Trương Tam Nương mắt lướt nhìn qua, chợt phát hiện trên giường con trai bừa như ổ chó, nàng giật mình, vội vàng qua đó dọn dẹp.
Chu Bội đi đến trước bàn đọc sách của Phạm Ninh, thấy trên bàn vở luyện chữ chất thành đống dày, trong lòng nàng ta kỳ thực cũng rất bái phục sự chịu khó luyện chữ của Phạm Ninh, thư pháp Phạm Ninh tiến bộ được nhanh như vậy, không phải là không có nguyên nhân.
Kỳ thi năm lần này Chu Bội vốn dĩ đạt hạng năm, nhưng nàng ta không thể chấp nhận được, sống chết không chịu lên bảng, hơn nữa nàng ta chỉ là học trò dự thính của học đường, Lưu viện chủ càng không thể làm khó nàng ta.
Chu Bội về nhà khóc lớn một trận, ông nội Chu Nguyên Phủ thấy nàng ta tâm trạng không tốt, liền quyết định đưa nàng ta về Ngô Giang ở một thời gian ngắn, vừa hay mẹ già cũng muốn về Ngô Giang thăm hỏi thân thích.
Nàng ta phải một khoảng thời gian không ở Ngô huyện, hôm nay đặc biệt đến cáo biệt Phạm Ninh.
Lúc này, Chu Bội phát hiện ở trên cùng góc trái bàn có một chồng thư rất dày, nàng ta lật ra xem một chút, phần lớn là thư của Phạm Trọng Yêm viết, nhưng có ba phong thư chữ viết vô cùng đẹp, vừa nhìn liền biết là chữ của con gái viết.
Ký tên lại là Biện Lương Âu Dương Thiến.
Trong lòng Chu Bội lập tức có chút không thoải mái, tuy nhiên nàng ta tuổi còn nhỏ, không thoải mái cũng là bản tính của con gái, Chu Bội trong lòng phần nhiều là tò mò.
Nàng ta thừa dịp mẹ Phạm Ninh đang thu dọn giường trong phòng, liền từ phía dưới cùng rút ra một phong thư của Âu Dương Thiến, nhanh chóng cất vào trong lòng.
- Đại nương, sách của Phạm Ninh ta đều có, cháu không mượn nữa.
- Được! Vậy chúng ta đi ra phía trước uống nước.
- Cảm ơn đại nương, thời gian không còn sớm, cháu phải quay về rồi, ông nội cháu sẽ lo lắng.
- Đứa trẻ ngoan ngoãn, không giống tiểu tử thối kia của nhà chúng ta, vừa về nhà lại chạy ra khỏi cửa.
Chu Bội cười ngọt ngào:- Đại nương, cháu đi đây.
Trương Tam Nương tiễn Chu Bội tới tận cửa, nhìn theo nàng ta đi xa, thở dài một tiếng:- Vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu như làm con dâu ta thật tốt!Nàng lại nghĩ tới con trai mình, không ngờ có thể làm cho cháu gái của Chu đại quan nhân có vài phần kính trọng, nói thẳng ra con trai mình vẫn rất có tiền đồ.
Phạm Ninh hai đời đều trải qua túng thiếu, khao khát đối với tiền đã in dấu sâu đậm ở trong lòng hắn.
Tuy rằng trong sách đã có phòng hoàng kim, nhưng đấy chỉ là đối đãi sau khi làm quan lớn, nhưng từ khi Phạm Ninh tận mắt nhìn thấy Âu Dương Tu lên làm quan lớn cũng không mua nổi nhà.
Phạm Ninh liền không hy vọng tương lai có thể dựa vào làm quan mà phát tài.
Tiền là thứ rất tốt, có tiền rồi, mẫu thân của hắn cũng có thể sống đến ngoài tám mươi tuổi, nhàn hạ làm đồ ăn cho mình.
Có tiền, phụ mẫu của mình cũng có thể ở ngôi nhà lớn lâm viên giống như Chu gia, phụ thân không phải bôn ba không kể ngày đêm giống như trâu, mẫu thân cũng có thể đem y phục đến tiệm giặt đồ, không cần phải vì kế sinh nhai mà lo âu.
Ở triều Tống cách thức kiếm được tiền có không ít, nhưng vừa muốn kiếm được nhiều tiền lại vừa có thể là một văn nhân thanh cao, không dính mùi tiền, cơ hội kiểu này lại không nhiều.
Nhưng Phạm Ninh kiếp trước đã biết rằng, cơ hội kiểu này có hai loại, một là xuất bản, còn lại là chơi đồ.
Thưởng thức đá con đường này là Chu Lân dẫn hắn vào nghề.
Phạm Ninh từng tính toán tài sản của Chu Lân, nếu như đem gần nghìn món đồ tinh thạch để thưởng ngoạn của ông ấy đến kinh thành để bán đấu giá, vậy ít nhất có thể bán được ba trăm nghìn quan trở lên.
Ai có thể nghĩ rằng, đá mà Chu Lân ôn tồn lễ độ cất giấu lại là tài sản khổng lồ như vậy, mà tiền vốn ông ấy bỏ ra cũng không quá mười lăm nghìn quan.
Sau khi nhập môn, Phạm Ninh cuối cùng mới cảm nhận được sự say mê của sĩ phu Đại Tống đối với thưởng thức đá, đã đến mức độ tột cùng.
Đến đồ vật Thiên tử tiện tay thưởng cho ông ấy cũng là một chuỗi bảo thạch, Tống Huy Tông Triệu Cát càng hận không thể đào được toàn bộ đá Thái Hồ đem vào hoàng cung của mình.
Sĩ phu theo đuổi đá cuồng nhiệt, sa vào thưởng đá chơi đá, phú thương đại giả lớn cũng đi theo thú vui phong nhã, sự yêu thích đối với đá của văn nhân mặc khách cùng cự thương đại giả triều Tống đã đạt đến cảnh giới.
Phạm Ninh tri thức so với người triều Tống hơn đến nghìn năm, hắn tin rằng mình có thể tìm ra một con đường phát tài mới trong phương diện thưởng thức đá.
Đi con đường của chính mình, khiến cho hậu nhân không có đường để đi.
Tuy nhiên Phạm Ninh cũng biết, việc này thực sự không thể gấp, từ từ sẽ thành.
Lúc này, Phạm Ninh đang ghé ngang qua ngõ Kỳ Thạch, hai đầu hẻm dài hắn đã sớm quen thuộc vô cùng, rất nhiều sạp hàng rong cũng biết hắn, tên tiểu tử này có chút kiến thức, vận khí cũng không tệ.
Phạm Ninh quen thuộc ngõ Kỳ Thạch, cũng nhận ra ở nơi này đào được đồ tốt quá khó, đá Thái Hồ ở đây đều là vật phẩm tầm trung và hạ, ngay cả hắn cũng thấy chướng mắt, lại càng không cần phải nói ông già Chu Lân.
Thượng phẩm rất ít, tinh phẩm lại càng hiếm thấy, nói đến cực phẩm, như viên đá Thiên Động lần trước chính là cực phẩm, thật đúng là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Bất ngờ xuất hiện một hai đồ thượng phẩm, cũng sẽ bị cửa hàng lớn nhanh chóng chặn đường.
Trong cửa hàng lớn tinh phẩm cũng không nhiều, chủ yếu là thượng phẩm, số lượng tuy rằng không ít, nhưng giá cả lại khiến cho người ta thất vọng.
Một mảnh bé mà năm sáu mươi quan tiền, Phạm Ninh mua không nổi, cho dù có mua được cũng không được lãi là bao.
Những cửa hàng lớn như Kỳ Thạch Quán dù sao cũng đã kinh doanh mấy chục năm, nguồn hàng và khách hàng đều bị bọn họ nắm trong tay.
Phạm Ninh chỉ có Chu Lân một khách hàng cao cấp, hơn nữa cũng không có nguồn hàng, chỉ có thể gọi là thú vui không chuyên.
- Lý đại thúc, trong túi có phải có hàng tốt đang giấu không?Phạm Ninh đi đến trước một gã bán hàng rong đen mập, mỉm cười lật cái túi to của gã ra.
Người bán hàng rong đen mập này chính là người bán hàng lần trước thu mua được đá Thiên Động cực phẩm, quê Quang Phúc người Tưởng Đôn, tên Lý A Mao, gã là con buôn đá, quanh năm suốt tháng đi thu mua đá Thái Hồ ở nhà nông xung quanh Thái Hồ, sau đó qua đây bày sạp bán kiếm chút tiền chênh lệch.
Phạm Ninh nói với gã, viên đá Thái Hồ lần trước hắn bán được mười quan tiền, Lý A Mao cũng không tức giận, viên đá kia gã dùng năm mươi đồng tiền mua về, bán cho thư sinh được hai quan tiền, kiếm được gấp bốn mươi lần rồi.
Phạm Ninh một quan tiền từ trong tay thư sinh mua về, mười quan tiền bán ra, tăng gấp mười cũng rất bình thường.
Nếu như viên đá kia là thật, thì đáng với cái giá mười quan tiền.
Còn bán hai trăm lượng bạc, cũng không phải là việc dân chúng tầng lớp thấp nhất như gã có thể tưởng tượng ra được.
Phạm Ninh lần trước ở chỗ gã lại đào được một viên đá Linh Bích thượng phẩm cho Chu Bội, tiểu nha đầu xấu xa không ngờ không chấp nhận, lại không chịu trả cho mình, thật khiến Phạm Ninh nổi nóng.
.