ĐẮNG LÒNG


Khúc Lệ San chống cơ thể đau nhức đứng dậy, đi đến bên đầu giường, từ trong ngăn tủ kéo lấy ra hộp thuốc y tế.

Cô mang vào trong phòng tắm, vệ sinh ngoài da, sau đó băng bó miệng vết thương đang chảy máu trên trán.
Xong xuôi mọi việc, Khúc Lệ San tắt đèn điện trong phòng, ngả tấm lưng mệt mỏi xuống nệm giường, bên mũi phảng phất đâu đó mùi hương nam tính của người đàn ông.

Cô điều chỉnh tư thế nằm thoải mái nhất, hai mắt nhắm nghiền lại, hơi thở thoát ra đều đặn, không biết từ bao giờ đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Khúc Lệ San sớm chìm vào giấc mộng, bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân mình bị một thứ gì đó áp lực đè lên.

Khúc Lệ San muốn cử động xem cơ thể của mình có còn cảm giác hay là không, nhưng tay chân của cô cứng ngắc, đến khớp ngón tay cô cũng không thể điều khiển được, giống như có một thế lực tâm linh huyền bí nào đó đang giam giữ linh hồn của cô lại trong thân xác này.

Khúc Lệ San muốn mở mắt ra để nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng chẳng hiểu sao hai mí mắt của cô nặng trĩu, không thể mở ra.
Cảm giác như thân xác này không phải của mình vậy.

Suốt hơn hai tháng qua, đêm nào cô cũng có cảm giác bản thân mình bị bóng đè.

Nhưng cảm giác đêm nay hoàn toàn chân thật, bên tai truyền đến hơi thở đều đặn, hơi thở ấm nóng ấy phả vào da thịt khiến cho cô cảm thấy có chút nhột.

Không còn cách nào khác, Khúc Lệ San cắn chặt lấy đầu lưỡi của mình, cảm nhận vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, lúc này cô mới lấy lại ý thức của bản thân mình.
Khúc Lệ San bàng hoàng trừng mắt lớn trong màn đêm, lúc này cô mới cảm nhận rõ vật đang đè lên cơ thể của mình.
Bàn tay của cô khẽ sờ s0ạng, bỗng nhiên chạm vào cổ tay của một người đang ôm trọn lấy vòng eo của mình.


Bàn tay của cô di chuyển dọc theo cánh tay của người kia, dần dần tiến lên phía bả vai, sau đó bợ lấy một bên má, tịnh tiến lên vầng trán đầy đặn.
Khúc Lệ San cứ ngỡ bản thân mình đang nằm mơ, không tin người hàng đêm đè lên người mình lại chính là Lục Triết Tần.

Phán đoán của cô không bao giờ sai, một mùi hương sữa tắm vị chanh truyền đến khoang mũi.

Ngón tay Khúc Lệ San hơi run rẩy, tìm đến sống mũi thẳng tắp, đầu ngón tay chạm đôi môi mát lạnh của người đàn ông.
Lẽ nào, từ ngày giam giữ Khúc Lệ San ở căn phòng này, đêm đêm chờ cô chìm sâu vào trong giấc ngủ, người đàn ông mới lén lút lẻn vào phòng, nằm cạnh ngủ cùng cô sao?
Khúc Lệ San nghi ngờ trong lòng, sực nhớ đến hôm nay cô vẫn chưa uống ly sữa bò cũng như cháo gà mà dì Hoa mang đến.

Căn bản sau khi đối mặt với kẻ không muốn gặp kia, Khúc Lệ San không có tâm trạng để mà nuốt nổi đồ ăn.

Không lẽ trong ly sữa bò hay trong bát cháo, một trong hai thứ bị bỏ thêm thứ thuốc ngủ vào, để cho cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ, sau đó Lục Triết Tần xử lý văn kiện xong vào phòng nằm bên cạnh cô ngủ.
Bảo sao, mỗi buổi sáng sớm thức dậy, Khúc Lệ San cảm thấy tâm trạng của mình miệt mỏi, uể oải vô cùng, bên cạnh rõ ràng không có ai nằm cùng mà cảm giác được một vùng nệm vẫn còn hơi ấm.
Khúc Lệ San khẽ cử động người, thay đổi tư thế tránh bản thân mình bị tê cứng chân tay.

Cô khẽ khàng để người đàn ông nằm nghiêng, còn mình rúc vào trong lồ ng ngực ấm áp của anh, hít hà mùi hương chỉ thuộc riêng về anh.

Một cảm xúc khác lạ xuất hiện, Khúc Lệ San không kiềm chế nổi sự phấn khích trong cơ thể, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đã rất lâu rồi cô mới được ôm chặt người đàn ông như lúc này, nước mắt cô tuôn rơi chẳng mấy chốc ướt một mảng trước ngực anh.
Hơn ba năm trước, khi ấy cô và anh kết hôn.

Chung sống cùng anh được một tuần, Khúc Lệ San chợt phát hiện người đàn ông mắc chứng giấc ngủ.


Vừa hay cô học điều chế hương liệu tạo ra một loại tinh dầu giúp đầu óc con người ta thư thái, kết hợp với lọ hoa hồng tươi đặt trong lòng, lúc bấy giờ mới giúp Lục Triết Tần có một giấc ngủ sâu giấc.

Sau khi mãn hạn tù, cô luôn mang loại tinh dầu này bên mình, vì thế trên người cô lúc nào cũng có mùi hương nhẹ nhàng toả ra.

Chẳng trách đêm nào Lục Triết Tần chờ cô ngủ say mới dám lẻn vào phòng ngủ cùng cô, bằng không hễ chạm mặt giữa hay người xảy ra cuộc tranh cãi không có hồi kết.
Trong đầu Khúc Lệ San bỗng nhớ đến lời nói mình đã từng hỏi người đàn ông vào ba năm trước, rằng anh đã từng rung động với cô chưa? Người đàn ông khi ấy mang biểu cảm lạnh lùng, không thèm nghĩ ngợi mà đáp lại một câu nói ngắn gọn, đầy xúc tích, thoáng nghe thôi cũng khiến cho cô cảm thấy đau lòng, bức rứt khó chịu.

Anh không hề yêu cô, nói đúng hơn anh chưa từng rung động trước tình cảm mà cô trao cho anh.
Một người yêu một người vô tâm, cuộc hôn nhân này liệu có trọn vẹn?
Nếu như anh không yêu cô, trong tim anh chỉ hướng tới người khác, vậy vì sao anh lại không buông tha cho cô.

Chỉ cần ký vào tờ giấy ly hôn, cả hai người được trả lại sự tự do, đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, mỗi bên tìm được mảnh đời còn lại cho riêng mình.
Nhưng đến cuối cùng, anh cũng không chịu buông tha cho cô, vẫn luôn ràng buộc cô bên cạnh mặc dù tâm luôn hướng về người khác, coi cô là "kho máu di động" béo bở.
Đã bao lần Khúc Lệ San yêu cầu ly hôn, anh một mực không đồng ý, ngược lại còn đối xử tồi tệ với cô.
Chỉ biết nuốt cay đắng vào trong đáy lòng, Khúc Lệ San thầm ước, mong thời gian lúc này ngưng đọng lại, để cô có thể gần gũi anh nhiều hơn, ích kỷ độc chiếm anh riêng cho mình.

Chỉ khi người đàn ông say giấc ngủ, Khúc Lệ San mới có thể làm những gì mà mình thích, muốn vuốt v e khuôn mặt điển trai, muốn ôm chặt anh vào lòng, muốn trao tặng anh những nụ hôn ngọt ngào trước khi đi ngủ.
Khúc Lệ San ngước mắt lên nhìn khuôn mặt thân quen dưới ánh đèn vàng nhạt, lòng bàn tay ấm áp để bên gò má mát lạnh của người đàn ông, chìm trong mê đắm dịu dàng mà anh ban cho.

Cô hơi rướn người, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên khoé môi Lục Triết Tần, sau cùng trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng bạc tình của anh.

Dường như đã thoả mãn lòng ích kỹ của mình, Khúc Lệ San nở một nụ cười đầy hạnh phúc, sau đó nằm gọn tròng vòm tay của người đàn ông.

Điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, hai tay ôm lấy thắt lưng Lục Triết Tần, lấy bắp tay của anh làm chiếc gối, hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Khúc Lệ San theo tiềm thức sờ s0ạng một bên giường của mình.

Cô từ từ mở mắt, thấy bên cạnh trống trơn.

Người đêm qua ngủ cùng cô sớm đã rời đi từ bao giờ, chỉ còn một mình cô lẻ loi cuộn tròn mình trong chiếc chăn mỏng.
Bỗng nhiên trong lòng Khúc Lệ San cảm thấy chua xót tuột cùng, tự nhủ với bản thân mình giấc mơ nào cũng nhanh chóng qua đi.
Uể oải ngồi dậy, ánh mắt của Khúc Lệ San dừng lại vị trí trên bàn, khay thức ăn không biết đã được dì Hoa mang đi từ bao giờ.

Bụng trống rỗng đánh trống liên hồi, Khúc Lệ San sực nhớ đêm qua mình không ăn uống gì, đâm ra giờ này cảm thấy đói bụng cồn cào.
Nhanh chóng đi vào trong phòng tắm, vệ sinh cá nhanh sơ qua.

Khúc Lệ San đến bên tủ quần áo, lựa chọn bộ đồ đơn giản nhất, mặc vào ngồi trên giường chờ đợi người giúp việc mang đồ ăn sáng đến.
Nhưng đợi hai mươi phút trôi qua không thấy động tĩnh gì, Khúc Lệ San đói bụng đến mờ mắt.

Cô rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, thấy giúp việc vẫn chăm chú vào công việc.
Khúc Lệ San thắc mắc, giờ này đáng lý ra có người mang cơm đến cho cô, vậy mà đợi gần ba mươi phút rồi mà chẳng thấy ai mang cơm đến.

Khúc Lệ San bất giác đi về phía cửa phòng, đối diện cánh cửa gỗ, cô do dự một hồi, đưa tay lên chạm vào tay nắm cửa, gạt xuống, cửa phòng bất thình lình được mở ra.
"Không khoá trái cửa sao?"
Khúc Lệ San ngạc nhiên, không tin những gì vào mắt mình vừa trông thấy.


Cửa phòng này suốt hơn hai tháng qua ngày nào cũng khoá trái nhốt cô lại bên trong, một ngày đều đặn mang đến cho cô ba bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, vậy mà hôm nay nó không được ai khoá lại.
Lẽ nào trước lúc rời đi, người đàn ông đã quên khoá trái lại sao?
Bỏ qua những câu hỏi vớ vẩn sang một bên, Khúc Lệ San hít một hơi thật sâu, bước chân ra khỏi cửa phòng.

Cô đi một mạch từ tầng ba xuống phòng khách, khi đi ngang qua phòng bếp cô dừng lại, thấy dì Hoa đang bận bịu ở bên trong.

Khúc Lệ San tò mò bước vào, thấy bà đang chuẩn bị nấu món sườn xào chua ngọt.
"Dì Hoa, dì đang làm món sườn xào chua ngọt sao?"
Bà giật mình quay người lại, thấy Khúc Lệ San vui vẻ đứng sau lưng mình.

Dì Hoa tháo bao tay ra, kéo ghế mời cô ngồi xuống.
"Tiểu thư dậy rồi sao? Có thấy đói bụng không?"
Khúc Lệ San vui vẻ ngồi xuống, đáp lại: "Dạ, có!"
Dì Hoa gật đầu, đeo bao tay tiếp tục công việc.
"Dì Hoa, dì đang làm món sườn xào chua ngọt sao?"
Bà đáp lại: "Phải! Hôm nay thiếu gia muốn ăn món này nên bảo tôi làm!"
Gương mặt của Khúc Lệ San hơi trầm xuống, rõ ràng có tâm sự mà chẳng thể nói lên lời.
"Hôm nay...!dì đã lên phòng và đem khay thức ăn xuống sao?" Không để cho dì Hoa đáp lại, Khúc Lệ San tiếp tục lên tiếng, "Dì đã quên khoá cửa sao?"
Đôi bàn tay tẩm gia vị sườn của bà hơi khự lại, suy nghĩ điều gì đó một hồi, sau đó trả lời lại câu hỏi của cô.

"Đâu có! Chắc là lúc thiếu gia rời đi đã quên không khoá cửa lại."
Nghe xong, Khúc Lệ San bất giác cắn chặt môi dưới của mình, mười đầu ngón tay đan lại với nhau đặt trên đùi, nâng mắt nhìn về bóng lưng dì Hoa.

"Có phải...!Lục Triết Tần thường xuyên lẻn vào phòng trong lúc cháu ngủ, đúng chứ?"


Bình luận

Truyện đang đọc