Nhưng bây giờ gã thật sự đâm lao phải theo lao, lời thách đấu là gã nói ra, chính gã không dám rút, thể diện sẽ mất hết đó.
Phạm Ninh ở bên cạnh cười nói: - Từ học huynh, nếu không ta rút trước?Từ Tích chỉ mong Phạm Ninh rút trước, nhưng quy tắc là người ra đề rút trước, lá thăm đề bày trước mặt gã, ở trước mặt bao người, đem ống thẻ đưa cho Phạm Ninh, gã gánh không nổi cái mặt này.
Gã hừ một tiếng: - Nếu như ta ra đề, đương nhiên là ta rút trước.
Gã không thể nào lựa chọn khác, chỉ đành cắn răng, bất chấp khó khăn rút ra một thẻ.
Người chủ trì nhìn thẻ đề, vội vàng lật trong hòm sách một lúc lâu, mới tìm ra một quyển sách, lão thầm lắc đầu trong lòng, Từ tiểu quan nhân vận khí thật không tốt, không ngờ rút được thẻ Đoạn Tràng.
Lão liền nói với Từ Tích: - Mời đọc thuộc lòng quyển bảy mươi ba Hán thư.
Sĩ tử đứng xem xung quanh lặng yên như tờ, quả thực là đang nói đùa, người già lúc rảnh rỗi có lẽ sẽ đọc Hán thư, sĩ tử trẻ tuổi người người đều liều mình vì khoa cử, ai có thời gian đi đọc cái loại sách sử nhàm chán này.
Đến Hán thư cũng không có bao nhiêu người đọc qua, còn muốn đọc thuộc một quyển trong đó, ai biết được quyển bảy mươi ba là cái gì?Từ Tích sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi, dưới yêu cầu nghiêm khắc của ông nội, gã quả thật đã đọc qua Hán thư, cũng biết cuốn thứ bảy mươi ba là Vi Hiền truyện, nhưng muốn mình đọc thuộc nó, gã bất luận thế nào cũng không làm được.
Gã bây giờ mới biết được, vì sao ông nội luôn dặn dò gã, ở bên ngoài ngàn vạn lần không nên chọn thẻ Thượng Tuyệt.
Lúc này trong lòng gã hối hận vạn phần, tại sao mình không nghe ông nội dặn dò, vì sao da mặt không dày một chút, để Phạm Ninh rút thẻ trước?Ngây người một lúc lâu, Từ Tích đành phải lạnh mặt nói:- Đề này ta xin bỏ!Bốn phía âm thanh tiếc nuối, quả nhiên đến Từ tiểu quan nhân cũng không đáp được.
Người chủ trì lại đem ống sách đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh cười tủm tỉm nói với Chu Bội: - Vận khí của ngươi vốn không tệ, giúp ta rút ra một thẻ.
Chu Bội chưa bao giờ rút thẻ Thượng Tuyệt, nàng cũng ngứa ngáy khó chịu, liền tinh nghịch nháy mắt cười nói: - Đây là ngươi nói đó! Rút phải thẻ Đoạn Tràng cũng đừng trách ta.
Nàng vươn bàn tay nhỏ trắng mịn như tuyết, thay Phạm Ninh rút một thẻ.
Người chủ trì nhìn thẻ đề cười nói: - Vận khí của tiểu quan nhân thật sự tốt, không ngờ rút được thẻ Đào Sinh, mời đọc thuộc Hồng diệp của Ngô Dung.
Trong thẻ thượng tuyệt thẻ khó nhất gọi là thẻ Đoạn Tràng, thẻ đơn giản nhất gọi là thẻ Đào Sinh, độ khó so với thẻ thượng phẩm cũng không khác biệt mấy.
Chu Bội hưng phấn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, dương dương đắc ý nói với Phạm Ninh: - Còn không mau cảm tạ nha nội ta đây chiếu cố ngươi!Phạm Ninh chắp tay: - Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này hãy nói!Chu Bội nhân lúc mọi người không chú ý, ở phía dưới lặng lẽ đá Phạm Ninh một cái.
- Muốn bỏ luôn sao, không có cửa đâu!Lúc này, hai bên đã xôn xao tiếng bàn luận, bài thơ này tuy rằng cũng rất hiếm thấy, đa số mọi người đều không thuộc, nhưng so với Hán thư vừa rồi, lại đơn giản hơn nhiều.
Từ Tích hận đến mức nghiến răng, tiểu tử thối này gặp vận may, không ngờ rút được thẻ Đào Sinh, tức chết bản nha nội rồi!Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, liền đọc thuộc bài Hồng diệp: - Lộ nhiễm sương can phiến phiến khinh, tà dương chiếu xử chuyển hồng minh! Phạm Ninh một mạch đọc thuộc toàn bộ bài thơ, bốn phía vang lên âm thanh vỗ tay, trận đấu này hiển nhiên là Phạm Ninh thắng rồi.
Phạm Ninh liếc nhìn Từ Tích một cái, thấy vẻ mặt không phục của gã, liền thản nhiên nói: - Nếu ta cứ như vậy chiến thắng ngươi, xem chừng ngươi cũng không phục, như vậy đi! Đề Hán thư vừa rồi để ta thay ngươi đáp.
Chuyển biến này khiến mọi người nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, Từ Tích cũng không nén được tức giận: - Ngươi nói cái gì?Phạm Ninh lờ gã đi, không chút hoang mang nói: - Hán thư cuốn thứ bảy mươi ba là Vi Hiền truyền, toàn văn như sau.
Giọng của hắn không lớn, nhưng từng lời nói ra đặc biệt rất rõ ràng: - Vi Hiền tự Trường Nhụ, lỗ quốc trâu nhân dã, kỳ tiên vi mạnh, gia bản bành thành, vi sở nguyên vương phó! Hắn một mạch đọc đến cuối cùng, âm thanh vỗ tay bên ngoài càng ngày càng dữ dội, âm thanh trầm trồ khen ngợi không ngừng.
Mặt Từ Tích nở căng ra giống như gan lợn, không đợi Phạm Ninh đọc xong, gã hung hăng giậm chân, đẩy đám người hỗn loạn ra mà chạy, hôm nay gã tự rước lấy nhục, mất hết thể diện, thật không biết nên làm thế nào để giải thích với ông nội.
Ba người Phạm Ninh từ trong văn miếu đi ra, trong tay hắn ước chừng năm lượng bạc, phàn nàn với hai người: - Dàn kết hoa nhà này, nếu tên là thẻ Ngũ quan, ta đáp được hai thẻ, nên cho ta mười lượng bạc, cuối cùng chỉ cho ta năm lượng bạc, thật đáng giận!Lưu Khang cười nói: - Người ta không phải giải thích cho ngươi sao? Quy tắc là mỗi người chỉ có thể đáp một thẻ, nếu một nhà thông thái đến, đáp hết toàn bộ mười thẻ Ngũ quan của ông ta, dàn kết hoa chẳng phải là lỗ thảm rồi sao.
Phạm Ninh không thèm để ý đến lời giải thích này: - Đấy là lấy cớ thôi, nếu bày ra mười thẻ thì sẽ cảnh giác bị người ta đáp, dám bày dàn kết hoa điền chữ Ngũ kinh, đến cả năm quan tiền cũng không trả nổi?Chu Bội nghiêng đầu nhìn Phạm Ninh một lúc lâu, thở dài nói: - Lại vì mấy quan tiền mà canh cánh trong lòng, nếu yêu tiền như vậy, người chủ trì đem năm trăm đồng tiền của Từ Tích cho ngươi, ngươi vì sao không muốn?Phạm Ninh khẽ hừ mũi, ngẩng đầu lên nói: - Không phải tiền của ta, tại sao lại muốn? Phạm gia ta tuy rằng yêu tiền, nhưng cũng có đạo lý.
- Đi! Đi! Đi! Rõ ràng là tham tiền, còn liều mạng dát vàng lên mặt chính mình.
Lúc này, Lưu Khang bỗng nhiên kêu thảm một tiếng: - Xong rồi! Xong rồi!- Cái gì xong rồi?Lưu Khang vẻ mặt như đưa đám nói với Phạm Ninh: - Chúng ta quên mất thời gian hẹn rồi, mẹ ta sẽ đánh chết ta không chừng!Phạm Ninh cũng giật mình, mẫu thân quy định cho hắn nửa canh giờ, sớm đã qua mất rồi, hắn vội vàng nói với Chu Bội: - Ta đưa ngươi lên thuyền trước, bọn ta liền chạy về.
Chu Bội rộng lượng khoát tay chặn lại.
- Không cần ngươi đưa, có Kiếm tỷ theo ta về, các ngươi đi nhanh đi!Phạm Ninh và Lưu Khang xoay người chạy vội đi, nhìn hai người chạy thật thảm hại, Chu Bội cười khanh khách không ngừng, đáng tiếc nàng không được nhìn bộ dạng của A Ngốc bị mẹ hắn đánh cho một trận.
Tết Nguyên Tiêu qua đi, học đường Diên Anh lại vang lên tiếng đọc sách như trước.
Buổi trưa, Học chính Ngô huyện Triệu Tu Văn vẻ mặt bất mãn đi vào cửa chính học đường Diên Anh.
Lão hùng hổ đi vào phòng Lưu viện chủ, người không ở đó, Triệu Tu Văn quay đầu lại hỏi tiểu trà đồng: - Viện chủ các ngươi đâu?Tiểu trà đồng có chút sợ, chỉ về hướng nhà vệ sinh: - Viện chủ buổi sáng ăn phải thức ăn bị hỏng, bị đau bụng rồi.
Làm phiền người khác là việc vô cùng vô lễ, nhưng Triệu Tu Văn cũng đành bất chấp, lão đi đến bên ngoài nhà vệ sinh ho khan thật mạnh một tiếng.
.