ĐẮNG LÒNG


Những lời Khúc Lệ San vừa thốt ra, dì Hoa ngạc nhiên ngoảnh đầu lại nhìn về phía cô, thăm hỏi tình hình.
"Tiểu thư, sao cô lại nói như vậy?"
"Dạ? Ý của dì là sao?" Khúc Lệ San của thấy bối rối, ngước mắt lên nhìn bà một cái.
Dì Hoa thở dài, đáp lại: "Vốn dĩ hai người là vợ chồng cơ mà! Có gì đáng ngạc nhiên khi thiếu ngủ qua đêm cùng cô chứ!"
Khúc Lệ San không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy, cứ ù ù hệt như cối xay gió.
"Tại sao chứ...!rõ ràng anh ta luôn giam cầm cháu! Đã thế giữa cháu và anh ta vẫn còn là vợ chồng, vậy vì sao còn định kết hôn với Khúc Linh San?"
"Giam cầm tiểu thư chỉ vì sợ người nghĩ quẩn tìm đến cái chết như đợt trước.

Còn kết hôn với đại tiẻu thư, tôi nghĩ thiếu gia chỉ dùng kế “hổ điệu ly sơn” thôi.

Để có thể hiểu rõ những gì mà thiếu gia làm, tôi nghĩ chỉ có mình cậu ấy là hiểu rõ nhất!"
Nói xong, bà tháo bao tay ra, đi đến cạnh nồi cháo cầm cái muỗng khuấy đều.

Cảm thấy độ sóng sánh của cháo vừa đủ, dì Hoa múc ra một bát lớn, mang ra trước mặt Khúc Lệ San.
"Tiểu thư, cô không phải lo lắng gì thêm.

Đã hơn hai tháng rồi, thiếu gia thấy cô tâm tình đã tốt lên, cho nên kể từ phút này cô được tự do hoạt động."
Khúc Lệ San cắn chặt môi dưới, cầm chiếc muỗng trên tay khuấy nguội bát cháo, ngẩng mặt lên nhìn dì Hoa.

"Anh ta còn căn dặn gì thêm không?"
"Thiếu gia còn bảo, tiểu thư đi ra ngoài có việc gì, trước năm giờ chiều phải có mặt ở nhà!"
Khúc Lệ San rũ ánh mắt xuống, lặng lẽ ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Khúc Lệ San nói muốn ra ngoài để hít thở bầu không khí.
Dì Hoa cũng hiểu được nỗi lòng của cô hiện tại, bà đã đồng ý cho cô đi ra ngoài để cho tinh thần được khuây khỏa.

Khúc Lệ San bước đi thật nhanh ra khỏi căn nhà đó, một mình đi bộ ra công viên, nơi mà trước khi đi tù ngày nào cô cũng đến.

Ở nơi đây cô cảm thấy bình yên vô cùng, Khúc Lệ Sam từng ước sau này ra tù có công việc ổn định, cô nhất định mua lô đất ở đây, xây một căn biệt thự xa hoa ở cạnh công viên này, có như vậy Khúc Lệ San có thể cùng con trai bé nhỏ của mình được ngắm nhìn những chú chim bồ câu đang đáp xuống dùng mỏ gắp thức ăn, những cụ già lớn tuổi cùng nhau tập thể dục dưỡng sinh, trên môi luôn nở ra một nụ cười thật tươi.
Khúc Lệ San không hiểu tại sao hôm nay cô lại không bật khóc nhưng mọi khi, cô cũng từng nghĩ chắc có lẽ vì bản thân đã quá mệt mỏi cho nên cô mới không có tâm trạng để khóc.

Bao nhiêu năm qua, ngày thấy được nụ cười của cô thì rất ít nhưng nước mắt về đêm thì lại nhiều vô kể.
Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn vô hồn cảnh đẹp, bỗng nhiên có một thứ mát lạnh tiếp xúc vào da thịt mềm mại của Khúc Lệ San.
Cô giật mình đưa mắt nhìn về thứ vật lạnh kia, nhận thấy ai đó đang để lon cocacola kề sát mặt mình, Khúc Lệ San ngước mắt lên nhìn, đập vào đồng tử là bóng dáng người phụ nữ thân quen mà bao nhiêu năm qua không gặp.
"Ngạc nhiên không?"
Người phụ nữ với khuôn mặt trắng trẻo và thanh lịch, máu tóc được nhuộm màu nâu trà sữa, tay cầm lon nước lạnh, trên người mặc chiếc váy lụa màu bạc, nhoẻn miệng cười tươi với cô.
"Chu Linh?"
Khúc Lệ San ngạc nhiên vô cùng, người trước mắt cô chính là cô bạn từ thuở ấu thơ của cô.

Hai người xa cách nhau vào năm hai cao trung.
Chu Linh vui vẻ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt sáng rực như sao trời liếc nhìn cô từ đầu đến cuối dường như đang đánh giá sự thay đổi.

"Chà, chín năm qua không gặp! Cậu dường như đã thay đổi rất nhiều! Có vẻ như giảm cân thành công đúng không? Trông cậu gầy gò và ốm yếu quá!"
Khúc Lệ San cười nhạt, đón nhận lon nước từ tay người bạn, bật mở nắp đưa lên miệng uống một ngụm.
"Lâu rồi không gặp nhau chắc ánh nhìn của cậu cũng khác đi."
"Đâu có! Tiểu San à, cậu đang nói đùa cợt mình sao?"
Khúc Lệ San lắc đầu, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nét u buồn: "Đâu có!"
Chu Linh cau mày, không vui vẻ nói: "Tiểu San à, rõ ràng mình đột ngột trở về để tạo bất ngờ cho cậu.

Cậu không mừng rỡ thì thôi, ấy vậy mà cậu chưng cái bộ mặt chán ghét đó ra để chào đón mình hả?"
Khúc Lệ San gục mặt xuống đầu gối, cười một cách đau khổ: "Mình không có! Chỉ vì hôm nay mình có chút mệt!"
Chu Linh hồn nhiên chớp mắt, hỏi lại: "Mệt sao? Hay cậu có điều gì đó cần tâm sự!"

Khúc Lệ San có một cô bạn thân hiểu rất rõ về cô.

Chỉ cần liếc mắt nhìn qua là y như rằng cô nàng đoán ra được cảm xúc trong người của cô.
"Hay là...!đừng nói cậu đến giờ vẫn bị mẹ con cô ta gây khó dễ đấy!"
Bỗng nhiên, ánh mắt của Chu Linh dừng lại phía cần cổ trắng nõn của Khúc Lệ San.

Thấy trên làn da trăng trắng đó có một vết sẹo trông rất đáng sợ, cô nàng càng thêm tò mò, thẳng tay vạch áo của cô lên.
"Tiểu Linh, cậu đang làm cái gì đó!"
Khúc Lệ San giật thót tim, vào lúc cô định ngăn cản Chu Linh nhưng đã chậm một bước.

Ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn sự phẫn nộ nhìn chằm chằm vào tấm lưng cô, nơi có vô số vết sẹo lớn bé trông thật đáng sợ.
"Tiểu San, cậu...!bao năm qua cậu vẫn bị mẹ con nhà họ bạo lực sao?"
Khúc Lệ San im lặng, lặng lẽ vén áo xuống.

Cô không trả lời, tiếp tục gục mặt xuống đầu gối lặng lẽ bật khóc.

Dù Khúc Lệ San đã kiềm chế tiếng khóc của mình sâu trong đáy lòng, nhưng càng nghĩ đến cuộc đời tối tăm của mình, cô bật khóc nức nở vô tình đã làm tác động đến người bên cạnh.
"Cậu khóc cái gì?"
"Mình không có khóc! Chỉ là mệt mỏi quá thôi!"
Vừa nói, Khúc Lệ San dụi dụi hai bên mắt, sau đó vẫn tiếp tục gục mặt xuống.

Chu Linh mặt cau mày có, vươn tay ra cưỡng chế Khúc Lệ San ngẩn mặt lên đối diện với mình.


Chu Linh vươn đầu tay ra chạm nhẹ vào khoé mắt của cô, một chất lỏng man mát đọng vào ngón tay của cô nàng, Chu Linh lộ rõ biểu hiện không vui vẻ mở lời chất vấn cô.
"Thế nước từ đâu ra mà ướt hết hai bên mắt của cậu vậy? Nói dối không biết chớp mắt!"
"Chơi với nhau ngần ấy năm mà nghĩ mình không hiểu tính tình của cậu hả? Đi guốc vào trong bụng cậu rồi mà mình lại không biết?"
"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nếu cảm thấy mệt mỏi quá thì tìm đến mình, mình cam đoan chắc chắn với cậu một điều rằng, chỉ cần cậu lên tiếng là mình giúp đỡ ngay!"
"Cứ mỗi lần bị bà ta đánh mà cậu vẫn nhẫn nhịn chịu đựng được, thì bà ta càng được nước lấn tới"
"Căn bản từ khi cậu xuất hiện trong cuộc đời này, cậu chả là cái thá gì trong mắt bà ta.

Để cậu sống trong nhà cũng chỉ vì không muốn mất mặt trước toàn dân thiên hạ, vì muốn giữ thể diện của ba cậu nhưng sau lưng lại tìm đủ mọi cách chà đạp, văng tục nhục mạ cậu chẳng ra gì hết."
"Cái ý đồ trả thù con con giáp thứ mười ba lên người cậu chả bao giờ nguôi xuống.

Phận chính thất trong gia đình luôn chiếm ưu thế, cho dù cậu có cố gắng làm theo ý bà ta hay là cố làm bà ta vui cũng chẳng khác gì làm trò cười trong mắt bà ta."
"Những lúc khó khăn như vậy sao cậu không tìm đến mình mà chọn cách nhẫn nhịn một mình? Cậu có còn coi mình là bạn thân không vậy?"
Khúc Lệ San bị cô bạn thân giáo huấn một trận.

Đối mặt với tình huống này, cô vẫn luôn chọn cách im lặng, đôi khi ậm ừ vài câu cho qua chuyện.
Chu Linh đâu hề hay biết, ngoài bị mẹ con nhà Khúc Linh San gây khó dễ ra, cô còn bị tổn thương sâu sắc khi đã đặt cược trái tim nhầm chỗ, để rồi cuộc hôn nhân giữa cô và người đàn ông toàn là đau thương.
Chu Linh bất lực, thở dài đầy ngao ngán, quay sang nói với cô: "Cậu đã hai mươi sáu tuổi rồi đó! Đâu còn là con nít đâu mà chịu đựng sự bắt nạt vô lý này? Cậu đã lập gia đình chưa?"


Bình luận

Truyện đang đọc