ĐẮNG LÒNG


Bóng đêm buông xuống, mọi tiếng ồn ào dần tắt lịm đi.

Ánh đèn vàng ấm dịu dàng của những ngọn đèn đường bắt đầu bập bùng thắp sáng, phản chiếu trên mặt đường phố vắng lặng.
Gió đêm thổi nhẹ qua những tán cây, lá khô rơi xuống rào rạc.

Từng ngọn cỏ hoang phơ phất nhè nhẹ trong bóng đêm u ám.

Trời đã tối hoàn toàn, ánh trăng mờ nhạt phản chiếu trên bề mặt yên tĩnh của dòng sông bên kia phố.
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn hắt xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ.

Mực tàn ngả màu trên giấy viết còn sót lại những dòng chữ chưa xong.

Một bóng người yên lặng ngồi trên chiếc ghế nhô ra, nhìn ra cửa sổ, nhìn dáng hình chớm tà dương trên nền trời đêm.
Một giờ khuya âm thầm, với vẻ đẹp u tịch của nó.
Phía dưới chân của người đàn ông có vô số lon bia rỗng tuếch nằm rải rác, bóng tối dường như đã nuốt chửng toàn bộ thân xác của anh vậy.
Đôi mắt của Lục Triết Tần nhắm hờ vào, lon bia vẫn đang được giữ chặt trong tay đưa lên, anh dùng một hơi nốc cạn chất lỏng vị đắng nhẹ hoà tan trên đầu lưỡi, theo đà nuốt trôi xuống dưới bụng.
Không biết anh đã uống đến non thứ mấy, cũng chả biết uống được bao nhiêu chai rượu có nồng độ cao mà chẳng thể nào khiến cho tâm trạng của Lục Triết Tần được thảnh thơi hơn.

Chỉ là anh muốn mượn nồng độ cồn cao của rượu để tự chuốc say bản thân mình, có như vậy Lục Triết Tần có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, đại não cũng không còn khắc hoạ rõ nét bóng hình đáng thương của người vợ quá cố.

Nhưng không hiểu sao, cảm giác của người đàn ông lúc này nâng nâng không thể tả nổi được.

Mặc dù đã ngà ngà say, nhưng mí mắt của Lục Triết Tần chẳng thể nào cụp xuống nổi, con ngươi hằn lên từng đường tia máu đỏ trông thật đáng sợ.
Quầng mắt thâm giống hệt như gấu trúc suốt gần tháng qua, dù đã dùng đến thuốc an thần giúp cho não bộ thư giãn để nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, nhưng Lục Triết Tần chỉ chợp mắt chưa được một tiếng đã bị cơn ác mộng càn phá, khiến cho anh bất chợt tỉnh giấc giữa đêm đen.

Vào những giây phút ấy, thứ giúp thần kinh của Lục Triết Tần thư giãn hơn chỉ có kệ rượu mới được kê vào trong phòng của anh.
Dù dùng ra rất nhiều loại rượu hảo hạng cũng như các loại bia khác, thậm chí anh còn sai người mua những loại tinh dầu có thể chữa trị được chứng mất ngủ, nhưng chúng đều không có tác dụng.

Dường như cơ thể của người đàn ông chỉ phản ứng lại với thứ tinh dầu bí ẩn mà người vợ quá cố của mình đã điều chế ra.
Lục Triết Tần ngước mắt lên nhìn chiếc đồng hồ được treo trên tường.

Đã một rưỡi sáng rồi, như vậy là rất nhiều đêm anh chợt tỉnh giấc vào giờ này, và kể từ giây phút đó, người đàn ông chỉ biết vùi đầu vào công việc đến tận giờ đi làm để giết thời gian, có như vậy Lục Triết Tần mới không cảm thấy đầu óc nhức nhối khi đối diện với màn đêm đen.

Người đàn ông chật vật đứng dậy khỏi ghế sofa, dáng đi loạng choạng đi đến công tắc, anh bật sáng đèn điện trong phòng.

Ánh sáng ngay lập tức bừng sáng khắp căn phòng, do đôi mắt đã ở lâu trong bóng tối chưa kịp thích nghi với độ chói loá ấy, Lục Triết Tần nheo mắt, tay đưa lên chắn trước ánh đèn cực mạnh ấy.

Phải mất chừng gần một phút, đôi mắt của Lục Triết Tần mới thích nghi được thứ ánh sáng ấy.

Anh lắc đầu mạnh vài cái để cho tâm trí của mình tỉnh táo hơn.

Người đàn ông sải từng bước đi khó nhọc đến trước gương, tiện tay vứt lon bia trống rỗng sang một bên.
Lục Triết Tình nhìn bộ dáng thảm hại của mình một lúc lâu trên tấm gương phản chiếu.

Vẫn là khuôn mặt đ ĩnh đạc của ngày nào, chỉ tiếc rằng là mới mười mấy tiếng mà râu ria của người đàn ông đã mọc lổm chổm, đầu tóc bù xù như tổ quạ, da mặt xanh xao thiếu sức sống, ánh mắt ngờ nghệch chứa đầy tia máu, làn môi mỏng căng hồng ngày nào giờ đây trông khô khốc, da khô bong tróc.

Gần bảy tháng, một con số không hề nhỏ, Lục Triết Tần đã đánh mất đi bảo bối vô giá mãi mãi!
Người đàn ông đưa tay lên tháo từng nút cúc áo ngủ, chẳng mấy chốc, chiếc áo mỏng manh tụt xuống khỏi người anh, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Thể hình của Lục Triết Tần vẫn săn chắc như ngày nào, chỉ là nước da đã thay đổi.

Từ làn da lúa mạch giờ đây đã trở thành màu đồng cổ do dãi nắng dầm mưa khi tâm trạng của anh gặp bất ổn.

Trên khuôn ngực trái rắn chắc ấy, ba chữ "Khúc Lệ San" được xăm bằng màu mực đỏ, dường như người đàn ông muốn khắc sâu cái tên này vào trong tim mình.

Mỗi khi nhìn vào dòng chữ này, nó dường như đang nhắc nhở Lục Triết Tần, rằng chấp niệm mà anh đã đặt ra vẫn chưa được thực hiện.

Và cũng nhắc nhở một điều vô cùng quan trọng, trái tim của Khúc Lệ San và trái tim của Lục Triết Tần sớm đã quấn quýt với nhau rồi, cả đời cũng không phân ly.

Vết thương ở cẳng tay trái của người đàn ông do hứng chịu tác động vật lý từ người mẹ vợ đã vảy kết, nhưng Lục Triết Tần vẫn cự tuyệt, nhất quyết không chịu xát trùng miệng vết thương cũng như chữa lành cẳng tay trái của mình.

Mỗi lần Lục phu nhân khuyên Lục Triết Tần đến bệnh viện để khâu lại miệng vết thương để tránh bị nhiễm trùng, mắc bệnh uốn ván nhưng người đàn ông lại nhất quyết không chịu nghe theo.

Hỏi ra lý do, người đàn ông nói, đây là anh giữ lại trừng phạt cho mình, cho dù là vết thương một ngày nào đó ở bề mặt nhìn có vẻ lành lại, thế nhưng nó vẫn chẳng thể nào lành trong tim, chỉ cần chạm vào một cái sẽ đau, vậy còn không bằng cho nó mỗi ngày đều đau, nói không chừng đau chồng chất đau sẽ trở thành thói quen.

Nhìn chính mình ở trong gương, Lục Triết Tần khẽ cười.

Nói là cười, nhưng thực chất cánh môi của người đàn ông cũng chỉ cong nhẹ một cái, làm người ta nhìn thế nào cũng không cảm giác được anh là bị ép cười hay là tự nguyện cười.

"Lệ San, có phải em hận tôi lắm, đúng không?"

Miệng của người đàn ông bỗng thoát ra một câu hỏi ngớ ngẩn.

Lời vừa thoát ra, Lục Triết Tần giật mình, sau đó nở nụ cười tự chế giễu chính mình.
"Ha, đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn!"
"Đáng lẽ ra tôi không nên hỏi một câu buồn cười như vậy với em!"
"Sau những gì tôi gây ra phải để em hứng chịu, em hận tôi đến chết! Có hoá thành ma em cũng chẳng hết hận tôi!"
"Em đang từng bước trả thù tôi đúng không?"
Phải! Đích thị là người phụ nữ si tình đó đang từng bước trả thù anh.
Đầu tiên hết lòng yêu thương, theo đuổi anh, thậm chí cô gái ấy còn không thèm trân trọng đến thanh xuân tươi đẹp của mình, hi sinh tất cả để có được trái tim của anh.
Nhưng nàng lại chẳng thể nào đón nhận được thứ tình cảm nồng đượm, tràn ngập màu hồng như nàng đã mong đợi, uất nghẹn nàng nửa buông bỏ, nhưng nửa kia lại cố níu kéo.
Nhưng rồi một ngày, vào giây phút mà Khúc Lệ San nhận được tin người mình yêu đơn phương suốt mười năm qua ngỏ ý cầu hôn, cô cứ ngỡ rằng mình đã có được trái tim của anh, thậm chí cô còn nghĩ tới cuộc hôn nhân tràn ngập hạnh phúc đang chờ đợi mình ở phía trước.
Nhưng ở đời đâu lường ai trước được mọi việc! Từ đầu đến cuối chỉ là sự dối trá! Người đàn ông vô tâm đó đang muốn chà đạp lên cơ thể của cô, xem cô như "kho máu di động" tuỳ hứng lúc nào thì rút, không quan tâm đ ến nỗi đau đớn đang dần ăn sâu vào trong trái tim của cô.
Để rồi sau tất cả, thứ Khúc Lệ San nhận lại không phải là một tình yêu tràn ngậm màu hồng mà cô từng ao ước, thứ mà cô nhận được từ cuộc hôn nhân không trọn vẹn ấy là trên mình đầy thương tích.

Bị chị gái hãm hại bị ngồi tù oan ba năm, đến khi ra tù lại bị anh hành hạ không thương tiếc, xem cô là công cụ để mà phát ti3t mỗi khi buồn bực một điều gì đó.
Sau tất cả, thương tích đầy mình, máu đã rút gần cạn.

Khúc Lệ San từ một người đã từng rất nhiều lần đi hiến máu, vậy mà chỉ vì sự độc đoán của người đàn ông mặc cảm ấy khiến cho cô trở thành người thiếu máu trầm trọng.
Cô nghĩ đã đến lúc mình buông tay! Nhưng mà buông tay không phải để làm lại, mà là nhắm mắt buông xuôi, rời xa thế gian lắm đau thương và tan nát lòng người này.

Nhưng trước khi tự kết liễu đời mình, Khúc Lệ San sực nhận ra tinh dầu mà cô điều chế giúp cho Lục Triết Tần ngủ sâu giấc đã dần cạn kiệt.

Cô đã dùng tinh dầu đặc chế cho riêng mình, thay thế vào lọ tinh dầu sắp hết kia.
Có chết Khúc Lệ San cũng chẳng thể ngờ, sai lầm lại càng chồng chất thêm sai lầm.

Đã thế trước khi đi cô phải gieo rắc những nỗi bi ai, để cho người đàn ông có thể nếm thử trọn vẹn hỉ, nộ, ái, ố mà suốt bao năm qua Khúc Lệ San cô phải hứng chịu.
Sự trả thù của người phụ nữ luỵ tình hoàn hảo ngoài sức tưởng tượng của mình.
Đúng là khi cô không còn trên thế gian này, mọi sự thật đã bị phơi bày, người đàn ông nguông cuồng kia phải sống trong ân hận, ngày ngày lặp đi lặp lại những cơn ác mộng chẳng thể nào thoát ra được.

Lục Triết Tần mắc bệnh mất ngủ trầm trọng, kể từ sau khi lọ tinh dầu cuối cùng mà người giúp việc đưa cho đã hết.
Bác sĩ khuyên bảo anh phải thoát khỏi bóng ma của quá khứ, nhưng Lục Triết Tần vẫn cố chấp không chịu buông bỏ.


Mỗi lần Thanh Mạc Kha cằn nhằn, có khi còn đấm vào mặt anh một cú đau để làm thức tỉnh con thú trong người anh, nhưng anh lại chẳng mảy may phản ứng quyết liệt.

Ngược lại anh còn nở nụ cười ngờ nghệch, nói lẩm bẩm rằng Khúc Lệ San sống được trong lỗi tuyệt vọng, đau khổ không có lối thoát, vậy thì sao Lục Triết Tần này không chịu đựng được thứ cảm giác đau đớn ấy qua ngày được.

Lục Triết Tần ngục mặt vào tấm gương mát lạnh, do lực tác dụng quá mạnh khiến cho vật gì đó phía sau tủ quần áo rơi xuống.
Người đàn ông sửng sốt vài giây, sau đó từ từ mở cánh tủ quần áo ra.

Ngay lập tức đập vào mắt anh là một bộ váy ngủ tình thú hở hang đến táo bạo.
Lục Triết Tần đơ người một lúc lâu, anh thật sự không biết chủ nhân bộ váy này là ai.

Bỗng nhiên người đàn ông sực nhớ đến, căn phòng ngủ này trước khi là nơi anh đã giam cầm Khúc Lệ San.
Anh từ từ ngồi xuống, tay vươn ra cầm lấy bộ váy ngủ.
Người đàn ông không một chút do dự, anh nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, ngay lập tức một mùi hương quen thuộc ập đến.
Lục Triết Tần nắm thật chặt chiếc váy mỏng manh ấy trong tay, anh vùi mặt vào chất liệu vải mềm mại mát mẻ ấy, ra sức hít lấy hít để.

Đã lâu lắm rồi anh không được ngửi thấy mùi hương dịu dàng này.

Đúng là thứ mùi dịu nhẹ giống như thứ tinh dầu mà Khúc Lệ San đã điều chế để ở trên chiếc tủ kê cạnh đầu giường của anh, bên cạnh đó cô còn tự tay lựa ra những bông hoa tươi đẹp nhất để cạnh lọ tinh dầu đó.
Một mẩu giấy bất thình lình rơi ra từ phía sau áo, Lục Triết Tần cầm lên xem, hoá ra đó là hoá đơn mà một người đã mua chiếc váy ngủ này cho Khúc Lệ San, là ngày hai mươi tháng hai của tám tháng trước.
Phía sau hoá đơn đó còn có một tờ tâm thư đi kèm, Lục Triết Tần chăm chú đọc, nội dung lời nhắn:
"Đã lâu không gặp San San! Trước hết cho mình xin lỗi vì ngày cậu ra tù chẳng thể nào đến đón cậu.

Mình biết hôn nhân của cậu hiện đang có dấu hiệu rạn nứt, mình thiết nghĩ có lẽ do cậu không đủ dũng cảm cũng giống như mang vẻ đẹp quyến rũ của một người trạc tuổi hai mươi sáu này.

Vậy nên nhân ngày ra mắt tất cả sản phẩm liên quan đến đồ ngủ gợi cảm của phái nữ do chị họ mình thành lập, mình đã bảo chị ấy lấy một bộ độc đáo nhất trong cửa hàng mang đến cho mình duyệt.

Mình thật sự thấy bộ này rất hợp với vóc dáng của cậu, chính vì vậy cậu hãy mặc bộ đồ này vào ngày kỷ niệm ngày kết hôn của hai người, hâm nóng tình cảm vợ chồng, nhanh chóng sinh ra một thiên thần xinh xắn giống như cậu nha! Ký tên Trắc Ngư Thiên!"
Lúc Triết Tần nhíu mày, không biết người phụ nữ tên Trắc Ngư Thiên này là ai.

Có lẽ là một trong ba người bạn thân của Khúc Lệ San.
Nhìn vào thời gian in trên tờ hoá đơn, Lục Triết Tần chợt nhận ra đó là ngày Khúc Lệ San đang điều trị trong bệnh viện, nơi anh đã từng khống chế cô đến để rút máu truyền cho Khúc Lệ San.
Lúc đó, người đàn ông tệ bạc thật sự!
Ngay cả anh đến kỷ niệm ngày cưới còn không nhớ, vậy mà để cho một người ngoài như người phụ nữ có tên Trắc Ngư Thiên nhớ hộ.
Chiếc váy ngủ tình thú gợi cảm này chắc có lẽ trong những ngày mà Khúc Lệ San bị giam cầm ở đây, cô đã lấy nó ra mặc đi ngủ, tưởng tượng hàng đêm cùng chồng thâu hoan.
Dường như đã tìm được tia hi vọng, người đàn ông nở một nụ cười, dường như đó là cái cười hạnh phúc nhất kể từ ngày đó.
Lục Triết Tần trở về phòng ngủ của mình.

Trước khi rời khỏi nơi đã từng giam giữ Khúc Lệ San, người đàn ông có tạt qua phòng ngủ của Lục Triết Đông.
Anh khẽ mở cửa phòng, từ bên ngoài nhìn vào, thấy người con trai bé bỏng của mình đang chìm sâu vào giấc ngủ, hai tay thằng bé ôm chặt lấy gối ôm mà Khúc Lệ San trước kia đã mua về nhưng cô vẫn chưa có cơ hội để dùng.
Lục Triết Tần thở dài, bây giờ anh đã tìm được liều thuốc an thần để chữa trị chứng mất ngủ tạm thời của anh rồi.


Người đàn ông nhanh chân trở về phòng ngủ của mình, ngả lưng lên chiếc giường mềm mại, chiếc váy ngủ được gấp gọn để trước lồ ng ngực của anh.
Một mùi hương thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng đưa đến bên khoang mũi, Lục Triết Tần hít một hơi thật sâu, toàn thân của anh bắt đầu thả lỏng rồi từ từ thở ra.
Anh nhắm mắt lại, cảm giác bình yên ập đến.

Có lẽ chỉ có mùi hương đặc trưng của Khúc Lệ San mới có thể xua tan tinh thần mệt mỏi trong đầu Lục Triết Tần vậy.
Chẳng bao lâu, người đàn ông đã chìm vào trong giấc ngủ.
Anh không còn nhìn thấy cảnh tượng máu me quỷ dị, hình hài của người phụ nữ bi thương đang bị nhấn chìm trong biển máu.

Mà thay vào đó, nó là một giấc mơ tràn ngập hạnh phúc.

Gió lạnh tạt qua, làm chiếc rèm cửa đung đưa trong không khí.

Trăng khuyết ngoài cửa sổ, ánh sáng màu bạc lạnh lùng mà thanh khiết rọi lên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông.

Dường như ánh sáng đó đang muốn nhìn xuyên qua màn chắn, để mà được nhìn thấy con người chân thật của anh ta.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, Lục Triết Tần lật người vô tình khiến cho chiếc váy lụa trượt khỏi lồ ng ngực của anh, đáng thương rơi xuống sàn nhà.
Mùi hương xoa dịu tinh thần đã biến mất, ác mộng từ từ ập đến.
Mọi thứ xung quanh Lục Triết Tần dường như vô cớ biến mất hoàn toàn.

Căn phòng rộng lớn, bao phủ một màu trắng tinh khôi, kín mít không có nổi một cái lỗ thông gió, đến cửa ra vào cũng chẳng có.

Trên nền đất có một cái bút bi và một quyển sổ tay.
Lục Triết Tần nghĩ bản thân mình đã gặp ảo giác vào thời điểm này, thật vô lý khi bị nhốt trong một căn phòng trống không có cửa, ngoài bút và sổ thì chẳng có gì cả.

Ban đầu anh có chút sợ hãi và hoang mang lắm, lần đầu đến đây cứ đập tay vào tường liên tục gào thét cầu cứu muốn thoát khỏi nhưng sau khi bình tĩnh lại và đụng đến bút và sổ trên thì ngày hôm sau Lục Triết Tần đã tỉnh lại trên giường và trở về cuộc sống thường ngày của anh.
Người đàn ông thức dậy là vào tám giờ sáng hôm sau.

Anh bị Lục Triết Đông gõ cửa đánh thức.
Lục Triết Tần uể oải rời khỏi giường, ánh mắt anh dừng lại chiếc váy ngủ rơi trên đất.
Biết được nguyên nhân tại sao mình đột ngột gặp ác mộng, Lục Triết Tần tự mắng mình là kẻ tay chân lóng ngóng.

Có chiếc váy nhỏ bé thôi cũng để tuột mất khỏi tay, bảo sao sơ ý đánh mất đi vật quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Lục Triết Tần cúi xuống nhặt chiếc váy lên, sau đó gặp gọn nó để lên gối của mình.

Anh lắc đầu thật mình đồng thời ra mở cửa chào đón vị khách tới chơi kia.
"Tiểu Đông của ba, con đã dậy rồi sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc