư cảnh. Cũng không có gì kỳ quái."

Nếu lần này không khai mở kho báu Vũ Hoàng, chỉ sợ không ai nghĩ tới Đại Duyên Sơn bình thường lại có hai con yêu thú hư cảnh đáng sợ. Chúng khiến cho các Đại tông phái tổn thất rất nhiều nhân thủ, chỉ trong chốc lát Thanh Hồ Đảo đã chết mất một vạn quân sĩ Ngân Giao Quân.

"Không biết... rốt cuộc Cửu Châu Đại Địa còn ẩn chứa bao nhiêu yêu thú cường đại. Có lẽ chuyến đi này của ta cũng có thể chạm mặt vài con." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Sự kiện Lôi điện thần ưng khiến cho mọi người thán phục than thở.

Đến khi vãn rượu, Đằng Thanh Sơn và Mã Cẩm Khiếu được lão Trương, Hắc Tử dẫn đi khỏi tửu lâu, mang theo ngựa và hàng hóa đi tìm nơi ở.

Bình luận

Truyện đang đọc