ĐẮNG LÒNG


Hồ Cẩm Đào hoàn toàn không phát giác ra nguy hiểm đang cận kề, cô vẫn ung dung tác phong của mọi ngày.

Cô tan làm, tiện đường ghé qua công ty của mẹ Hồ đón con gái về cùng.

Hồ Quý Mộc tăng ca vẫn chưa trở về, Hồ Cẩm Đào đang rảnh rỗi nên muốn chuẩn bị bữa tối.

Đến khi động vào tủ lạnh phát hiện bên trong trống rỗng không lấy nổi một quả trứng.

Hồ Cẩm Đào thở dài, đang muốn dắt con gái đi siêu thị mua đồ ăn nhưng chợt nhận ra con bé đã ngủ thiếp trên ghế sô pha từ bao giờ.

Trong lòng Hồ Cẩm Đào không khỏi thầm than, giờ này để con bé ngủ thì đêm đến con bé không ngủ được nó hành không cho cô lên bờ xuống ruộng.
Hồ Cẩm Đào không lỡ đánh thức con dậy nên đành ôm con trở về phòng ngủ, sau đó cô một thân một mình đi siêu thị mua đồ ăn.
Mặc dù đã hơn tám giờ tối, nhưng siêu thị lúc này chật ních kẻ đến người đi, có lẽ giờ này cũng là thời gian tan tầm của mọi người, cũng là thời gian lý tưởng để chuẩn bị một chầu thịnh soạn để ăn khuya, đặc biệt ngày hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm thành lập của siêu thị, có rất nhiều ưu đãi giá rẻ cho nên mới đông đúc người đến mua là phải.

Phải mất một tiếng sau Hồ Cẩm Đào mới đi mua thức ăn về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, một mùi thức ăn thơm nức sộc thẳng vào mũi.

Hồ Cẩm Đào ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đáng lẽ mẹ Hồ tăng ca đến mười giờ đêm mới về, giờ mới chín giờ tối, trong nhà chỉ có mỗi mình cô và cô con gái bé bỏng.

Lẽ nào có kẻ lạ đột nhập vào nhà sao?
Thôi tiêu đời rồi!
Trong đầu Hồ Cẩm Đào thầm nghĩ, phải chăng căn nhà của cô đã bị trộm đột nhập.

Tưởng rằng chủ nhà đi vắng qua đêm, mà trong khi gã ta cảm thấy bụng đói cồn cào cho nên đã tự tiện vào bếp nấu thức ăn để tự thưởng cho bản thân mình.
Vừa ngẫm nghĩ, Hồ Cẩm Đào vừa rón rén bước vào trong nhà.
Bỗng cô khự lại vài giây.

Chẳng phải trong bếp nhà cô không còn cái gì nữa sao, tên trộm đó lấy đâu ra nguyên liệu để mà nấu nướng chứ?
Không để cho Hồ Cẩm Đào đần người suy nghĩ sự việc thêm giây phút nào nữa, ngay lập tức cửa phòng bếp xuất hiện bóng dáng của người phụ nữ, trên tay cô ấy còn đang cầm chiếc muôi chứa đầy cà ri.
Hồ Cẩm Đào hoàn toàn không tin vào mắt mình, cô ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới định hình lại tất cả mọi việc, lắp bắp không nói thành câu hoàn chỉnh.

"Chị...!chị Doãn Doãn..."
Không ngờ Hồ Cẩm Đào lại gặp lại chị gái mình sau hai năm.

Kể từ ngày cùng mẹ chuyển đến thành phố Oa Miêu sinh sống, Hồ Cẩm Đào vẫn chưa một lần nào đến thăm chị gái của mình.

Một phần Hồ Quý Mộc không muốn cô một mình sang bên đó, Hồ Cẩm Đào muốn bà đi chung nhưng bà lại dứt khoát từ chối, lấy lý do không muốn phải chạm mặt tên chồng cũ đáng ghét của bà.

Mà Cố Doãn Doãn cũng bận không kém.


Sau khi vào tập đoàn Lục Thị làm việc, cô không ngừng nỗ lực, phấn đấu từng ngày.

Kết quả sau bảy tháng, cô từ một trưởng phòng marketing được bổ nhiệm làm phó chủ tịch của tập đoàn đó.
Người trong cơ quan luôn đồn thổi, bêu rếu Cố Doãn Doãn này nọ, luôn buông những lời sỉ vả, không đúng sự thật.

Họ nói cô ỷ cậy mình là vợ của tổng giám đốc, chỉ cần cô dùng miệng lưỡi trơn tru đã dễ dàng thuyết phục chồng yêu cho lên làm phó chủ tịch.

Cố Doãn Doãn đương nhiên không để tâm đ ến những lời nói văng tục, nhục mạ đó.

Mặc dù cô không thèm ngó ngàng đến miệng đời thiên hạ, nhưng có một số người không biết ý tứ mà hỏi khịa Cố Doãn Doãn một câu, muốn làm bẽ mặt cô trước bao nhiêu con mắt của mọi người.

Nào ngờ cô ả bánh béo đó lại bị Cố Doãn Doãn khịa lại không kém, nói trắng ra bị cô túm lại chửi khéo, câu từ mà Cố Doãn Doãn buông ra rất sâu cay, khiến cho ả hồ ly tinh nào đó có nuôi ý định quyến rũ Lục Triết Tần vuốt mặt không kịp.
Bởi thế mới nói, một khi phụ nữ mà đối mặt căng thẳng với nhau, cảnh vật xung quanh chẳng khác nào nơi chiến trường ác liệt, oanh tàn, sặc mùi máu.

Cố Doãn Doãn cũng rất muốn đến thăm mẹ Hồ cũng như Hồ Cẩm Đào, nhưng những thời gian rảnh cô lại dành trọn nó ở bên chăm sóc con riêng của Lục Triết Tần.

Tuy thằng bé đã năm tuổi những tính cách trầm cực kỳ, cứ như một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ vậy, không muốn giao lưu bất cứ một ai.

Cô đau đầu vô cùng, nhưng vẫn phải nhẫn nại để mà cố dẫn dắt thằng bé đến với thế giới bên ngoài.

Dù sao đi nữa thì Cố Doãn Doãn cũng muốn dung nạp thêm kiến thức chăm con, thôi thì cứ học trước, nhỡ đâu sau này bạch mã hoàng tử của cô trở về đón cô, hai người cùng về chung một nhà, sinh ra một đứa con xinh đẹp kháu khỉnh thì lúc đó Cố Doãn Doãn không phải bỡ ngỡ, tay chân lóng ngóng, vụng về.

Hôm nay Cố Doãn Doãn mới có dịp bay sang thành phố có nền kinh tế phát triển đứng thứ hai của đất nước cũng phải choáng ngợp với sự mới mẻ này.

Tuy thành phố này đứng sau thành phố mà cô đang sinh sống, nhưng Cố Doãn Doãn có cảm giác bầu không khí nơi đây thoải mái hơn nhiều.

Hoặc cũng có thể do không phải đối mặt với tảng băng ngàn năm kia cho nên Cố Doãn Doãn cảm thấy không còn chút áp lực nào.
Cũng một phần do Lục Triết Tần có chuyến công tác ở bên nước ngoài nửa tháng, mà thằng con trai của anh luôn bám đuôi theo anh như hình với bóng cho nên người đàn ông đã mang thành bé đi theo.

Ở một mình trong căn nhà rộng lớn quá nhàm chán, cộng thêm đã hai năm qua bản thân mình làm việc miệt mài không ngừng nghỉ, Cố Doãn Doãn cũng muốn ghé qua biệt thự chính của Lục gia chơi.

Nhưng cô lại ngại nhất cảnh Lục phu nhân đặt ra câu hỏi bao giờ cô và Lục Triết Tần mới chịu sinh con.

Lại thấy cũng hai năm rồi cô không đến thăm mẹ của mình, chính vì thế Cố Doãn Doãn đã tự thưởng cho bản thân mình một chuyến đi chơi xa nhà.

Vậy nên Cố Doãn Doãn đã tức tốc đặt vé máy bay ngay trong đêm, bốn giờ sáng cô đã chuyển bị hành lý xong xuôi, bắt taxi đến sân bay.
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trên gương mặt xinh đẹp không một lớp phấn son nào của người con gái, Cố Doãn Doãn không nhịn được mà phì cười.

Phải công nhận một điều rằng, Hồ Cẩm Đào đã hạ sinh một đứa con gái kháu khỉnh, mũm mĩm đáng yêu, cô lại không tăng cân sau sinh, vóc dáng vẫn đẹp hoàn hảo như ngày nào.

Nhất là làn da trắng sáng không tì vết, đôi môi đỏ căng mọng, dù không bôi một lớp phấn nào nó vẫn lộ rõ từng đường nét sắc sảo mặn mà trên khuôn mặt, nếu như không nói ra thì sẽ không ai tin đây là dung mạo của một người phụ nữ đã bước sang tuổi hai mươi bảy, đặc biệt đang là người mẹ đơn thân.


Hồ Cẩm Đào nhìn chị gái cười, mặt càng đần thối ra, cô chớp mặt một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi.
"Sao chị nhìn em chằm chằm rồi lại cười xấu xa như vậy chứ? Chẳng lẽ trên mặt em dính cái gì sao?"
Vừa nói Hồ Cầm Đào vừa dùng mu bàn tay của mình đưa lên quệt hai bên má của mình, trong lòng ôm một bụng nghi vấn.
Cố Doãn Doãn không trả lời lại câu nghi vấn của Hồ Cẩm Đào ngay, nhìn cô gái một lúc lâu, đánh giá thật tỉ mỉ sau đó mới lên tiếng.
"Hai năm không gặp, không ngờ em gái của chị vẫn xinh đẹp như gái mười tám đôi mươi vậy?"
Thấy chị gái nức nở khen nhan sắc của mình, Hồ Cẩm Đào ngại ngùng đỏ mặt, cô bối rối theo thói quen của cơ thể mà đưa tay lên gãi chóp mũi, giọng nói đầy thẹn thùng.
"Chị quá khen rồi! Em có làn da đẹp như này đều tốn tiền mua mỹ phẩm đắp lên đấy!"
Cố Doãn Doãn đương nhiên nhìn thấu được lời nói dối của Hồ Cẩm Đào.

Vừa nhìn da mặt của Hồ Cẩm Đào cô liền biết, da thịt của cô gái đã láng mịn, đẹp không tì vết do bẩm sinh, dù trải qua bánh lăn của thời gian làn da ấy vẫn không thay đổi một chút nào.

Với lại nhìn vườn hoa hồng cùng với hoa nhài ở trước cửa biệt thự cũng biết, Hồ Cẩm Đào dùng nguyên liệu gì để chăm sóc da mặt của mình.
Cố Doãn Doãn biết rất nhiều tài lẻ của Hồ Cẩm Đào, cho nên những gì mà cô nói đương nhiên sẽ không qua được đôi mắt nhạy bén của người chị này.
"Ồ, chị không nghĩ mấy bông hoa xinh đẹp trước nhà lại có thể khiến cho em tuyệt sắc đến như vậy! Ôi, nhìn làn da trắng trẻo khoẻ mạnh của em đi, dù đóng phim hay là ca hát phải hoá trang rất nhiều, vậy mà da em không một chút kích ứng nào, đã vậy một cục mụn cũng không nhô lên.

Chẳng bù cho chị, sáng đi làm trang điểm sương sương, tối tan làm về nhà tẩy trang, bảy bảy bốn chín bước skincare.

Không làm con cú thức khuya, vậy mà qua đêm đến hôm sau xuất hiện một cục mụn to chà bá ở trên mặt, ngứa tay muốn nặn lắm rồi nhưng sợ nó là mụn độc cho nên không dám nặn!"
Vừa kể khổ, Cố Doãn Doãn vừa cởi gang tay làm bếp ra, ngón tay trỏ chỉ về cục mụn đầu trắng đang nhô to ở giữa bên mặt trái, một vùng xung quanh cục mụn đó đỏ ửng khiến cho nhan sắc của Cố Doãn Doãn giảm đi vài bậc.

Hồ Cẩm Đào lại gần kiểm tra cục mụn trên mặt chị gái của mình, sau đó đưa ra kết luận: "Chỉ là một cục mụn ẩn lâu ngày nó mới nhú lên thôi, tầm ba ngày nữa nó sẽ chín thì chị nặn nhân ra là không sao hết.

Nhưng chị phải chú ý, trong thời gian này đừng trang điểm, nếu vì tính chất công việc thì chị chỉ cần bôi kem dưỡng ẩm cộng thêm bôi son là được rồi.

Ngoài ra trước khi đi ngủ chị nên rửa mặt bằng nước ấp, và đặc biệt không được dùng mỹ phẩm có triết xuất từ trà xanh, bởi vì da mặt chị dễ bị kích ứng khi dùng những đồ gì lên quan đến trà xanh!"
Nghe xong, Cố Doãn Doãn tròn mắt ngạc nhiên.

Cô không ngờ sự hiểu biết của cô gái này lại sâu xa đến như vậy.

Vừa nhìn đã biết da mặt cô bị kích ứng với thành phần được làm từ trà xanh.

Mà Cố Doãn Doãn chỉ biết da mình bị kích ứng với trà xanh từ sáng hôm qua mà thôi, khi ấy cô dùng sữa rửa mặt của nhãn hàng mới bán ra thị trường qua một người bạn giới thiệu, còn Hồ Cẩm Đào chỉ nhìn lướt qua đã biết da mặt của cô bị kích ứng với chất tố nào.

Cố Doãn Doãn hoài nghi, nếu như Hồ Cầm Đào không vướng bận vào cuộc hôn nhân trái ngang kia thì liệu rằng bây giờ cô xuất hiện với tư cách là người như thế nào? Dược sĩ, nghệ sĩ chơi đàn pinano chuyên nghiệp, minh tinh hạng A hay là ca sĩ hot hít? Bởi vì Hồ Cẩm Đào có rất nhiều tài lẻ, ở lâu dài với nhau khiến Cố Doãn Doãn càng hoài nghi về thân phận thật sự của Hồ Cẩm Đào.

Đã rất nhiều lần Cố Doãn Doãn nghe chiến tích mà mẹ Hồ kể lại sau khi call video, ban đầu cô không để tâm đ ến chúng lắm, nhưng càng ngày, bản chất thật sự của người con gái ấy càng lộ rõ ra.

Cố Doãn Doãn không nghi ngờ về người này thì chẳng khác nào cô là một kẻ ngốc.


Nhiều khi Cố Doãn Doãn nghĩ, lẽ nào mẹ Hồ đang nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà mà bà không hay biết.

Với lại lần đầu gặp mặt vị bác sĩ phẫu thuật đó, Cố Doãn Doãn đã nhìn được ra rất nhiều điểm khả nghi của người đàn ông.

Cố Doãn Doãn nghĩ bản thân cô quá đa nghi đối với người lạ, nhưng mà vì Hồ Quý Mộc quá mềm lòng đối với người phụ nữ đáng thương mà nhận thành con gái nuôi, Cố Doãn Doãn hết cách đành bỏ qua.
Nhưng càng ngày, những nghi vấn của Cố Doãn Doãn càng đặt ra không ít.

Đã có rất nhiều lần cô nghĩ đến điều tra về thân phận thật của Hồ Cẩm Đào.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, mỗi lần Cố Doãn Doãn tìm đến thám tử tư muốn điều tra về Hồ Cẩm Đào là y như rằng từ sâu trong tâm can của cô dấy lên một cảm giác bất an khó tả.
Có lẽ lời hứa lúc đó của Cố Doãn Doãn đã hiệu nhiệm, chính vì vậy cô đã từ bỏ ý định đó.
Cố Doãn Doãn im lặng nhìn Hồ Cẩm Đào một lúc lâu, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, cô thở dài, gạt phăng những suy nghĩ dối trá sang một bên, sau đó mới trả lời lại.
"Đào Đào, chị không nghĩ em nhiều tài lẻ đến như vậy! Chị chỉ là đến nhà thăm mẹ, nào ngờ lại biến thành người đến kiểm tra da liễu.

Chị thiết nghĩ em ngoài chạy show hay quay phim ra, em nên mở một phòng khám tư nhân cũng rất hợp lý đó!"
Hồ Cẩm Đào thở rít một hơn, sau đó nói: "Chị lại trêu em rồi!"
Cố Doãn Doãn đáp: "Chị thật sự nghiêm túc đó!"
Ánh mắt mang theo ý cười nhìn thẳng vào mắt Hồ Cẩm Tố: "Thật lòng đấy! Không đùa thôi!"
Hồ Cẩm Đào nhận thấy đối phương đùa dai, cô cũng không ngần ngại gì mà hùa theo: "Tương lai em thất nghiệp chắc cũng nghĩ đến vấn đề này! Cảm ơn chị đã soi đường mở lối cho em!"
Cố Doãn Doãn mỉm cười, nhìn vào túi đồ trong tay của Hồ Cẩm Đào, cô hỏi: "Đi chợ mua đồ về rồi đó hở?"
Hồ Cẩm Đào gật đầu, sau đi qua người cô bước vào trong bếp.

Đặt nguyên liệu mình chuẩn bị sang một bên, Hồ Cẩm Đào quay lại hỏi đối phương: "Sao chị đến thăm mẹ mà không báo trước vậy?"
Cố Doãn Doãn cũng đi vào, để muôi cà ri vào trong nồi, sau đó trả lời lại: "Chị có báo trước cho mẹ rồi!"
Hồ Cẩm Đào nhíu mày, nếu như chị gái qua thăm thì đáng lẽ mẹ Hồ đã báo trước với cô một tiếng, để cô còn về sớm chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn chào đến người chị thân yêu ghé qua chơi.

Hồ Cẩm Đào ngán ngẩm than thở:
"Nhưng sao có mỗi mình em không biết vậy?" Hồ Cẩm Đào thắc mắc, cô thật không khâm phục khẩu phục trước sự thiên vị của chị gái mình.

Cố Doãn Doãn cởi bao tay làm bếp còn lại ra, sau đó búng thật mạnh vào giữa trán của Hồ Cẩm Đào.

"Chẳng phải chị muốn tạo bất ngờ cho em sao?"
Hồ Cẩm Đào trề môi, biểu cảm không cam lòng hiện rõ trên khuôn mặt xinh gái: "Em mới không cần!"
Cố Doãn Doãn lúc này mới giải thích: "Nhân ngày nghỉ phép của chị, chị muốn đi du lịch đâu đó! Nhưng chợt nhận ra không có nơi nào phù hợp với tâm trạng của chị hết.

Vừa hay đã hai năm rồi chị cũng không gặp mẹ, cho nên là đã đặt máy bay bay tới thành phố Oa Miêu từ tối hôm qua.

Nhưng lục đục mất nửa ngày chị mới lên được chuyến bay, đến tận năm giờ chiều chị mới đáp chuyến bay.

Gọi điện thoại cho mẹ thì mẹ bảo đang trong cuộc họp, mẹ kêu chị về nhà trước.

Chị cũng muốn trổ tài nấu nướng cho mẹ và em thưởng thức cho nên tiện đường mua nguyên liệu luôn.

Chị không ngờ em gái của chị lại lười biếng đến như vậy, trong tủ lạnh hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn mỗi một quả trứng bên trong, chị định dùng quả trứng đó làm món trứng lốc xoáy, nào ngờ đập ra mới phát hiện nó bị ung.

Hồ Cẩm Đào, thường ngày em có nấu cơm cho mẹ hay là mẹ là người phục vụ em?"
“Cái gì? Còn có một quả trứng sao?”

Rõ ràng lúc về Hồ Cẩm Đào có mở tủ lạnh ra kiểm tra làm gì có thấy quả trứng nào đâu, bây giờ bỗng dưng nhảy ra một quả trứng gà, đã thế lại bị ung nữa.
“Nó nằm sâu bên trong, phía sau hộp đựng cơm nguội đó gái ơi! Mắt mũi để trên mây hả trời?”
Bị nói trúng tim đen, Hồ Cẩm Đào cảm thấy ngượng ngạo vô cùng.

Nhưng vì tính chất công việc nên suốt hai tháng qua cô ăn cơm ở nhà cực kì ít, nếu có thì cô không còn sức để mà nấu ăn.

Chính vì vậy mà trong tủ lạnh nhà cô lúc nào cũng rỗng tuếch, đến lúc cần thì sẽ đi siêu thị mua về.
"Chị à...!chị cũng không thể nào trách em được! Nếu như trước ngày debut thành công của em thì em cũng chăm chỉ nấu nướng lắm! Chẳng qua hai tháng nay em luôn bận rộn, cho nên..."
"Cho nên em mới lường biếng, ỷ hết vào mẹ đúng chứ?"
"Hic, em cũng không muốn mà..."
"Lại còn nói lý do lý trấu ở đây à?"
"Em vô tội mà chị..."
Hồ Cẩm Đào vừa nói bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng ngái ngủ, cô ngoảnh đầu lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Tiểu Lệ Tuyết của cô mắt nhắm mắt mở đi xuống cầu thang, con bé hoàn toàn không nhận ra có người lạ trong nhà, đi thẳng đến phòng bếp.

Mũi Tiểu Lệ Tuyết cực kì thính, chỉ cần hít vài cái liền nhận ra mùi hương của mẹ mình đang tồn tại trong căn nhà này.

Mặc dù con bé không mở mắt ra nhìn đường, nhưng dựa vào mùi thơm trên cơ thể của Hồ Cẩm Đào đang thoát ra, cô bé ngay lập tức tìm đúng hướng mà mẹ mình đang đứng.

Chân nhỏ lon ton chạy gần lại, cánh tay ngắn tũn vươn ra ôm lấy một bên chân của Hồ Cẩm Đào, con bé nói bằng chất giọng nghẹt mũi nhưng không thiếu phần ngọng líu ngọng lo.

"Mami, con, đói, rồi!"
Nhìn thấy thiên thần đáng yêu ở trước mắt, hai mắt của Cố Doãn Doãn sáng lên.

Cô cũng có sở thích giống với Hồ Cẩm Đào, cực kì rất thích trẻ con, đặc biệt ra con nít ba tuổi trở lại.

Trông chúng mũm mĩm đáng yêu, bế trên tay cảm giác mềm mại vô cùng, hệt như là cục bột nhỏ vậy.
"Đào Đào, không ngờ cục bột nhỏ của em lại đáng yêu như vậy!"
Tiểu Lệ Tuyết nghe thấy giọng của người lạ, lúc này con bé tỉnh táo thêm lần nào.

Tay nhỏ đưa lên dụi dụi hai bên mắt, sau đó đôi mắt long lanh to tròn mở ra, nhìn về phía âm thanh vừa thoát ra.
Con bé ngơ ngác một hồi lâu, mãi vài phút sau nó mới nhận ra người phụ nữ trước mặt là người quen.
"Dì, Doãn, Doãn!"
Cố Doãn Doãn trầm trồ, không ngờ cục bột nhỏ này lại biết mình.

Trước đó cô chỉ nghe qua Hồ Cẩm Đào sinh ra một người con gái, cô cũng nhìn qua tấm ảnh sơ sinh và lên một tuổi của con bé, chưa từng gặp mặt giới thiệu mà con bé biết tên của cô.

Hồ Cẩm Đào giải thích, là vào lúc Tiểu Lệ Tuyết học nhận biết mọi thứ, cô đã cho con bé nhìn ảnh người thân và giới thiệu cho nó.

Bé con tiếp thu rất nhanh, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã nhớ mặt của từng người trong gia đình.
Nghe xong lời giải thích, Cố Doãn Doãn che miệng cười tủm tỉm, sau đó hỏi Hồ Cẩm Đào.
"Này, Đào Đào! Chẳng lẽ em không giới thiệu với con bé về người đó sao?"
"Người nào nữa ạ?" Hồ Cẩm Đào giả vờ bản thân mình ngốc nghếch không hiểu vấn đề mà đối phương đang đề cập đến.
Cố Doãn Doãn nghe xong bật cười, nụ cười càng xấu xa hơi: "Lại giả ngu với chị à? Nếu em không giới thiệu cho con bé thì để chị thay em giới thiệu cho!"
Hồ Cẩm Đào ngay lập tức nhảy dựng lên: "Chị xấu xa vừa thôi!"
Đối phương không chịu từ bỏ, trêu trọc cô đến tận cùng: "Người ta vừa đẹp trai lại tận tình với em như vậy! Gớm nữa, đã nghiện lại còn ngại!"


Bình luận

Truyện đang đọc