Lập tức có người đi sao chép bản đồ mê cung.
- Vương huynh! Các ngươi đuổi theo giết Hồ trưởng lão của Thanh Hồ Đảo chạy trốn, có kịp không?
Doanh Hạo Giang đưa ánh mắt nhìn về phía cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn, tráng hán thắt bốn bím tóc lắc đầu nói:
- Hắn chạy nhanh nhất, hơn nữa căn bản không quản tính mạng. Chúng ta chỉ là truy tới hai ngã rẽ, rồi không tìm thấy hắn nữa. Chúng ta cũng cũng không muốn chạy loạn, nên quay trở về. Vừa về, đã thấy Vũ Văn Lưu Phong muốn giết Tần Lang huynh đệ!
Trận này, các cao thủ trong liên minh chết mất bốn tiên thiên thực đan, cũng có mấy người bị thương.
Còn về phía Thanh Hồ Đảo, sáu người chạy thoát hai.
- Tiên thiên kim đan có thể tiêu trừ lực cản không khí. Chỉ cần điểm này, đã tuyệt đối vượt qua tiên thiên thực đan!
Đằng Thanh Sơn thầm than, đồng thời cơ bắp nơi vai vẫn tiếp tục co rút, nhiều chỗ thịt nát, máu đọng từ trong vết thương chảy ra. Vết thương sau vai Đằng Thanh Sơn rốt cuộc không còn chảy máu nữa.
Đằng Thanh Sơn lắc lắc vai trái:
- Kiếm đâm vào thân thể, kèm thêm tiên thiên chân nguyên phát nổ, chiêu này rất âm hiểm. May mà đâm vào vai nên còn có thể dùng bảy thành lực!
...
- Nơi này còn có một tên, sao không giết?
Đám tiên thiên cường giả, nhìn tên cao thủ Thanh Hồ Đảo bị đoạn hai chân, đang ngồi trên mặt đất.
- Là Tần Lang huynh đệ nói lưu lại một người sống.
Tên trưởng lão Tuyết Ưng Giáo thoát chết dưới kiếm của Vũ Văn Lưu Phong nói.
- Tần Lang huynh đệ nói, trong bản đồ mê cung không có địa điểm bảo tàng.
- Không có à!
Doanh Hạo Giang và mười tên cường giả cấp độ tiên thiên kim đan cũng ùa tới. Tăng nhân mập Ma Ni Tự cau mày:
- Bản đồ mê cung của Vũ Văn Lưu Phong cũng không có vẽ địa điểm bảo tàng.
- Chúng ta tìm được hai bản đồ mê cung cũng không có địa điểm bảo tàng. Tần Lang huynh đệ, bản đồ mê cung ngươi tìm được đâu?
Không ít người nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cũng lắc đầu nói:
- Ta chính vì phát hiện ra bản đồ mê cung không có địa điểm bảo tàng, nên mới bảo là cần lưu lại một người sống.
Cường giả các đại tông phái đều lo lắng. Cả đám dán mắt nhìn vào hán tử bị chặt hai chân.
- Văn Khiêm trưởng lão. Ngươi nói đi, nói rồi sẽ chịu khổ ít một chút. - Doanh Hạo Giang nhìn chằm chằm vào hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc.
Chấp pháp trưởng lão Thanh Hồ Đảo Văn Khiêm, trên mặt còn vài vết máu. Hắn quét mắt nhìn những người chung quanh, cười khẩy một tiếng:
- Ha ha... Các ngươi là đồ con lừa! Bản đồ mê cung phức tạp vạn phần, chúng ta không nhớ được. Nên mỗi người đều phải mang theo bản đồ mê cung, sợ sẽ bị lạc đường. Nhưng... Địa điểm bảo tàng, thì chỉ có một điểm trên bản đồ! Hoàn toàn có thể ghi nhớ trong đầu!
- Ha ha...
- Đảo chủ nghĩ quả là chu đáo! Hừ, các ngươi cho dù cướp được bản đồ, cũng sẽ không biết được bảo tàng ở đâu.
Văn Khiêm cười điên cuồng, khóe miệng tiếp tục rỉ máu.
- Muốn ăn phần bảo tàng à? Muốn cướp bảo tàng của Thanh Hồ Đảo ta à? Ha ha... Nằm mơ đi!
Nói rồi, hắn gật mạnh đầu một cái.
- Bộp!
Cái đầu lão nện mạnh vào vách tường, máu chảy như suối.
- A.
Bốn mươi tiên thiên cường giả ở đây dù muốn ngăn trở cũng không kịp, chỉ có thể nhìn người này tự sát.
- Vù.
Một chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc, lập tức rùn người, lấy trong ngực Văn Khiêm trưởng lão ra một phần bản đồ, mở ra nhìn một chút, rồi quay đầu lại bất lực lắc đầu nói với mọi người:
- Cũng không có địa điểm bảo tàng!
Tất cả mọi người sớm đã đoán trước, ai nấy đều lắc đầu bất lực.
- Thanh Hồ Đảo đã sớm có chuẩn bị.
Tăng nhân mập Ma Ni Tự nhìn mọi người xung quanh.
- Các vị... Bây giờ bản đồ mê cung cũng không có địa điểm bảo tàng. Mọi người nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Bản đồ cũng có mấy cái thôi, ai không có bản đồ, đều nên sao lại một bản trước.
Ở đây nhiều người, mặc dù không ai đem theo bút, nhưng lại có nhiều giấy. Ngay cả y phục cũng có thể làm giấy được.
Còn bút, tùy tiện lấy chút bạc vụn, dùng lợi kiếm gọt nhọn, chấm chút máu là có thể viết được rồi. Chẳng mấy chốc, những người cần bản đồ đều đã vẽ xong bản đồ cho mình. Còn Đằng Thanh Sơn vì đã thu được, nên hắn không cần vẽ lại nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn bản đồ, ai nấy đoán xem nơi nào có thể xuất hiện bảo tàng nhiều nhất.
- Tốt lắm, các vị cũng đều có bản đồ mê cung rồi.
Sử trưởng lão của Tiêu Dao Cung cười khẽ nói.
- Đường trong mê cung rất phức tạp, nói vậy các đại tông phái đều có ý nghĩ tự mình tìm kiếm... Ta thấy, tất cả mọi người chúng ta nên chia ra. Ai thích đi đường nào thì theo đường đó. Xem ai có vận khí có thể tìm được kho báu Vũ Hoàng.
- Ma Ni Tự chúng ta đi trước một bước. - Tăng nhân mập nói.
Mười một vị tiên thiên cường giả Ma Ni Tự lập tức bước đi trước. Chẳng mấy chốc, nhân mã Tiêu Dao Cung cũng ly khai. Người của Xạ Nhật Thần Sơn đi thứ ba.
- Tần Lang huynh đệ! Chúng ta phải đi rồi. Huynh cũng đi với chúng ta nhé?
Thanh niên áo bào trắng Lưu Tú nói. Ba cao thủ tiên thiên đơn lẻ khác cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Các ngươi đi đường nào? - Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Theo con đường từ ngã rẽ bên trái. - Lưu Tú nói.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, cười nói:
- Không được, các ngươi đi trước đi.
- Ngươi một mình một người, rất nguy hiểm đó.
Lưu Tú khuyên.
- Lưu Tú, ngươi không đi, chúng ta đi trước. Tần Lang huynh đệ phỏng chừng là muốn dựa vào vận khí đoạt bảo tàng, chúng ta đừng quấy nhiễu chuyện tốt của người ta.
Lão nhân Chung Ly Lâm nói. Thiếu phụ áo lục Thủy Phi và thanh niên tên là Bách Lý Hoành đều nhìn về phía Lưu Tú với vẻ bất mãn. Chung Ly Lâm, Thủy Phi, Bách Lý Hoành, Lưu Tú, bốn người này cũng khá có danh tiếng ở Cửu Châu. Còn Tần Lang thì không có chút danh khí nào hết. Hiển nhiên, bốn người kia có quan hệ thân nhau hơn nhiều.
Lưu Tú nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi bất lực lắc đầu:
- Chúng ta đi.
Đám người đã rời đi, còn Đằng Thanh Sơn vẫn cúi đầu, nhìn bản đồ mê cung.
Một lát sau...
Đường hầm này chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn.
- Cả đám đều cho là con đường mình chọn là có thể thành công sao?
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười. Trước đó hắn là sát thủ, được huấn luyện vài kinh nghiệm cần thiết, đích xác có thể trợ giúp cho hắn lúc này.
- Họ đi như vậy, muốn tìm được bảo tàng, xác suất không tới một phần trăm!
Đằng Thanh Sơn cười, nhìn vào bản đồ.
- Kỳ thực, nhìn bản đồ mê cung, tìm được lộ tuyến đi thông tới bảo tàng là việc tuyệt không phải không có khả năng.
- Điểm đầu tiên, cửa vào cung điện khẳng định là lộ tuyến chính xác.
Khởi đầu lộ tuyến bảo tàng, là cửa cung! Điểm ấy là vô cùng chắc chắn.
- Vũ Hoàng tiêu phí rất nhiều tinh lực kiến tạo ra cung điện như thế, mê cung phức tạp như thế nên bản đồ bảo tàng, không có khả năng quá đơn giản, hoặc chỉ ở một chỗ rất gần. Nếu không, những khu vực khác không phải chỉ kiến tạo một cách vô dụng sao? Do đó, lộ tuyến chính xác, hẳn là trải ra hơn phân nửa cung điện! Đây là điểm thứ hai!
- Điềm thứ ba, không có bản đồ, khẳng định rất khó tìm được! Lộ tuyến khẳng định là lối đi duy nhất. Do đó, vị trí này hẳn là chỉ có một con đường có thể đạt được, lộ tuyến khác không thể tới!
Căn cứ ba điểm này, Đằng Thanh Sơn liên tục sàng lọc.
Cửa vào cung điện, có ba con đường sau đó tiếp tục có những ngã rẽ. Trong số đó có một ngã rẽ chỉ kéo dài hơn mười trượng đã thành ngõ cụt rồi.
Lộ tuyến ngắn, khẳng định là không đúng!
Lộ tuyến bao trùm khu vực nhỏ, khẳng định không đúng!
Địa điểm lộ tuyến, có thể ăn thông với một đường khác, cũng khẳng định là sai!
- Cứ trừ dần như vậy, phỏng chừng không có nhiều lộ tuyến phù hợp với điều kiện. Ít nhất không nhiều lộ tuyến lắm, ta hoàn toàn có thể từ từ thí nghiệm.
Đằng Thanh Sơn có ý nghĩ muốn thử nghiệm như vậy, một cái lộ tuyến hơn mười dặm đường, với tốc độ của hắn, nửa canh giờ là có thể đi xong lộ tuyến này rồi.
Đầu óc hắn không ngừng sàng lọc...
Tìm tòi, sàng lọc hao phí thời gian khá dài.
Trong đường hầm đen kịt, ngoại trừ vài cái thi thể của đám người Vũ Văn Lưu Phong, chỉ có Đằng Thanh Sơn là người sống, đang cúi nhìn bản đồ, không ngừng sàng lọc tìm tòi.
Sau giờ ngọ, mặt trời lên cao.
Giang Ninh quận thành, cổng bắc Quy Nguyên Tông.
Một tên quân sĩ Hắc Giáp Quân cưỡi một con Thanh Tông Đạp Tuyết Mã nhanh chóng lao tới.
- Lưu đại ca, sao sốt ruột vậy?
- Coi ngựa giùm ta.
Tên quân sĩ vứt dây cương, lao nhanh vào trong.
...
Thư phòng tông chủ Quy Nguyên Tông Gia Cát Nguyên Hồng.
- Tông chủ! Lưu Đồng bách phu trưởng đội thân vệ dưới trướng Đằng thống lĩnh cầu kiến.
Một đệ tử áo xanh đứng ngoài cung kính nói.
- Cho phép hắn vào. - Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Lưu Đồng vội chạy vào, rồi lập tức quì một gối xuống:
- Lưu Đồng bái kiến tông chủ.
- Có chuyện gì, nói?
Gia Cát Nguyên Hồng liếc liếc mắt nhìn Lưu Đồng. Tên Lưu Đồng cung kính liền nói:
- Đêm qua, Đằng thống lĩnh chỉ huy đội thân vệ chúng ta chạy tới quê ngài ở Đằng gia trang thuộc Nghi thành. Sáng sớm nay, tất cả mọi người của Đằng gia trang đều chuyển nhà, đi về phía Giang Ninh quận thành bên này.
Gia Cát Nguyên Hồng lập tức buông bộ sách trong tay, cau mày nhìn Lưu Đồng.
Hai ngàn người tới Giang Ninh quận thành, chỉ là việc nhỏ thôi. Một vài nhà buôn muối lớn, chỉ một phủ đệ, nếu cộng cả những người trong gia tộc, người hầu, hộ vệ, cũng phải gần ngàn người. Hơn Hai ngàn người vào Giang Ninh quận thành, có thể bố trí ổn thoả rất dễ dàng. Nhưng... Đằng gia trang đang an ổn, tại sao di chuyển cả trang như vậy?
Vừa liên tưởng đến tới đại quân Thanh Hồ Đảo đóng quân tại Đại Duyên Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy có chút không ổn.
- Thanh Hồ Đảo chắc còn chưa đến nỗi động thủ với sơn dân bình thường chứ nhỉ? - Gia Cát Nguyên Hồng thầm nghĩ.
- Tông chủ, ngày hôm qua người của Thanh Hồ Đảo, tới rất nhiều thôn trang chung quanh Đại Duyên Sơn bắt thợ săn. Ở Đằng gia trang, cũng bắt ba thợ săn. Ba người, một người là đường huynh của Đằng thống lĩnh! Một người là đại bá, còn một người... Là cha của ngài!
Lưu Đồng nói.
- Đêm qua, đường huynh của ngài thoát về... Nói là, Thanh Hồ Đảo hạ lệnh, giết sạch tất cả thợ săn đã bắt được. Cha và đại bá của Đằng thống lĩnh không trốn thoát, hẳn là chết rồi!
Gia Cát Nguyên Hồng trầm mặt xuống.
- Thanh Hồ Đảo!
Gia Cát Nguyên Hồng giận không nhịn được phải vỗ bàn.
- Sáng sớm nay, thống lĩnh đã cho di chuyển cả trang, nhưng đi được hơn ba trăm dặm đường. Hơn hai ngàn người, phỏng chừng phải bốn ngày mới có thể tới đây. Buổi sáng hôm nay thuộc hạ lập tức đi sớm, một mình chạy về đây bẩm báo cho tông chủ.
Lưu Đồng liền nói.
- Tông chủ, Đằng thống lĩnh một mình một người, vào Đại Duyên Sơn rồi!
Gia Cát Nguyên Hồng không khỏi trợn mắt.
- Cái gì? Thanh Sơn tiến vào Đại Duyên Sơn sao? Hồ đồ!
Gia Cát Nguyên Hồng hiểu rõ Đại Duyên Sơn đang xảy ra việc gì. Đại quân Thanh Hồ Đảo đang ở đó, cả Cửu Châu thượng phỏng chừng cao thủ các đại tông phái đều sẽ tới đó cả. Vừa nghĩ tới Đằng Thanh Sơn một mình một người tới đó, Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy có chút lo lắng.
- Tiểu Thiết. - Gia Cát Nguyên Hồng hô.
- Tông chủ.
Đệ tử áo xanh bên ngoài khom người.
- Truyền lệnh xuống, lệnh cho ba ngàn quân sĩ lĩnh một, lĩnh hai Hắc Giáp quân, mang theo chiến mã, binh khí, lập tức tới giáo trường tập hợp! Mau đi, không được chậm trễ một phút. - Gia Cát Nguyên Hồng quát.
- Vâng.
Đệ tử áo xanh rất ít khi thấy tông chủ lo lắng như thế, không dám chậm chạp, nhanh chóng đi về phía quân doanh Hắc Giáp quân.
- Việc này, cũng phải nhờ Yến trường lão theo ta cùng đi rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng hiểu rõ, tình thế Đại Duyên Sơn nghiêm trọng như thế nào, hắn sớm đã đoán trước... Dưới sức hấp dẫn của kho báu Vũ Hoàng, việc đám tiên thiên cường giả sẽ giết chóc là rất bình thường. Đằng Thanh Sơn một người ở trong đó, giống như một cái thuyền con trong biển rộng, thời khắc nào cũng có thể chết.
Vù!
Gia Cát Nguyên Hồng lập tức đứng dậy:
- Lưu Đồng, ngươi lui ra trước đi.
Đồng thời, vươn tay nắm lấy binh khí của mình, đi nhanh ra ngoài, tìm đến Yến trường lão.