Nam Sơn Thành được gọi là Thần Phủ thành hoặc Đại Vũ thành. Năm đó thời Đoan Mộc Vũ cũng lập Nam Sơn Thành là đế đô, lấy nó làm đệ nhất đại thành ở Đoan Mộc Đại Lục.
Giữa trưa ngày hôm sau đám người Đằng Thanh Sơn đã đi tới Nam Sơn Thành.
Trên trục đường chính của Nam Sơn Thành, con Xích Phong Chiến đang kéo chiếc xe ngựa xa xỉ từ từ đi tới.
- Oa! Nam Sơn Thành thật lớn.
Lý nhìn qua rèm cửa xe, trầm trồ
Lão Uông ngồi trước xe ngựa cười khà khà làm hướng dẫn viên:
- Nam Sơn Thành còn có ngoại thành trực thuộc nữa. Năm đó khi Lôi Đao Thiên Thần thống nhất thiên hạ đã mở rộng Nam Sơn Thành một phen. Vốn trong thành đã tương đương với một chủ thành bình thường, lại xây thêm vùng ngoại thành có thể dung nạp thêm chừng bốn năm trăm vạn dân cư. Đây là thành trì lớn nhất trong thiên hạ.
- Lớn thật.
Đằng Thanh Sơn tán thưởng.
Đại Thành như thế, nếu để ở Cửu Châu cũng có thể so được với Vũ Vương Thành.
- Nhiều người thật.
Tiểu Bình cũng vén màn cửa nhìn ra ngoài, mắt
- Không hổ là một đại thành của cả đại lục, cũng có vô số du hiệp. - Đằng Thanh Sơn tán thưởng. Trên đường khắp nơi rải rác những vũ giả mặc áo bông, lưng đeo chiến đao hoặc búa lớn.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng vó phi nhanh từ những con đà thú chạy như bay trên một con đường phố trung tâm, làm cho mọi người đang đi về phía trung tâm đều dạt ra.
- Chạy làm gì nhanh thế, không sợ va vào người à. - Lý hừ hừ nói.
- Không cần biết họ là ai nhưng chức chắn là loại người có chút quyền thế.
Lão Uông cười khà khà tiếp:
- Còn may, con đường này rộng chừng mười trượng, chúng ta lại đi ở phía trong, chứ nếu không có thể đụng cả vào chúng ta.
- Thần Phủ Sơn ở vùng biên tây bắc Nam Sơn Thành.
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn sắc trời.
- Ừm! Trời cũng không còn sớm. Thế này vậy, chúng ta đi Húc Nhật tửu lâu ăn cơm trưa ttrước. Sau khi cơm trưa xong chúng ta sẽ đi Thần Phủ Sơn.
- Vâng, ông chủ. - Lão Uông cung kính đáp.
Sau khi được ăn một lần ở Đan Ương Thành, Đằng Thanh Sơn phải thừa nhận là trình độ nấu nướng thức ăn của Húc Nhật tửu lâu rất khá, do đó chỉ cần không vội Đằng Thanh Sơn cũng vào Húc Nhật tửu lâu ăn uống.
Trên đường phố có rất nhiều người, đám Đằng Thanh Sơn cũng không muốn chạy quá nhanh, do đó tốc độ đi khá là chậm.
- Giá, giá, giá.
Đột nhiên những tiếng thúc ngựa vang lên rất rõ, con đường khẽ rung lên, chỉ thấy một đội nhân mã cưỡi đám đà thú đều là loại một sừng lông xanh, dẫn đầu là một người ngồi một con Đạp Vân Kim Tuyến, cả đội ngũ lướt đi rất nhanh trên con đường, ba bốn con đi đầu chạy như bay. Cả đội phải hơn mười người.
Thoáng cái cơ hồ chiếm hết cả phạm vi đường phố bốn năm trượng.
- Nhanh.
- Cẩn thận.
Cả con đường trở nên náo loạn, đám du hiệp vũ giả nam thanh nữ tú đều dạt ra hai bên.
- Tốc độ nhanh như vậy lỡ va vào ai chắc phải gây án mạng. - Đằng Thanh Sơn cau mày.
- Cả đội đều cưỡi đà chiến, không phải đà thú bình thường. - Lão Uông nói.
Khi hai người còn đang nói chuyện.
Vì mọi người trên đường đã dạt ra hai bên, một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn bị đám người vô tình xô ngã, thậm chí còn còn có người bỏ chạy luống cuống đạp cả vào người.
- Giá, giá.
Đoàn đà thú không ngừng chạy như bay về phía trước. Chỉ còn chút nữa là dẫm nát thiếu nữ nha hoàn rồi, nhưng đội nhân mã này lại căn bản không đừng lại. Trong mắt thiếu nữ lộ vẻ kinh hãi.
- Đằng đại ca.
Lý ở mép đường nhìn thấy cảnh này vội vàng
Vèo.
Thân ảnh Đằng Thanh Sơn chợt hư không tiêu thất trước xe ngựa, chỉ lưu lại giữa không trung một ảo ảnh rồi chợt xuất hiện giữa đường. Tay phải Đằng Thanh Sơn nâng eo thiếu nữ nha hoàn lên, lắc người một cái đã ôm được, đồng thời dùng thân thể bảo vệ cô.
Đồng thời cánh tay trái của hắn như một thanh chắn, chắn ngang trước đầu con Đạp Vân Kim Tuyến đi đầu.
- Bùng.
Đạp Vân Kim Tuyến va vào cánh tay Đằng Thanh Sơn. Cánh tay giơ ngang của Đằng Thanh Sơn không hề động đậy, chỉ ẩn ẩn có một luồng kình khí cường đại bắn ra.
- Ngao...-
Đạp Vân Kim Tuyến phát ra một tiếng gầm, bị lực phản chấn chấn đánh cho lùi lại vài bước.
- Dừng.
Nam tử mặc chiến bào trên lưng Đạp Vân Kim Tuyến đưa tay lên rồi quát. Những con đà thú gầm gừ, hơn mười người lập tức dừng lại. Đám kỵ binh đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh áo bào trắng đang bảo vệ cô nha hoàn.
- Hay lắm!
- Là hán tử đó.
Hai bên đường phố lập tức không ít người kêu lên. Điều này làm nam tử mặc chiến bào cưỡi Đạp Vân Kim Tuyến mặt biến sắc. Hắn có địa vị rất cao, cho dù đi đường để đà thú va vào người khác cũng không sao, lần này bị ngăn lại làm hắn cảm thấy mình rất mất mặt.
- Người đó không phải là Nhị công tử nhà Mộ Dung à?
- Đúng, chính là Nhị công tử nhà Mộ Dung.
- Hán tử thanh niên xui xẻo rồi, lại đụng phải Nhị công tử Mộ Dung. Ở Nam Sơn Thành, Nhị công tử Mộ Dung có thể được gọi là một bá vương ấy chứ.
Nhị công tử nhà Mộ Dung trên Đạp Vân Kim Tuyến vừa nghe thế, ánh mắt lập tức liếc nhìn chung quanh, những người đi đường lập tức yên lặng.
Ngươi là ai?
Nhị công tử nhà Mộ Dung từ trên cao nhìn xuống quát.
- Người đi đường thôi.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn.
- Ngươi là nhị công tử Mộ Dung?
- Đúng!
Trong lòng Nhị công tử Mộ Dung lại có vẻ hơi kiêng kỵ người này.
Đạp Vân Kim Tuyến là một con đà thú nhất đẳng, khi nó đang chạy nhanh lực va chạm phải hơn vạn cân. Nhưng, người thần bí này lại chỉ dùng một tay là có thể ngăn trở được Đạp Vân Kim Tuyến của ta, hơn nữa còn buộc đà thú của ta không thể tiền thêm được một bước nào, thực lực này ….
Nhị công tử nhà Mộ Dung phán đoán.
Chỉ dùng một tay đã có thể làm được như vậy, chứng tỏ rằng lực một cánh tay tối thiểu cũng phải mười vạn cân.
- Tuyệt đối là cường giả cấp Vũ Thánh.
Nhị công tử nhà Mộ Dung tức giận.
- Đúng là xui xẻo, lại chạm mặt một Vũ Thánh.
- Nhị công tử Mộ Dung, trên đường có rất nhiều người đi đường, đụng vào sẽ chết người đó, làm như vậy không tốt lắm đâu.
Đằng Thanh Sơn nói xong, buông thiếu nữ nha hoàn được hắn bảo vệ ra, nhìn thẳng vào cô. Lúc này Đằng Thanh Sơn mới có cơ hội nhìn kỹ, cô gái này hình gầy yếu, mặc áo bông màu xanh lá, ánh mắt trong sáng.
Áo bông bó chặt làm lộ những đường cong của thiếu nữ. Bộ ngực nho nhỏ cũng hơi nhô lên, lúc này cô nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, ánh mắt có những tia rất đặc biệt, trong đôi mắt cô có chút nước mắt.
- Sau này đi đường cẩn thận một chút, đi đi.
Đằng Thanh Sơn nói xong, bước về phía lề đường.
Thiếu nữ nha hoàn nhìn theo hình bóng Đằng Thanh Sơn.
- Hừ!
Nhị công tử nhà Mộ Dung trên đà thú hừ mạnh. Mặc dù tức giận nhưng Nhị công tử nhà Mộ Dung vẫn không dám phát tác. Đắc tội với một Vũ Thánh là điều rất không khôn ngoan.
Thiếu nữ nha hoàn lúc này mới bừng tỉnh, vội chạy vào lề đường.
Tiếng vó ngựa lại vang lên, chiến đội của Nhị công tử Mộ Dung nhanh chóng rời đi.
- Vừa rồi.
Nữ nha hoàn nhìn thân ảnh Đằng Thanh Sơn đi tới chiếc xe.
- Hắn rất giống, rất giống cha ta.
Nha hoàn thiếu nữ còn nhớ rõ cảnh vừa rồi. Lúc cô tuyệt vọng kinh hoảng nhất đã được một thân ảnh cao lớn quàng qua eo, hơn nữa dùng thân thể che chở cho mình.
Loại cảm giác an toàn này làm cô nhớ lại tình cảm lúc nhỏ cũng từng được cha cứu.
- A, nghĩa phụ nhất định đã phát hiện ta trộm ra ngoài sẽ bắt ta trở về. Rõ là xui xẻo, lại thiếu chút nữa bị đụng vào đà thú.
Thiếu nữ nha hoàn nhìn sắc trời, rồi vội chui vào một con hẻm nhỏ.
Trên xe ngựa.
- Đằng đại ca, anh hùng cứu mỹ nhân - Lý trêu.
- Muội lại chọc huynh nữa.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn nàng.
Lý cười nhìn về phía con hẻm nhỏ đối diện:
- Muội vừa rồi thấy rõ tiểu cô nương đó cứ nhìn chằm chằm vào huynh, nhìn mãi tới khi huynh lên xe ngựa.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, hắn không nhiều lời với Lý nữa. Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện ra tính tình của Lý.
Đối với đám cường đạo thổ phỉ nhất lưu, Lý chỉ có một ý nghĩ "Giết" tính của nàng còn cương quyết hơn cả Đằng Thanh Sơn.
Còn đối với Tiểu cô nương mềm yếu, bọn cô nhi thì trái tim của Lý mềm hơn bất kỳ ai.
Không...
Nếu Tiểu cô nương nào chú ý tới Đằng Thanh Sơn, Lý cũng có chút ghen tuông.
- Lão Uông nhanh lên, ta đi Húc Nhật tửu lâu ăn cơm trưa. - Đằng Thanh Sơn vội ra lệnh.
- Vâng, ông chủ.
*****
Nam Sơn Thành là thiên hạ đệ nhất thành, do đó không có một gia tộc nào có thể chiếm lĩnh cả thành này.
Nhưng cũng có ba gia tộc có hy vọng chiếm lĩnh được Nam Sơn Thành.
Ba đại gia tộc này đều có căn cơ ở Nam Sơn Vực, nên mới dám có ý nghĩ đó với Nam Sơn Thành.
Vương gia là một trong ba đại gia tộc đó.
Ở Vương phủ trong Nam Sơn Thành.
Thiếu nữ nha hoàn đang chạy về cửa phủ đệ Vương gia. Khi tới cánh cổng, cô đang muốn trộm đi vào từ cửa hông.
- Ủa, Hiểu Nhạn.
Một thanh âm cợt nhả chợt vang lên.
Thiếu nữ nha hoàn nhìn lại, thấy một công tử một mặc cái áo lông cừu màu xanh hoa lệ, mang theo vài người hầu đi tới:
- Hiểu Nhạn, sao ngươi xuất phủ thế?
- Ra mắt Tam công tử.
Thiếu nữ nha hoàn khẽ khom người.
- Hiểu Nhạn, đừng khách khí với ta mà.
Nói rồi tên công tử đưa tay nắm vào bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ, Hiểu Nhạn vội né ra. Quý công tử nhướng mày kinh ngạc hỏi:
- Hiểu Nhạn, sao trên người ngươi có dấu chân? Chuyện gì thế? Nói cho ta biết đi, ta sẽ làm ngươi hết giận.
- Không được. Ta phải về nấu cơm cho nghĩa phụ.
Thiếu nữ nha hoàn khẽ khom người, vội chạy đi.
Quý công tử nhìn lưng thiếu nữ, rồi ngửi tay mình:
- Chậc chậc… Thơm quá.
- Tam công tử.
Phía sau Quý công tử có một thanh niên mắt trũng xuống, tựa như một con độc xà thấp giọng nói:
- Tam công tử, công tử có muốn Hiểu Nhạn cô nương không, tiểu nhân có thể hỗ trợ?
- Đừng!
Quý công tử vội lắc đầu.
- Đừng có làm bậy, chọc giận nghĩa phụ nàng, nếu cha ta mà biết thì nhất định rất giận, sẽ đánh gãy chân ta đó.
Ngay lúc này Quý công tử thấy vài thân ảnh, gã không khỏi một giật mình.
- Cha.
Quý công tử vội hành lễ.
Trong số mấy người vừa tới có một người đi đầu mặc áo lông cừu màu đen hoa lệ, khuôn mặt trắng trơn mịn màng. Trung niên đó nhướng mày gằn giọng hỏi:
- Hồng nhi, con ở đây làm gì?
- Con chỉ đi chơi, đi chơi thôi mà.
Quý công tử không dám nói nhiều.
- Hừ! Đừng có gây chuyện, biết không?
Trung niên cau mày nói:
- Được rồi, cha còn phải đi gặp Phó tiên sinh.