ĐẮNG LÒNG


Cố Doãn Doãn muốn tạm thời rời khỏi căn nhà này, để trốn tránh những thứ đau thương đang cận kề tiến tới.
“Con không được đi!”
Cố Kiểm Thiêm gọi với tới, cô cố nén nước mắt trong lòng, ngoảnh lại nói: “Ba yên tâm, con không bỏ trốn đâu! Hôn sự này con đồng ý.

Chỉ là ba có thể dời lịch gặp mặt đến tuần sau có được không? Tâm trạng của con không được ổn, con muốn tìm nơi để giải sầu, mong ba đừng ngăn cản con.”
Mặc dầu sinh ra ở trong chính căn nhà của mình, Cố Doãn Doãn chẳng thể nào cảm giác nơi đây có một chút không khí hạnh phúc nào.
Bị mẹ già mắng trước mặt mọi người, Cố Kiểm Thiêm có chút chột dạ.

Cũng chính vì tính ăn chơi của mình cho nên đã ngoài năm mươi tuổi ông ta chưa hề có một người con trai để kế thừa sản nghiệp.
Cố Kiểm Thiêm cố nén đi nét buồn rầu trên khuôn mặt, ông ta đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa đi vừa nói:
“Để ba đưa con đi!”
Cố Doãn Doãn lắc đầu, chỉ cười nhạt một cái.

Nhưng Cố Kiểm Thiêm vẫn theo lưng cô, cùng cô đi ra ngoài đại sảnh.
Cô đưa mắt nhìn vào khuôn mặt có vài nếp nhăn của người ba, giọng cô có chút nghẹn lại.
“Ba...!ba thật sự...!tin lời của Tiêu Tiêu nói đúng không?”
Từ trước đến giờ đều như vậy, mỗi lần Cố Tiêu Tiêu làm gì sai, cô ta đều đổ lỗi để cho cô gánh chịu.

Ông ta cũng không thèm xem trong chuyện ai đúng ai sai, liên bênh vực cô ta.

Cố Kiểm Thiêm bước đến trước mặt cô, vươn tay ra vỗ vào vai Cố Doãn Doãn như đang an ủi.
“Ba không tin lời của Tiêu Tiêu đâu, con đừng hiểu lầm ba.


Ba biết con đang rất buồn, con lại không có thời gian, với lại con đừng thu đồ đạc mang đi như vậy.

Mang đủ đồ đi du lịch một tuần để thư giãn.

Cần tiền thì nói với ba, con đừng ngại.”
Từ trước đến nay, Cố Doãn Doãn chưa từng bước chân lên xe của Cố Kiểm Thiêm bao giờ, và cô cũng định cả đời này cô sẽ không bao giờ lên xe của ông ta.

Nhưng tình thế bắt buộc, Cố Doãn Doãn không có cách nào khác hết cả, cô đành gật đầu đồng ý rồi mang hành lý ra ngoài cổng chờ ông ta lái xe ra.
“Ba đưa con đi ăn sáng nhé.

Ba biết chỗ này ngon lắm!”
“Cảm ơn ba, nhưng con nhịn đói vào buổi sáng quen rồi.”
Cố Kiểm Thiêm có chút bất ngờ với câu nói của cô, ông ta bỗng nhận ra suốt bao nhiêu năm qua mình vì mải mê công việc mà không chăm lo cho Cố Doãn Doãn một cách chu đáo, để cho cô tự mình độc lập từ bé, lớn lên một mình sang đất nước xa lạ học tập và làm việc.

Nghĩ đến đây, sống mũi của Cố Kiểm Thiêm bất giác cay xè, cảm thấy bản thân mình là một người ba vô cùng tồi tệ, chỉ biết vùi đầu vào công việc để quên đi quá khứ gọi là sai lầm.
“Doãn Doãn...!ba xin lỗi...!thời gian qua ba không chu đáo chăm sóc con...!Để cho con phải...!phải...”
Ông ta cố gắng kìm nén đi nước mắt ân hận, nhưng nhớ tới lời căn dặn của người vợ quá cố, trái tim của Cố Kiểm Thiêm đau đớn vô cùng.
Người cha nào ai mà chả thương con của mình, dù là con rơi hay là con ruột, họ vẫn luôn yêu thương và hết mình chở che cho con mình có cuộc sống tốt hơn.
Vậy mà ông ta không nghĩ bản thân mình lại vô tâm, thờ ơ với Cố Doãn Doãn suốt ngần ấy năm qua, chỉ biết lén lút sau lưng mẹ già để an ủi con.
“Ba à, con không dùng bữa sáng từ hồi đi du học mà ba.

Cũng hơn mười năm con duy trì thói sinh hoạt ấy, lâu rồi cũng quen.


Với lại con có nhịn hẳn đâu, con vẫn uống một ly sữa bò để lót dạ mà.

Hai bữa còn lại con ăn đầy đủ, không có thiếu chất.

Ba xem này, dáng con vừa chuẩn lại vừa đẹp, có bao nhiêu người mơ ước muốn có một thể hình như con còn không được huống chi là...”
Cố Doãn Doãn không muốn ba buồn phiền của mình, cô vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, từ tốn giải thích mọi sự việc.
Nhưng những điều mà cô với với Cố Kiểm Thiêm hoàn toàn đúng.

Vào mỗi buổi sáng hàng ngày cô rất hiếm khi dùng bữa sáng, cô đều nhịn đói đến trưa.

Có hôm một người bạn ngoại quốc có ghé qua cửa hàng tiện lợi nơi Cố Doãn Doãn làm, anh ta đều mua cho cô một chút bánh, có hôm cô cũng uống sữa bò thay cho bữa sáng, còn hai bữa còn lại cô vẫn ăn đều đặn không bỏ bữa.

Đến khi hoàn thành chương trình du học, có công việc ổn định ở nước nào, Cố Doãn Doãn vẫn luôn giữ thói quen đó.
Cố Doãn Doãn rất sợ bị bệnh đau bao tử nhưng từ nhà cô đến tập đoàn làm việc ít có ai bán đồ ăn lề đường, chỉ có vào buổi tối, lúc nào cũng có chợ đêm thì may ra cô cũng hay ăn vặt, nhưng tần suất chỉ rơi vào một tuần ăn vặt một đến hai lần.

“Lát nữa ba sẽ chuyển hai nghìn tệ vào tài khoản để cho con tiêu vặt.

Nếu hết thì nói với ba, ba lo được cho con.

Đừng có nhịn đói cũng như cố sức làm thêm, có hại cho sức khoẻ.”

Ông ta vừa nói dứt lời, Cố Doãn Doãn ngay lập tức lắc đầu bác bỏ.
“Không cần đâu ba! Tiền lương tháng này trước khi về nước con có kiểm lại vẫn còn nguyên, đủ để dùng vài tháng, ba không cần quan tâm con đến đâu.

Con giờ đã trưởng thành rồi, biết tự lập kinh tế của mình.

Ba muốn nói cái gì với con đúng không? Ba cứ nói đi, không cần phải do dự đâu!”
Đã từ rất lâu rồi Cố Doãn Doãn luôn tỏ ra lạnh lùng với ba của mình, không phải vì cô hận người người em ương ngạnh phiền phức kia, hay là người bà có suy nghĩ cổ hủ kia, là vì cô không hề thấy được tình thương của ông dành cho mình.

Ngay cả trong lời nói của Cố Kiểm Thiêm cũng không hề ngọt ngào, cô cảm thấy ông đang nói chuyện với cô giống hệt như phải có trách nhiệm chứ không phải là những câu hỏi ân cần quan tâm như người vợ quá cố và đứa con gái đầu lòng của mình.
Âu cũng là do duyên trời sắp đặt, cô là thành quả của việc sai lầm trong quá khứ của Cố Kiểm Thiêm.

Ông ta đồng ý để người mẹ quá cố của cô sinh ra cô chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến thân phận cao quý của mình, phần còn lại ông ta không muốn một sinh linh nhỏ bé vừa mới xuất hiện chưa được bao lâu lại phải từ biệt trần gian, mất cơ hội được sống và trưởng thành như bao đứa trẻ khác.
Trước khi đưa ra quyết định này, ông ta vẫn còn đắn đo, sợ rằng trước đó mẹ của Cố Doãn Doãn có gian tình với người tình cũ nên mới có cô.
Sau khi Cố Doãn Doãn được ba tháng tuổi, đặc thù trên gương mặt cô có nhiều nét tương đồng với ông ta, cho nên ông ta mới cảm thấy một phần nhẹ nhõm.
Nhưng mẹ của cô lần hai chỉ vì khó sinh mà đã qua đời ngay tại bàn đẻ.

Cố Tiêu Tiêu được sinh ra đã thiếu vắng tình thương của mẹ, cho nên ai ai trong gia đình đều hết mực cưng chiều cô ta.

Cố Doãn Doãn cảm thấy ông ta quan tâm đ ến mình chỉ là lời hứa với mẹ của cô, hoặc đôi lúc cần cô làm việc gì đó ông mới đối xử tốt, ân cần hỏi han cô.
“Ba nghe nói con có kinh nghiệm trong chiến lược kinh doanh hạng mục bên nước ngoài, vậy sau khi kết hôn, con vào làm cho tập đoàn nhà mình được không?”
Đột nhiên được ông mở hướng lối lập nghiệp, Cố Doãn Doãn khá bất ngờ.

Song nét mặt đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó ngay lập tức từ chối.

“Con có hướng đi của con rồi, ba không cần quan tâm đâu.”
Nếu như vào tập đoàn Cố Thị, chẳng khác nào Cố Doãn Doãn tự tìm cho mình con đường chết.


Bởi vì chẳng bao lâu nữa, Cố Tiêu Tiêu nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị, làm nhân viên dưới tay của cô ta, Cố Doãn Doãn chả khác gì con cá nhỏ mắc bẫy, mặc sức cho người ta chà đạp, gây khó dễ, làm kẻ tôi tớ để mua vui cho người chị ngang bướng kia.
“Ba...”
Cố Kiểm Thiêm hiểu lý do vì sao cô lại lạnh lùng đến như vậy, nhưng tất cả lỗi lầm đều do ông ta gây ra, vì thế nên ông không dám đòi hỏi thêm điều gì cả, chỉ cần cô chịu nói chuyện với ông nhiêu đó thôi thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
“Lục phu nhân đã hẹn ba đến nhà bà ấy dùng bữa.

Con sắp xếp đi cùng ba một chuyện nhé.”
“Bao giờ vậy ba?”
“Bà ấy hẹn vào cuối tuần, ba đã nhận lời rồi.

Con có bận đi du lịch thì cố gắng sắp xếp thời gian cùng ba đến gặp mặt họ để bàn bạc việc hôn sự này.”
Cố Doãn Doãn biết ngay là ba mình sẽ đề cập đến vấn đề này, mà ông ta lại ngấp ngứng không biết mở lời thế nào, vậy nên cô mới nói ba mình cứ vào thẳng vấn đề, không cần câu lệ làm mất thời gian.
“Con biết rồi! Biệt thự mà Trân Trân đang sống ở ngay phía trước, ba chỉ cần dừng ở đầu ngõ là được, không nhất thiết phải vào tận bên trong đâu! Con hẻm rất nhỏ, chỉ đủ hai người lách vào.”
Cố Kiểm Thiêm đang muốn nịnh bợ nên không thể làm ý trái con gái, ngay lập tức dừng xe lại ở đầu ngõ.

Từ trong cặp đừng tài liệu lấy ra một xấp tiền một trăm tệ, định đưa cho Cố Doãn Doãn chi tiêu nhưng cô đã sớm mở cửa rời.

Có lẽ ông ta quá căng thẳng nên đã không nghe thấy lời cô chào tạm biệt, chỉ biết thơ thẩn đưa mắt nhìn bóng lưng đơn côi đang dần khuất dạng trong con hẻm.
Cố Doãn Doãn lê bước chân nặng nề trên con ngõ nhỏ, đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt mặn chát đang âm thầm rơi trên gò má.

Đã từ rất lâu rồi, Cố Doãn Doãn đã quen với cách sống tự lập nên cô không cần đến bất cứ thứ gì mà Cố Kiểm Thiêm cho cô.

Nếu như sau này kết hôn, cô có thể được đi làm nhưng trường hợp xui rủi không tập đoàn nào chịu nhận cô, thì cô thà đi làm phục vụ nguyên ngày chứ nhất quyết không bao giờ về tập đoàn Cố Thị để làm việc.

Bởi người kia vốn dĩ không thuận mắt cô, nếu như mà chấp nhận cho cô làm nhân viên, nhất định cô ta sẽ bày ra hàng trăm thủ đoạn, âm mưu hãm hại cô, dồn ép cô đến bước đường cùng.


Bình luận

Truyện đang đọc