Trương Tam Nương hung hăng liếc mắt trừng con trai một cái, ai bảo con nhiều chuyện? Hiện giờ làm cho nàng khó xử rồi.
Phạm Ninh le lưỡi, nghiêng đầu đi, sao tai của lão đầu này lại dài như thế chứ?Trương Tam Nương đành phải uyển chuyển từ chối:- Tam thúc, đợi một thời gian đã! Hiện giờ trong nhà tạm thời chưa cần, nếu cần cháu nhất định tới tìm thúc.
- Được thôi! Thật ra nó cũng đang làm việc cho nhà người ta, nhưng cháu cũng biết, ở nông thôn tiền công quá thấp, một ngày cùng lắm chỉ trả ba mươi văn tiền, làm nha hoàn ở trấn trên, một ngày lại được năm mươi văn.
Trương Tam Nương liếc mắt, Tiểu Bình Nhi mới có bảy tuổi đã phải ra ngoài làm nha hoàn, còn là họ hàng xa, vào nhà mình rốt cuộc là làm nha hoàn hay là con gái nuôi đây?Dáng vẻ xinh đẹp thanh tú một chút thì mình cũng chấp nhận, tương lai có thể làm thị tỳ cho con trai, nhưng lại xấu xí như thế, làn da còn đen hơn cả trượng phu mình.
Nàng còn lâu mới cần!Mặc dù là trời đông giá rét nhưng sông nước Giang Nam lại không đóng băng, thuyền cứ thế chạy nhanh, nửa canh giờ đã đến thôn Tiểu Nham, Phạm Ninh gặp được ông bà ngoại và cậu của hắn.
Bữa tiệc khen ngợi này khỏi cần phải nói, Phạm Ninh ngay cả cháo thịt gạo nếp bà ngoại làm cho cũng ăn sạch, hắn liền muốn chuồn về thôn Tưởng Loan.
Trong lòng Phạm Ninh bồn chồn ngứa ngáy, không biết đá Thái Hồ mà Vương Nhị thúc để lại cho hắn sẽ có hình dáng gì đây.
Cũng may vừa đúng lúc nhà có việc, ông ngoại và cậu cũng không cố giữ hắn lại, mẫu thân Trương Tam Nương bèn thả cho hắn về.
Từ thôn Tiểu Nham đến thôn Tưởng Loan, chỉ vượt qua ngọn núi là tới, khoảng chừng ba dặm, nếu đi đường thẳng cũng khá gần.
Sau khi Phạm Ninh thay thế Phạm Ngốc Ngốc, hắn từng cùng mẫu thân tới nhà bà ngoại, hắn vẫn còn nhớ rõ đường.
Hắn đi dọc theo con đường nhỏ về phía triền núi, dọc đường thỉnh thoảng gặp mấy thôn dân đi thăm người thân.
- A Ngốc, đã lâu không gặp!- A Ngốc, có thể nói với cha cháu không, bà con ở xã đến khám bệnh cũng đừng lấy tiền.
Dựa vào cái gì chứ!Trong lòng Phạm Ninh khinh bỉ, bước nhanh hơn, không bao lâu đã nhìn thấy thôn Tưởng Loan.
Trong lòng hắn bỗng xúc động, đi xuyên qua cánh rừng trúc, đi vào trong thôn.
Vừa định đi ra khỏi rừng trúc, hắn chợt dừng bước, chỉ thấy chú tư Phạm Đồng Chung của hắn đang lén lút đi từ phía đối diện, ngó nghiêng xung quanh.
- Có điều mờ ám!Nói đến mờ ám, Phạm Ninh chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn lại, hừ! Nhà của Dương quả phụ chẳng phải ở phía đông rừng trúc hay sao?Phạm Ninh lách mình ngồi xuống sau một tảng đá.
Một lát sau, Phạm Đồng Chung đến gần rừng trúc, nhưng gã cũng không bước vào mà đi dọc theo con đường nhỏ phía đông trước rừng trúc, bên đó chính là nhà của Dương quả phụ.
Rất nhanh gã chợt lóe người biến mất vào sân nhà Dương quả phụ.
- Đồ chó hoang, cả ngày vụng trộm, không làm được việc đàng hoàng!Phạm Ninh hung hăng chửi một câu, đá một cước vào tảng đá, đau nhức truyền đến khiến hắn thiếu chút nữa kêu thành tiếng, tảng đá sao lại sắc bén như vậy?Hắn không khỏi cẩn thận đánh giá tảng đá kia tỉ mỉ hơn một chút.
- Ồ!Phạm Ninh mới chú ý tới góc cạnh sắc bén của tảng đá trước mắt, dường như thân đá lởm chởm, đây Đây không ngờ là một khối đá Thái Hồ!Dùng từ không xác định dường như, là vì mặt trên tất cả đều là bùn đất, nhưng Phạm Ninh có thể nhìn xuyên thấu hiện tượng để thấy bản chất, trong não hắn đã sớm xóa sạch bùn đất của khối đá Thái Hồ này để nó hiện nguyên hình.
Phạm Ninh lập tức vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng rút con dao găm nhỏ mang theo người, cẩn thận cào đi lớp bùn trên tảng đá.
Đoán chừng cạnh của tảng đá khá sắc bén, rất nhiều nông dân dùng nó để cào bùn đất trên đế giày, năm rộng tháng dài, khiến cho tảng đá bị bùn đất phủ kín.
Cào ra mấy lớp bùn đất, Phạm Ninh liền thở dài, tảng đá Thái Hồ cấp thượng giai như vậy không ngờ lại tiện tay để trong rừng trúc, thật sự là phí của trời!Hắn nhìn lại, khối đá Thái Hồ màu xanh ít nhất cũng vào hàng tinh phẩm.
Tảng đá xứ người gầy cao, hình dạng đá hiện lên trên dưới có những lỗ thủng, có vài phần giống phong cách Ngụy Tấn, rất giống một vũ nữ mặc váy.
Chỉ tiếc bề ngoài khối đá Thái Hồ tuy đẹp, nhưng lỗ bên trong lại có chút thiếu sót, không thể bốc hơi nước.
Nếu bên trong phát triển hoàn mỹ hơn chút nữa, thì chính là cực phẩm hiếm có rồi.
- A Ngốc, ngươi đang làm gì đó?Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Phạm Ninh vừa quay đầu lại, là Lưu Nhị thúc hàng xóm nhà hắn.
Trong tay y cầm một lưỡi liềm, đoán chừng đang đi đào măng trong rừng trúc.
- Lưu Nhị thúc, thúc tới đúng lúc quá, mau giúp cháu mang tảng đá kia về nhà.
Lưu Nhị thúc nhìn tảng đá nặng nề, chí ít cũng bảy tám chục cân, cứ đem về nhà như vậy, mình không chết vì mệt sao!Trong lòng y tự nhủ: Tên tiểu tử thối nhà mi biết sai bảo người ta rồi đó!- Mang về nhà nào? Lưu Nhị thúc cười chua xót.
- Đương nhiên là mang về nhà cũ!Lưu Nhị thúc nghĩ tới một chuyện, mỉm cười: - Lần trước vào trong trấn tiện ngồi chơi nhà mới của cháu, không tồi, nhà vừa lớn vừa rộng rãi, chỉ có điều hơi hiu quạnh quá.
Y tiến lên vỗ vỗ đá Thái Hồ:- Cháu muốn mang khối đá này về làm gì?Phạm Ninh thuận miệng nói hàm hồ: - Chuyện đó Nhà mới của cháu cần một khối đá đặt ở cửa, tảng đá đó khá phù hợp.
- Hừ! Tiểu tử thối chớ ở đó mà nói dối ta, cháu muốn đem bán lấy tiền chứ gì!Phạm Ninh bị vạch trần, hắn ngượng ngùng gãi đầu: - Trấn trên có ngõ Kỳ Thạch, cháu đánh giá tảng đá này có thể bán được một trăm văn tiền đó!- Thằng nhóc nhà ngươi muốn tiền tới điên rồi! Còn bảo một trăm văn, ta thấy khối đá này không đáng một đồng.
Lưu Nhị thúc vừa dùng lực, khiêng tảng đá nặng chừng bảy mươi cân (35kg) lên, y cắn răng nói: - Đi thôi!Phạm Ninh ở phía sau khinh bỉ bĩu môi, còn không đáng một đồng, bao nhiêu đá Thái Hồ cực phẩm đều bị hủy trong tay những người thô kệch như thế.
Tuy nhiên cũng phải nói, nếu họ đều biết nhìn đá, vậy khối đá Thái Hồ tinh phẩm này còn đến lượt mình sao?Hơn nữa còn phải cảm tạ những người bán hàng rong đi thu gom đá, nhiệm vụ của họ chính là tìm những tảng đá Thái Hồ bị bỡn cợt là không đáng một đồng này, sau đó dùng cái giá rẻ mạt để mua về.
Dần dà, nông dân thuần phác liền không quá coi trọng những khối đá Thái Hồ có hình thù kỳ quái này nữa.
Nhà cũ của Phạm Ninh bị khóa, hắn không vào được, đành lấy mấy thùng nước trong sân rửa sạch tảng đá.
Sau khi rửa sạch bùn đất trên tảng đá, rốt cuộc lộ ra diện mạo vốn có của đá Thái Hồ, Phạm Ninh vẫn hơi tiếc nuối, đẹp thì đẹp lắm, đáng tiếc vẫn cách cực phẩm nửa bước nữa.
Phạm Ninh tạm thời cất đá Thái Hồ trong phòng bếp, rồi rời khỏi nhà đi gặp bà mình.
Đi vào sân nhà ông nội, chỉ thấy bà đang ngồi sưởi nắng trong sân.
- Bà!Phạm Ninh cười chào hỏi bà nội.
Dương thị nhìn thấy cháu trai lập tức tươi cười rạng rỡ: - Cháu trai đến rồi.
Phạm Ninh đi lên trước cầm tay bà, đưa cho bà hộp điểm tâm: - Đây là cháu mua cho bà, món điểm tâm ngon nhất ở trấn trên.
.