ĐẮNG LÒNG


Nghe lời nói tràn đầy sự cảnh cáo của người đàn ông, Khúc Linh San bị doạ cho sợ chết khiếp.
Thân thể của cô ta đều đang phát run, khóc lóc nài nỉ van xin:
"Không! Lục Triết Tần! Em xin anh! Em sai rồi! Anh đưa em vào trại giam đi! Em nguyện ngồi trong tù cả đời!"
Khúc Linh San đương nhiên biết mức độ nguy hiểm của người đàn ông.
Trước khi phát hiện ra bộ mặt thật của cô ta, Lục Triết Tần cũng đã từng tàn ác với người ngoài rất nhiều lần.
Đã từng có lần, Khúc Linh San tận mắt chứng kiến cảnh Lục Triết Tần đánh gẫy chân kẻ dám bán đứng công ty.

Truyện Việt Nam
Kẻ đó là đàn ông, còn phụ nữ như cô ta thì Lục Triết Tần xử lý như thế nào?
Phải rồi! Chắc chắn anh sẽ tính sổ những gì mà cô ta gây ra cho Khúc Lệ San.

Trên người cô ta lúc này ngoài có máu của Khúc Lệ San ra, còn có tuỷ của cô nữa.
Lục Triết Tần không thèm để ý tới những lời nói van xin của cô ta, anh hướng mặt ra cửa vào tầng hầm, lên tiếng gọi bảo vệ đang cầm cây roi ở trước cửa đi vào.

"Người phụ nữ này, tôi giao cho các anh xử lý.


Tuỳ các anh đánh đập thế nào, tôi chỉ yêu cầu một việc, giữ lại mạng chó của cô ta lại.

Khi nào cô ta hấp hối sắp chết, đưa cái xác này đến bệnh viện, tôi sẽ cho cô ta biết rõ cái gì gọi là sống không bằng chết."
Bảo vệ cầm lấy cây roi từng bước một đi về phía Khúc Linh San, không lưu tình chút nào mà đánh vào da thịt trên người cô ta.

Khúc Linh San hét lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, vừa lăn qua lăn lại ở trên mặt đất.
"Em cầu xin anh tha cho em! Tha cho em!"
"Đánh tiếp, còn có sức lực để hét thì càng phải mạnh tay, đánh!"
Giờ đây, trên người cô ta chỗ nào cũng đầy mình thương tích.

Khúc Linh San nằm co ro trên nền đấy bỉm thỉu, tay ôm chặt lấy đầu, miệng gào thét đau đớn.

"Lục Triết Tần! Anh mắc bệnh điên rồi sao? Anh điên thật rồi! Điên thật rồi! Anh đừng chà đạp tôi như vậy! Cho bằng dùng một đòn giết ch/ết tôi đi! Giết ch/ết tôi đi!"
Anh thật sự điên rồi!
Điên mới bị cô ta lừa dối suốt bao năm qua.
Lục Triết Tần vì cô ta mà phũ bỏ người phụ nữ vì mình mà hy sinh tất cả.
Dẫu biết mọi chuyện đã quá muộn màng, nhưng Lục Triết Tần vẫn muốn trước khi về thế giới bên kia với cô, anh phải thay cô trả thù.

Bên tai vẫn truyền đến tiếng ai oán của ả đàn bà tâm cơ, Lục Triết Tần trầm mặc, trong đầu không ngừng nhớ đến hình ảnh của Khúc Lệ San.
Tiểu San, anh sẽ thay em báo thù!
Khúc Linh San rơi vào cảnh địa ngục này bắt đầu lộ rõ bộ mặt thật.

Cô ta không còn mang dáng vẻ hiền lành như này nào, ngược lại chửi rủa người đàn ông thậm tệ.
Lục Triết Tần xoay người lại, liếc mắt ra hiệu bảo vệ dừng lại đông tác tra tấn.

Hai tay anh đút vào trong túi quần, thong thả đi đến bên cạnh Khúc Linh San.

Anh giờ phút này không thèm để tâm đến khái niệm thương hoa tiếc ngọc, cũng chẳng thèm nhớ đến thời khắc hai người ở bên nhau tình đậm thắm thiết, anh duỗi chân dẫm lên một bên khuôn mặt của cô ta.

"Cô muốn chết sao?" Trước kia anh dịu dàng với cô ta bao nhiêu, hiện tại anh ngược lại cô ta bấy nhiêu.

Lục Triết Tần nhếch môi cười lại: "Tôi đã nói rồi! Cô muốn chết cũng không được! Nếu như chết, tôi sẽ dày vò cô đến không nhận ra hình dạng người."
Anh đưa tay ra, bảo vệ ngay lập tức hiểu ý của anh, trao roi da cho anh.
"Khúc Linh San, cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu thôi!"
Nói xong, Lục Triết Tần thẳng tay vụt mạnh vào người cô ta.
"A a a..."
Sức lực của người đàn ông quá mạnh.

Mỗi một lần roi da quất xuống, trên da thịt của Khúc Linh San ngay lập tức nổi lên vết hằn, có nơi chảy máu, trông thật rùng rợt.
Cô ta chật vật, hết ôm đâu đến ôm cả cơ thể, nhưng chỗ nào đều đau hết.
Nhưng đối diện với sự tàn ác của người đàn ông, cô ta lớn mật, điếc không sợ súng, miệng liên tục nhục mạ anh.
"Lục Triết Tần, tên khốn nhà anh!"
"Tên hèn hạ!"
"Anh dám đánh tôi! Tôi chết tôi nguyền rủa anh!"
"Cô ta đã chết rồi! Cho dù anh có đánh chết tôi, nó cũng chẳng sống lại đâu!"
Lục Triết Tần không hề bận tâm đến lời nói của cô ta, dùng sức quất mạnh vào người cô ta.
Đến khi Khúc Linh San không còn sức để gào thét, cô ta nằm thoi thóp trên nền đất bụi bẩn, toàn thân trông thật thê thảm.

Lúc này, cửa phòng tầng hầm được mở ra, một vị bác sĩ bước vào.
Nương theo ánh sáng truyền đến, Khúc Linh San nhìn rõ chiếc áo blouse trên người đối tượng vừa bước vào.

Trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an.
Toàn thân run rẩy kịch liệt, cô ta muốn đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ biết bất lực nhìn vị bác sĩ tiến lại gần.
"Lục...!Lục...!Triết...!Tần...!anh tính...!giở trò gì nữa..."
Anh không trả lời lại cô ta luôn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Hai chân anh vắt chéo lại với nhau, châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít.
"Mới nhìn thấy thế mà đã sợ rồi sao?"
"Tôi...!không...!ngờ anh...!chính là tên ác quỷ..."
"Tôi chỉ đòi lại thứ không thuộc về cô!"
Nói xong, Lục Triết Tần liếc mắt ra hiệu vị bác sĩ chuẩn bị đồ, sau đó anh nhìn về phía cô ta.
"Trước khi cô chết, tôi cũng nên thay vợ tôi đòi lại tuỷ! Cô dùng nó mấy năm trời rồi, đã đến lúc phải trả lại cho chủ cũ!".


Bình luận

Truyện đang đọc