ĐẠI TỐNG SIÊU CẤP HỌC BÁ


Năm người tuần tự uống chén rượu rồi thi lễ chào mọi người, tiếng hoan hô xung quanh vang lên, năm người lên chiếc thuyền được trang trí hai tấm lụa xuất bến.

Bọn chúng đứng trên mũi thuyền chắp tay từ biệt, có phần Tiêu Tiêu Dịch Thuỷ Hàn bi tráng.

Hai chiếc thuyền lớn chậm rãi xuất phát, khua chiêng gõ trống đi nhanh về hướng Tư Giang.

.

Phạm Ninh và Chu Bội ngồi thứ hai trên thuyền.

Lần này Diên Anh học đường đi thi chia làm hai đội, hôm qua ba gã đã đi gặp Lưu viện chủ, muốn thành một đội.

Gồm Từ Tích, Lục Hữu Vi và Ngô Kiện, bọn chúng cùng đứng thứ hai kì thi năm trước, mục đích là muốn phân cao thấp trong Diên Anh đường.

Phạm Ninh tuy không tham gia kỳ thi lần trước do tuổi còn nhỏ, hơn nữa vẫn phải theo mẫu thân nên mọi người không quá xem trọng.


Thậm chí cả Lưu viện chủ và các giáo thụ khác, mọi người đều nhất trí cho ba người chúng một đội, xếp Phạm Ninh và Chu Bội làm đội dự bị.

Mục đích của việc huyện sĩ tổ chức chọn lựa người tham gia thi là để lựa chọn người đại diện cho huyện tham gia hội thi Thiếu nên Thiên tài, để bồi dưỡng cho sau này.

Nhưng vì giữa các học đường có sự ganh đua nha nên thực tế nó trở thành cuộc thi đấu ba năm mới tổ chức một lần giữa các học đường, nó quyết định xếp hạng của các học đường.

Phạm Ninh ngồi trước mũi thuyền, hắn thích cảm giác gió nhẹ thổi vào mặt, trong gió có hơi lạnh, nhưng gió hôm nay lạnh nên hắn không thể ngồi trên mũi thuyền được nữa.

Ả Kiếm nữ hiệp thật chiếm nhiều diện tích, hơn nữa Chu Bội cũng mang theo hơn mười người và hành lý, còn có một nha hoàn, thuyền nhỏ như vậy sao còn chỗ cho hắn.

Đi cùng bọn họ còn có một chàng trai trẻ, hắn là trợ giáp, Phạm Ninh ngày đầu đến học đường chính là gặp hắn.

Hắn là Bùi Quang, là người Trường Châu, gia thế bình thường, ba năm trước hắn cũng tham gia thi thử, ở lại kinh thành thi Tỉnh nhưng rớt nên được nhận vào Diên Anh đường làm trợ giáo, một mặt kiếm tiền một mặt ôn tập thêm.

Mùa thu năm trước Bùi Quang chuẩn bị tham gia khoa cử, không ngờ phụ thân qua đời, hắn đành không thi, ở nhà báo hiếu phụ thân, chuẩn bị năm sau thi lại.

Bùi Quang là một kẻ kỳ quặc nhưng do phụ mẫu hắn nên hắn cũng không thay đổi được, vì thế mọi người gọi hắn là Càn HoảLúc hắn sinh ra, phu thân hắn xem bói cho hắn, càn hỏa khôn thủy, quẻ càn, Thiên Hành kiện, hỏa.

Ý là, thiên hành kiện, người có tiền đồ sau này.

Tuy nhiên nghe vẫn có chút khó tin.

Bùi Quang ngồi ở mũi thuyền giải thích cho Phạm Ninh quy tắc của cuộc thi.

- Cuộc thi chia làm hai phần, một phần là thi tập thể, phần hai là thi cá nhân, tổng cộng thi hết bảy ngày, kỳ thi tổ chức tại huyện học do Lý huyện lệnh làm giám khảo.

Phạm Ninh ngẫm nghĩ một lúc hỏi: - Vừa rồi Bùi huynh có nhắc tới tứ đại học đường, có thể kể lại kỹ càng một lần nữa không?Bùi Quang khẽ cười: - Tứ đại học đường là Phụ Chúc học đường của huyện học, Dư Khánh học đường của Tô Đài trấn, Diên Anh học đường của Mộc Đổ trấn và Trường Thanh học đường của Trường Kiều trấn, chúng ta xếp thứ ba.

Cuộc thi đấu huyện sĩ chia làm năm lượt.


Bùi Quang thở dài: - Đã mười năm rồi, Diên Anh học đường chúng ta chưa được giải nhất, hôm qua viện chủ phải đi bái tế lão viện chủ, lần này chọn người đi thi đâu là chuyện hắn bị bắt buộc.

- A Ngốc, các ngươi đang làm gì đó?Chu Bội chui từ mui thuyền lên với vẻ buồn ngủ, nàng tối qua vui quá nên không ngủ được nhiều, ngay sau khi lên thuyền thì ngủ lại lấy sức.

Phạm Ninh cười: - Chúng tôi đang nghiên cứu về tình hình quân địch, có muốn cùng nghiên cứu không.

- Được thôi!Chu Bội cười hì hì tiếng lại nói: - Ta nghe ông nội nói, lần này có quy định mới, chia làm khu Giáp và khu Ất, khu Giáp có nhiều đội mạnh còn khu Ất thì yếu hơn, chúng ta có thể sẽ ở khu Ất đó.

Phạm Ninh vỗ tay một cái:- Đây đúng là chuyện tốt! Chúng ta được phân đến khu yếu hơn !Tốt cái gì mà tốt!Chu Bội lườm một cái: - Giáp Khu thì có ba suất vào trong, Ất khu chỉ có một suất, cạnh tranh khốc liệt hơn.

Phạm Ninh đảo mắt, chuyển chủ đề: - Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, chúng ta nói một chút về công tác hậu cần đi! Bùi đại ca, chỗ chúng ta ở điều kiện thế noà? Đồ ăn thế nào?Chu Bội bĩu môi: - Ngươi chỉ biết ăn với ngủ thì so với heo có khác nhau gì không? Về sau ta gọi ngươi là Phạm Tiểu Trư! So với tên Phạm Ngốc vẫn dễ nghe hơn đó.

Phạm Ninh nằm trên sàn thuyền, hai tay gối sau đầu, nghiêng người thản nhiên nói: - Ta là Phạm Tiểu Trư, ngươi là Bội Tiểu Trư, hai chúng ta biến thành heo ông, heo bà, không đúng! Heo huynh heo đệ.

Chu Bội ngẩn người ra, mặt đỏ bừng lập tức nhào tới bóp cổ hắn: - Con heo đáng chết nhà ngươi, dám mắng ta là heo, xem ta có bóp chết ngươi không!Phạm Ninh bị nàng ấn đầu hành hạ liền dơ tay cầu xin: - Đại muội tử, tiểu nha nội, đừng đẩy nữa, ta sắp rơi xuống sông rồi!Lúc này trên thuyền Bố Lạp dừng lại một chút, Kiếm nữ hiệp đảo mắt nhìn thoáng ra rồi quay lại ngủ tiếp! Con thuyền đến Ngô huyện, dừng dưới cầu Kính Hiền, hôm sau là đến ngày thi nên các thí sinh đã tấp nập đến.

Trên cầu và trên bờ là đám viên ngoại và thân sĩ tới xem các thí sinh, một tiếng hô vang: - Diên Anh học đường và Dư Khánh học đường đều đến rồi!Cả đám người đều nhao nhao lên nhìn xem.

Khi con thuyền Phạm Ninh dừng thì cùng lúc cũng có mấy con thuyền của đội khác cũng đến, bến tàu lập tức trở nên náo nhiệt.

Lúc này cũng có một chiếc thuyền lớn cập bến, bước xuống là một người trung niên, mũi to, ánh mắt nghiêm nghị.


Đi sau hắn là năm học trò theo thứ tự đi xuống, đều là thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi, mặc y phục giống nhau đều là y phục sĩ tử màu lục, đầu đội mũ sa, eo thắt da thuộc màu đen, mỗi người mang theo một túi hành lý cũng giống nhau hoàn toàn.

Đám học sinh và nhóm người vây quanh đều vỗ tay, Bùi Quang nhìn Phạm Ninh và Chu Bội nói: - Đây là Dư Khánh học đường của Tô Đài trấn, lần trước họ đạt giải nhất.

Phạm Ninh thấy trên thuyền có cắm một chiếc cờ tam giác ghi Dư Khanh Gia- A Ngốc, cái tên mũi to dẫn đầu là ai, bộ dạng hung dữ vậy! Chu Bôi hỏi- Ta cũng không biết? Phạm Ninh lắc đầuBùi Quang đứng bên cạnh vội cười: - Hắn họ Trình, là viện chủ Dư Khanh Gia, nổi tiếng bao che khuyết điểm, giảo hoạt gian trá, ở trận đấu thần đồng thứ tư, chúng bất ngờ thắng khi mang ra kỳ binh Doanh Liễu.

Chu Bội liếc mắt nhìn Phạm Ninh, giương giương tự đắc: - Ta nói rồi! kỳ binh rất quan trọng mà ngươi không làm?Phạm Ninh hừ một tiếng: - Vậy ta gọi ngươi là Chu tiểu nương, cho chũng coi thường ta cũng là kỳ binh đó!- Ngươi dám!Một thanh đoản kiểm đầy sát khí nhô ra trên tay Chu Bội, lắc lắc trước mặt Phạm Ninh: - Ngươi dám gọi bậy, cẩn thận ta phế ngươi.

Không ai biết Chu Bội giấu đoản kiếm ở đâu nhưng Phạm Ninh lại biết, đai lưng Chu Bôi rất kỳ quái, hẳn là giấu ở đó.

Lúc này, Bùi Quang vội vàng nói: - Các ngươi chớ cãi nhau, hắn tới rồi.

Hai người cùng nhau quay đầu lại, thấy viện chủ Dư Khánh học đường đang chậm rãi tiến lại.

Hắn nhìn Phạm Ninh và Chu Bội, hừ một tiếng:.


Bình luận

Truyện đang đọc