Chỉ đáng tiếc, hai người lại trở mặt thành thù.Trên quảng trường Huyện học, bảy mươi học sinh tham gia kì tuyển chọn huyện sĩ xếp thành từng hàng.Các quan viên và mười mấy giáo sư của huyện học đứng trên bục gỗ phía trước.Huyện lệnh Lý Vân đang động viên trước kì thi, thanh âm cao vút, rất truyền cảm, học sinh nào cũng chăm chú lắng nghe.- Đây không chỉ liên quan đến xếp hạng ở học đường của mình, mà còn quyết định vận mệnh tương lai của mỗi người các con, ta tin ở đây sẽ có một, thậm chí nhiều quan thân tương lai, rất có thể là con, chỉ cần con phấn đấu nỗ lực, mọi sự đều có thể xảy ra.- Ta đã lam quan hai năm, năm ấy ta cũng đứng ở quảng trường Huyện học Côn Sơn này như các con, nghe lơi day cua thây, khi đó, ta nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có một ngày thi đỗ lam quan.- Nhớ lại con đường đi tìm tri thức của ta, chỉ một chữ Khổ!- Nhớ năm đó...Phạm Ninh ghét nhất những bài phát biểu mở màn, đặc biệt là kiểu khoe khoang về bản thân không chút xấu hổ như Lý huyện lệnh này, quả thực như đọc một quyển tiểu thuyết mang tên Làm thế nào để luyện thành quan.Khoan hãy nói, ở phố sách thật sự có một quyển sách như vậy, nhưng không phải tiểu thuyết, mà là một quyển kim chỉ nam khi thi lam quan.Dù sao sau khi đọc quyển đó, bạn sẽ cảm thấy thi đỗ lam quan thật dễ dàng, sau đó sẽ cam tâm tình nguyện rút hầu bao ra để mua quyển sách đó.- Khi ấy ta sống rất khổ cực! Hồi còn nhỏ trong nhà ta...Quá trình phấn đấu làm quan bỗng trở thành câu chuyên gia đinh kho khăn, khiến người ta buồn ngủ.Phạm Ninh lại bắt đầu thất thần, ánh mắt nhìn về hướng cổng lớn ở phía nam.Đối diện quảng trường là cổng lớn của Huyện học, dường như chiếc cổng đã không còn ngăn được sự cuồng nhiệt của mọi người với cuộc tuyển chọn huyện sĩ, khoảng hơn hai trăm người đang chen chúc ở đó.Trong ngoài có hàng trăm người dân đang vây xem, còn có nô bộc do các thân sĩ và thương nhân, các gia môn lớn của phủ Bình Giang phái đến.Ngoài ra còn có đại diện các hương trấn.
Tối qua Phạm Ninh nghe Bùi Quang nói, có hơn hai mươi viên ngoại của Mộc Đổ Tịch chủ động đề nghị phục vụ hậu cần.Ví dụ như ăn ở, xe bò, còn có phần thưởng.Lưu viện chủ khéo léo từ chối tất cả ý tốt của các viên ngoại, nhưng nghe nói học đường Mộc Đô Trấn nhận rất nhiều, ít nhất mỗi học sinh được một bộ y phục mới, buổi tối được phục vụ điểm tâm.Nếu họ có thể vượt qua vòng một, mỗi học sinh còn được thưởng mười quan tiền.Dễ dàng lấy được mười quan tiền, chuyện tốt như vậy ai mà không thích chứ?Nhưng lúc này sự hiếu kì khác của Phạm Ninh đã vượt qua mười quan tiền.- Chu Bội, sao lại nhiều thương nhân như vậy?Không chỉ thương nhân, còn có rất nhiều sĩ thân ăn mặc lộng lẫy.- Bọn họ rốt cuộc là ai? Phạm Ninh tò mò hỏi.Chu Bội đứng đằng sau Phạm Ninh, nàng chẳng thèm quay đầu nhìn, trên mặt lộ rõ nét trào phúng.- Nhìn thấy tên to béo trong cùng bên trái không? Cái người mà trông như hai cái đèn lồng chụm vào nhau ý!Phạm Ninh di chuyển ánh nhìn phía bên trái, hắn nhìn thấy một ngươi to béo nùng nục, hắn không thể không khâm phục cách dùng từ chính xác của Chu Bội, chẳng phải đúng là hai cái đèn lồng chụm vào nhau sao?Viên ngoại béo này có chiếc mũi nhỏ và đôi mắt hí, đầu vấn khăn chít, mặc một chiếc áo choàng to bằng gấm màu trắng, không mang thắt lưng, chiếc áo choàng dài lê thê, lộ ra bên dưới đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn.Phạm Ninh gật gù: - Nhìn như vậy chắc là phú thương, ông ta là ai?- Ngay cả ông ta mà ngươi cũng không biết?Nụ cười của Chu Bội càng thêm mỉa mai: - Ông ta chẳng phải chính là nhạc phụ đại nhân tương lai của ngươi sao?- Vơ vân!Phạm Ninh noi hơi lớn, Lưu viện chủ ở đăng trươc quay đầu lườm hắn một cái.Vẫn may, huyện lệnh ở bên trên vẫn đang chìm đắm trong hồi ức.Quan viên và giáo thu hai bên đều đang cười nịnh nọt giả tạo, đau khổ giãy dua trong hồi ức quá khứ cùng huyện lệnh.Nếu triều đình đột nhiên hạ chỉ bãi miễn huyện lệnh làm thường dân, chắc chắn sẽ có vô số cái chân đạp ông ta xuống đài.Phạm Ninh vội vàng nắm yết hầu hạ giọng: - Dựa vào cái gì mà làm nhạc phụ của ta?- Ngươi không thấy ông ta đang chọn chàng rể sao? Chắc chắn ông ta không bỏ sót một ai đâu.Phạm Ninh đến giờ mới hiểu ý của Chu Bội, thì ra những sĩ thân thương phú này đều đến để chọn con rể, nhưng đây rõ ràng là kì thi tuyển huyện sĩ, chứ không phải là nơi để làm loạn.Chu Bội cũng che miệng cười hi hi nói: - Ta thấy ông béo đó co điểm cực kì giống ngươi, đều trông ngốc nghếch, cho nên ta thấy ông ta chắc chắn sẽ chọn ngươi, con gái của ông ta xinh đẹp đoan trang, nhất định ngươi sẽ thích.Không biết tại sao, trong đầu Phạm Ninh bất giác lại hiện lên hình ảnh của thím tư.- A Ngốc, có cần bản cô nương đây làm mối cho ngươi không?Chu Bội càng nói càng hăng.Cũng may màn độc tấu khổ hạnh của Lý huyện lệnh cũng sắp kết thúc.- Ta chúc kì thi tuyển chọn huyện sĩ lần này thành công tôt đep, chúc mỗi thần đồng đều gặt hái được thành tích tốt nhất, chúc cho các giám khảo tuyển chọn được mầm non xuất sắc, mỗi viện chủ đều đạt được lý tưởng của mình, chúc các huyện sĩ của chúng ta trong tương lai sẽ thi đỗ vào kinh thành, chúc các quan phủ có thể...Ta khinh! Rốt cuộc nói đến lúc nào?- Được rồi, trên đây là bài phát biểu ngắn gọn của ta, khi kì thi kết thúc, ta sẽ nói vài câu.
Phịch!Hình như là tiếng người ngã, có người hét lớn: - Mã giáo thu ngã xỉu rồi!- Ta tuyên bố...!Kì thi giữa các học đường để tuyển chọn huyện sĩ lần thứ sáu của Ngô huyện Bình Giang Phủ chính thức bắt đầu!Bên dưới lập tức vang lên tràng vỗ tay như sấm dậy, các học sinh đều Hoan hô tưng bừng.- cảm ơn! Cảm ơn mọi người.Lý huyện lệnh xúc động chắp tay cảm ơn, mỗi bài nói của ông ta có hiệu quả như vậy, người đều yêu thích.
Phạm Ninh được xếp ở phòng thi thứ nhất Khu Ất.
Đó là một gian Phòng rộng rãi thoáng mát, hai bên đều có cửa sổ Ánh sáng chan hòa.
Phạm Ninh tìm thấy bố trí trong phòng lớn này đã cảm thấy quen thuộc.
Đây chẳng phải là cuộc thi đấu trí ở hiện đại sao.
Trong phòng xếp 4 chiếc bàn hình bán nguyệt, chính giữa là bục khảo quan, có 3 vị khảo quan đang ngồi họ đều là giáo thụ của Huyện học.- hai con có phải đội dự thi của Diên Anh học đường?Một vị giáo thụ hỏi.- vâng ạ.Phạm Ninh Lập tức gật đầu.- Mau ngồi xuống đi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.Phạm Ninh và Chu Bội ngồi vào bàn của mình, họ ngồi ở bàn đầu tiên.
Bên trên có tấm thẻ ghi Diên Anh học đường.
Chu Bội rất bất tiện vì ghế quá cao, chiếc Ghế này đến chỗ để chân cũng không có, cũng chẳng có tay vịn.
Đơn giản là một chiếc ghế cao, của quán bar ở hậu thế, khiến nàng thật sự không quen.- A Ngốc đợi tí nữa chúng ta nghĩ cách khác đổi ghế.Phạm Ninh cũng rất đồng cảm, chiếc Ghế này đến chỗ để chân cũng không có.
Hắn miễn cưỡng vẫn ngồi được nhưng hình thể Chu Bội hơi nhỏ, ghế quá cao so với nàng..