ĐẮNG LÒNG


Cố Doãn Doãn nghe những lời của Cố phu nhân nói thì lại càng khóc to.
Mặc dù bà không phải là người đã sinh ra hai chị em nhà họ cố, nhưng từ khi về đây, Cố phu nhân là người luôn chăm sóc và bảo vệ tốt cho hai chị em.
Cố phu nhân không được may mắn như bao người phụ nữ khác, chỉ vì sai lầm thời trẻ khi đặt niềm tin nhầm người, dẫn đến mang thai ngoài ý muốn.

Lúc đó, người bà chỉ mới mười bảy tuổi, lại không dám nói chuyện cho người nhà biết.

Vậy nên Cố phu nhân đã làm liều, phẫu thuật phá cái thai đã gần bốn tháng.
Do phẫu thuật chui, ánh sáng không tốt cùng với thiết bị y tế không tiện nghi, cộng với không được kê liều thuốc điều trị dẫn tới một tháng sau, âm đ*o của bà liên tục ra máu.

Đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn, Cố phu nhân đã bị ung thư tử c ung, đồng nghĩa với việc bà đã mất hoàn toàn quyền được làm mẹ.
Cũng may ông trời không quá phũ phàng, Cố phu nhân cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình, đó chính là Cố Kiểm Thiêm.

Ban đầu ông ta không hề bận tâm đ ến quá khứ sai lầm của bà, chấp chận người phụ nữ không sinh nở được về làm vợ mặc cho gia đình ngăn cản.
Ấy thế mà sau vài năm kết hôn, bản chất thật sự của con người Cố Kiểm Thiêm lộ rõ, ông ta không những đào hoa mà còn nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài.

Không những vậy, có nhiều lần tình nhân vác cái bụng bầu hơn ba tháng tuổi đến làm náo loạn.
Cố Kiểm Thiêm khi ấy vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh.

Trước tiên đưa những cô nàng tình nhân đến bệnh viện tư nhân xét nghiệm ADN, đồng thời cũng kiểm tra nước ối xem là bé trai hay bé gái.
Nếu là bé gái, ông ta không muốn chịu trách nhiệm, ngay lập tức dở trò bỉ ổn.


Lập kế sách hãm hại cô tình nhân, khiến họ làm mất đi bé trai mãi mãi.
Nếu là bé trai, đương nhiên ông sẽ lấy người đó với vai trò là vợ chính thức, người không mai thai được sẽ bị ly hôn.
Mà xui xẻo thay, từ khi cặp bồ đã gần hai mươi năm qua, số lần mang thai ngoài ý muốn xảy ra rất nhiều, ấy vậy mà ông ta không lấy nổi một đứa con trai.
Đã thế năm nay lại lại năm tam tai, hết công ty này đến công ty khác phá sản.
Tập toàn Cố Thị cùng nằm trong số đó, đối diện với bờ vực phá sản.
Không những vậy, Cố Tiêu Tiêu không biết từ bao giờ đã nghiện cờ bạc, thành ra nợ nần chồng chất, lãi mẹ đẻ lãi con.
Đối tác làm ăn với công ty của Cố Kiểm Thiêm cũng có tai tiếng, mà hạng mục đầu tư lần này quá xơ xài dẫn đến không khí được hợp đồng hợp tác trị giá năm mươi triệu tệ.
Cố Kiểm Thiêm nghe ngóng con trai cả của đối tượng hợp tác là một tên thực vật, vậy nên ông ta không ngần ngại gì đưa ra yêu cầu minh hôn, đối tượng gả cho tên thực vật đó chính là người con gái thứ đã gây ra mọi điều tồi tệ này, Cố Tiêu Tiêu.
Khi bàn bạc, Lục lão gia vô tình nhìn vào bức hình gia đình của Cố gia, ánh mắt rơi rơi vào hình ảnh của Cố Doãn Doãn, vì vậy đã đề nghị lập hôn ước giữa hai bên Lục - Cố, người gả vào Lục gia không ai khác chính là Cố Doãn Doãn.
Vì thế cho nên, sau khi hoàn thành việc học bên nước ngoài, Cố Doãn Doãn đã vội vàng trở về nước trong đêm, cố gắng ngăn cản hôn ước mà ba mình đã sắp đặt.
Cố Doãn Doãn có thể mạnh mẽ cứng rắn với tất cả mọi người nhưng riêng Cố phu nhân thì không.
Cô quỳ xuống đất, gục mặt vào lòng bà mà khóc nức nở.
Cố phu nhân càng nghe mà đau lòng, bàn tay có vài nếp nhăn đưa lên xoa nhẹ đầu Cố Doãn Doãn.
“Tiểu Doãn, mẹ xin lỗi! Nếu như mẹ sinh cho con một đứa em gái, thì mọi chuyện không rối ren như vậy.”
“Mẹ ơi, con đau lòng quá!”
“Cũng chỉ tại mẹ, gà mái không biết đẻ trứng, khiến cho ba con càng chán ghét mẹ hơn.

Giá như ông trời thương tình, mẹ sinh một đứa con gái xinh đẹp như con, chắc chắn bên Lục gia sẽ để mắt đến con bé.


Chỉ tiếc mẹ không thể làm được.

Mẹ thật sự là một kẻ vô dụng trong cái nhà này!”
Cố Doãn Doãn ngẩng mặt lên, nước mắt chan hoà: “Mẹ ơi, nếu như cứ cái đà này… con trở thành một tên thất hứa mất!”
“Sao vậy con gái?”
“Con… con… con đã với một người, hứa sẽ đợi anh ấy quay về… con… con thật sự không muốn thất hứa đâu mẹ ơi!”
Cố phu nhân khẽ mỉm cười, lại xoa đầu an ủi cô.
“Con gái à! Lời hứa đó lúc con chỉ mới mười hai tuổi nhưng bây giờ con đã hai mươi tám tuổi rồi liệu người đó còn nhớ con không?“
Những lời Cố phu nhân nói làm Cố Doãn Doãn càng thêm buồn.
“Mặc dù đến tận giờ chưa có thông tin liên lạc của anh ấy, nhưng con tin chắc rằng vào một ngày nào đó anh ấy sẽ quay trở về.”
Vốn cứ tưởng nói dối tháng sau có người đến hỏi cưới cô sẽ khiến cho Cố Kiểm Thiêm thay đổi ý định, nào ngờ lại bị ông ta kịch liệt phản đối.
Cố phu nhân lắc đầu, đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
“Đã mười sáu năm rồi, liệu rằng cậu ta còn nhớ đến con không? Tiểu Doãn, con đừng đặt niềm hy vọng vào người đàn ông đó.

Nếu như cậu ta còn nhớ đến lời hứa năm đó, thì mười sáu năm qua cậu ta phải thường xuyên liên lạc, gọi điện thoại hỏi thăm con cơ chứ?”
“Mẹ… mẹ… đến mẹ cũng nói vậy sao…”
“Mẹ không có ý đó.

Dẫu biết gả cho người đàn ông sống thực vật sẽ bất công đối với con.


Nhưng Tiểu Doãn à, con cứ thử nghĩ xem, con lấy hắn ta nhưng không phải làm gì, nhưng lại có lợi cho công ty của ba con.

Con cứ chịu khó sống trong gia định họ một thời gian, trong lúc đó con cố gắng tìm cách liên lạc với cậu thanh niên mà con đã từng hẹn ước.

Chỉ cần cậu ta trở về, mẹ sẽ giúp con bỏ trốn cùng cậu ta.”
Cố Doãn Doãn nghe lời gợi ý của Cố phu nhân, cô cảm thấy có phần hợp lý.

Trước mắt cứ lo cho công ty Cố Thị đã, về sau hãng tĩnh.
Cô siết chặt kỷ vật trong tay, nói thầm trong lòng.
“Anh Kỳ Ngạn, anh sẽ trở về chứ?”
Nhìn kỷ vật trong tay, Cố Doãn Doãn đau lòng mà nhớ lại khoảng ức trong quá khứ.
Mười sáu năm về trước.
Tại một gốc cây bàng lớp tại công viên có một cô bé đang ngồi mếu máo khóc lớn.
“Ba ơi… sao ba đánh con… con… con không đánh Tiêu Tiêu mà…“
Một cậu thanh niên ước chừng tầm mười bảy tuổi đi đến, từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay có thêu hoa văn cỏ bốn lá đưa về phía cô bé đang ngồi khóc sướt mướt trước mặt.
“Em gái à, sao em lại khóc? Cầm lấy lau nước mắt đi, với lại đừng khóc nữa, trông em không phải một cô bé xinh đẹp chút nào.“
Cố Noãn Noãn ngẩng mặt lên nhìn cậu thanh niên, đôi mắt cô rất đẹp, con ngươi động nước làm long lanh cặp mắt tinh anh, càng nhìn càng thêm say đắm lòng người.
“Em… em khóc xấu lắm sao?“
Chàng thanh niên mỉm cười gật đầu, đưa chiếc khăn tay thêu hoa văn tiến lại gần hơn.
“Trông em mít ướt chưa kìa!”
Cố Doãn Doãn vội cầm lấy khăn tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt.
Lau xong, cô nhìn chiếc nhăn tay đẫm nước mắt của mình, có chút thỏ thẻ nói: “Em… em làm dơ khăn tay của anh rồi!”
Cậu thanh niên bật cười, xoa xoa đầu cô mà nói.

“Không cần đâu, anh tặng em đó!”
Cố Doãn Doãn ngạc nhiên, thốt lên: “Anh tặng em thật sao?”
“Ừ, anh tặng em đó! Mỗi lần khóc thì lấy nó ra lau, đừng để nước khô lại trông xấu xí lắm đó.”
Lúc này Cố Doãn Doãn mới nhìn vào khăn tay, cảm thấy cỏ bốn lá được thêu một cách tỉ mỉ, chất vải vẫn còn mới.
“Chiếc khăn này thật đẹp, em cảm ơn anh ạ!”
Cố Doãn Doãn gấp gọn chiếc khăn tay làm bốn, đặt vào lòng bàn tay không ngừng nâng niu.
Dù cả hai không hề quen biết với nhau, vậy mà chàng thanh niên này lại dịu dàng quan tâm cô đến như vậy.
Không giống như ba của cô, một mặt đối với em gái cô chiều chuộng, một mặt đối với cô khắt khe, cọc cằn.
Nhìn sâu vào đôi mắt long lanh ướt át đó, chàng thanh niên dường như cảm thấy phảng phấp ở đó nét u buồn mặc dù cô gái nhỏ đã cố gắng cười.
Anh đút hai tay vào túi quần, hỏi cô: “Em tên gì?”
Cố Doãn Doãn liền cười tươi trả lời lại: “Em tên là Cố Doãn Doãn!”
Nghe xong, chàng trai ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay ra xoa lấy chiếc đầu nhỏ bé của cô.
“Cái tên này rất đẹp! Anh rất thích!”
“Dạ!”
Cô tròn xoe mắt nhìn anh.
Chàng trai mỉm cười nói tiếp: “Giữ lấy chiếc khăn này, sau này anh về sẽ tìm nó và em.“
Cố Tiêu Tiêu khó hiểu nhìn chàng trai.
Anh khẽ cười lớn, nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lướt qua trên trán cô.
“Vì sau này em sẽ là vợ anh!“
Nói rồi không để cho Cố Doãn Doãn kịp phản ứng lại, chàng trai cất bước rời đi.

Cô chỉ kịp nhìn bóng lưng anh xa dần..


Bình luận

Truyện đang đọc