ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Một hai ngàn dặm đường cuối cùng, họ đã đi qua sông Golmud, sông Côn Luân, sông Đà Đà, Nagqu, những dãy núi cao, những đồng cỏ, cánh đồng tuyết, đàn bò yak, cừu, ngựa, sói hoang, chó hoang, nơi diễn ra tập tục thiên táng*, bầu trời nối liền mặt đất, mây như tấm màn... tất cả khung cảnh tựa như bức tranh thủy mặc. Trong danh sách nguyện vọng thực hiện trước năm 30 tuổi của Thượng Chi Đào có một mục là đến Tây Tạng.

*Thiên táng là một thực hành tang lễ, trong đó xác người chết được mang lên núi, để tự phân hủy khi tiếp xúc với thiên nhiên, hoặc bị ăn thịt bởi loài chim kền kền, bởi vậy “thiên táng” còn có tên khác là “điểu táng”.

Cô đã thực hiện được nguyện vọng này, cùng với Loan Niệm.

Kể từ đây, Tây Tạng không còn là bức tranh hay áng văn trong sách, mà là một nơi cô đã tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận được.

Độ cao từ từ tăng lên, Thượng Chi Đào vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn chịu đựng được. Loan Niệm một mực chăm sóc cô, anh gần như không hề cáu kỉnh, nhưng mồm mép vẫn xéo xắt như cũ. Ví dụ Thượng Chi Đào mà nói: “Chúng ta mang một ít trà bơ về được không?”

Loan Niệm sẽ nói: “Em không biết mua trên mạng à?”

Chuyện nào cũng kết thúc như thế, không thể kể hết được.

Hai người đấu võ miệng suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng đến được Lhasa.

Địa danh mà cô từng nhìn thấy trên mạng hay ở trong sách trước kia, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt, Cung điện Potala trên phố Barkhor, thịt bò yak với trà sữa, những người hành hương, những khuôn mặt đen nhẻm với gò má ửng đỏ, những đôi mắt trong veo của các cô gái Tây Tạng như con vật nhỏ, những chàng trai trẻ cười khoe hàm răng trắng tinh. Người dân ở đây hết sức thành kính với tín ngưỡng của họ, khi tinh thần đủ đầy thì cõi lòng cũng sung túc.

Họ ở trong một nhà trọ trên phố Barkhor, bên dưới nhà trọ là một tiệm sách, bên cạnh tiệm sách là một quán bar đồng quê. Chó ngao Tây Tạng ở đây đều rất oai phong, Luke chồm hai chân trước lên bệ cửa sổ thấp, muốn nhảy ra ngoài chơi với đồng loại của nó.

“Mi bị ngốc à?” Loan Niệm cuối cùng cũng không nhịn được mà dạy dỗ nó: “Ngay cả đánh nhau mi cũng không biết, còn đòi chơi với chó ngao, nó chả một nhát đớp chết mi.”

Luc nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu rồi sủa oang oang: Bố nói bừa! Đó đều là bạn của con!

Trông nó hệt như cậu con trai khờ khạo cãi lại bố mẹ.

Hai người đến một quán trà sữa uống trà sữa, tìm được một chỗ ngồi trên nóc nhà, nhìn xuống dưới chính là một nửa Lhasa. Thượng Chi Đào đội mũ vành rộng, Loan Niệm đội mũ lưỡi trai, dẫu vậy họ vẫn cảm nhận được tia cực tím gay gắt.

Da của Thượng Chi Đào có chỗ đã bị thương vì cháy nắng. Cô cảm thấy mình không còn xinh nữa, Loan Niệm nói: “Vốn dĩ ưu thế của em cũng chẳng phải nhan sắc mà?”

“Vậy ưu thế của em là gì?” Thượng Chi Đào không phục.

“Dáng nuột?” Loan Niệm nhìn cô. Đến Tây Tạng chỗ nào cũng tuyệt, phong cảnh đẹp, con người cũng tốt bụng, chỉ tội đến đêm là không tốt cho lắm, ôm một cô gái như thế này mà chẳng thể làm được trò trống gì, sợ cô khó chịu.

Thượng Chi Đào đỏ mặt tía tai, ánh mắt Loan Niệm rơi vào người cô, xuyên qua quần áo của cô, thiêu đốt làn da của cô.

“Loan Niệm.”

“?”

“Anh đừng nhìn em có được không, anh nhìn chỗ kia kìa.” Thượng Chi Đào chỉ xuống dưới, có người đang chụp ảnh với trang phục Tây Tạng, “Đẹp nhỉ?”

Loan Niệm bĩu môi.

Thượng Chi Đào muốn chụp ảnh, cũng muốn chụp ảnh với Loan Niệm. Cô chống cằm nhìn một lúc lâu, lí nhí hỏi Loan Niệm: “Loan Niệm, đây là lần thứ mấy anh tới Lhasa?”

“Lần thứ ba.”

“Anh đến Lhasa những ba lần mà vẫn chưa chụp kiểu này bao giờ sao? Vậy anh đến đây làm gì?”

“...” Loan Niệm ngẩn người vì câu hỏi của Thượng Chi Đào. Anh chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại á khẩu vì câu hỏi ngốc nghếch này.

“Anh đến Lhasa thì nhất định phải chụp kiểu này sao?” Anh hỏi ngược lại cô.

“Đúng thế, chứ sao nữa?”

Loan Niệm xua tay, “Em cứ việc, anh không chụp.”

“Vậy anh không đi cùng em à?”

“Đi cùng thì được.”

“Vậy thì giờ chúng ta đi luôn đi!”

Thượng Chi Đào kéo Loan Niệm ra khỏi quán trà sữa, tìm đến một tiệm chụp ảnh. Cô vào trong chọn trang phục, Loan Niệm dắt Luc chờ ở bên ngoài.

Thượng Chi Đào vừa chọn đồ vừa hỏi chủ tiệm: “Có người mẫu không ạ? Mẫu nam chụp cùng tôi ấy.”

“Có chứ, trả thêm tiền là được, đều là các chàng trai Tây Tạng chúng tôi, rất đẹp trai.”

“Tôi muốn một người thật là đẹp trai!”

“Dắt chó của tôi! Chụp ảnh cặp đôi!”

Thượng Chi Đào cất cao giọng nói, liếc ra bên ngoài. Quả nhiên, Loan Niệm đã đi vào tiệm. Anh lườm cô một cái, đưa ngón trỏ và ngón giữa khều mấy bộ đồ lên, vẻ mặt chê bai. Bà chủ nhìn sang Thượng Chi Đào, cô nháy mắt với bà ấy.

“Em chọn bộ nào rồi?” Loan Niệm hỏi cô.

Thượng Chi Đào cầm mấy bộ đồ vắt trên khuỷu tay cho anh xem, “Bộ này, bộ này, bộ này.”

Loan Niệm nhìn lướt qua, sau đó chọn ra mấy bộ đồ.

“Luke cũng muốn chụp hả? Không phải ai đó bảo quê mùa lắm sao? Không phải ai đó bảo chưa bao giờ chụp loại ảnh du lịch này cơ mà?” Thượng Chi Đào không sợ chết chọc tức anh.

Loan Niệm lườm cô một cái sắc lẻm, cầm đồ vào phòng thử đồ. Thượng Chi Đào đi theo sau anh, đứng ngoài cửa, nói với anh: “Anh không cần phải miễn cưỡng đâu! Bà chủ bảo là người mẫu cũng đẹp trai lắm, em tự chụp ảnh được!”

“Với lại, em cảm thấy hai chúng ta chụp với nhau chưa chắc đã hợp đâu!”

“Em nghĩ là em vẫn nên chụp với người mẫu thì tốt hơn.”

Thượng Chi Đào đứng ngoài cửa trêu ngươi Loan Niệm, cửa phòng thử đồ mở ra, Loan Niệm mặc trang phục Tây Tạng xuất hiện. Thượng Chi Đào thầm thốt lên một tiếng “Má ơi”, trong lòng nổ “bùm” một cái. Ông trời đúng là thiên vị, cho anh ngoại hình mặc cái gì cũng đẹp trai.

Bà chủ đi tới, giơ ngón cái khen: “Chưa từng thấy chàng trai dân tộc Tạng nào tuấn tú thế này.”

Loan Niệm không mảy may phản ứng trước lời khen, liếc xéo Thượng Chi Đào một cái, “Không trang điểm?”

Có chứ!

Thượng Chi Đào trang điểm phong cách cô gái Tây Tạng, gò má đỏ hây hây, thắt hai bím tóc dày, đầu đội trang sức Tây Tạng cồng kềnh, tay đeo lắc bạc Tây Tạng. Cô nhoẻn môi cười, hỏi Loan Niệm: “Thấy thế nào?” Hàm răng đã trắng nay còn trắng hơn, thật sự rất giống cô gái Tây Tạng, quê một cục.

Loan Niệm nhướng mày, cầm bím tóc của cô lên xem thử, thấy khá là nặng, sau đó bỏ xuống.

Lúc Thượng Chi Đào chụp ảnh riêng, Loan Niệm đứng bên cạnh nhìn, anh không hiểu vì sao cánh chị em phụ nữ lại cuồng chụp ảnh như thế. Thượng Chi Đào để cho thợ chụp ảnh chỉ dẫn, khi thì chắp tay cầu nguyện, khi thì quỳ lạy, buồn cười hết chỗ nói.

Anh đứng đó nói với Luc: “Nhìn thấy chưa? Mẹ mi điên rồi.” Anh tự nhận là bố của Luc, lại nói Thượng Chi Đào là mẹ của Luc, hoàn toàn không ý thức được cách gọi bố mẹ thân mật đến nhường nào.

Thợ trang điểm vỗ phấn lên mặt anh, anh thoáng nhíu mày, tỏ ra không vừa ý, Thượng Chi Đào lên tiếng ngay trước khi anh mở miệng phản đối: “Oa! Vừa mới đánh phấn một cái là trông y như anh hùng mạnh mẽ vậy!”

Lúc chụp ảnh chung, anh không cần thợ chụp ảnh chỉ dẫn, chỉ cần đứng đại ở đó đã có ảnh đẹp. Công việc hôm nay của thợ chụp ảnh quá dễ dàng, tâm trạng tốt lên ngay, luôn miệng nói với hai người: “Anh chồng đứng gần cô vợ một chút.”

“Cô vợ cười lên nào.”

“Vợ chồng cùng nhau cầu nguyện nào...”

“Để chú chó ngồi xuống rồi cùng cười lên nào.”

Mở miệng là một tiếng anh chồng, mở miệng là một tiếng cô vợ, không biết anh ta làm sao bồi dưỡng được thói quen nghề nghiệp này. Thượng Chi Đào cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng cô cũng xua tay đính chính khi thợ chụp ảnh yêu cầu chồng bế vợ: “Không phải vợ chồng...” Sợ Loan Niệm cự tuyệt người ta thẳng thừng quá khiến tất cả mọi người không còn mặt mũi.

“Chúng tôi không...”

Còn chưa dứt lời, người cô đã bay vọt lên, cô sửng sốt nhìn Loan Niệm, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt hoảng sợ của cô, nơi đó làm gì có vẻ bực bội, trái lại còn có ý cười. Thợ chụp ảnh giỏi nhất là nắm bắt khoảnh khắc, bất ngờ chụp tanh tách mấy tấm hình, sau đó nhắc Thượng Chi Đào: “Đừng gồng người lên, mềm mại ra chút nào.”

Thượng Chi Đào không được tự nhiên, không biết mềm mại ra có nghĩa là gì, Loan Niệm hạ giọng trêu chọc cô: “Chẳng phải mọi khi mềm lắm sao?”

Nói xong anh thơm vào khóe môi cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Sốc độ cao mà, phải nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng!

Đây hẳn chính là cảm giác yêu đương chăng?

Thượng Chi Đào lén gửi tin nhắn cho Tôn Vũ: [Hình như em đang trong giai đoạn mới yêu, anh ấy nhìn em một cái em đã thấy xốn xang rồi.]

[Em ngắm anh ấy bao nhiêu năm nay, thế mà vẫn chưa ngắm chán. Ngủ với anh ấy bao nhiêu năm nay, vậy mà vẫn chưa thấy chán. Tại sao vậy nhỉ?]

[Còn nữa còn nữa, sao anh ấy lại dịu dàng đến vậy? Dịu dàng đến mức không giống anh ấy nữa.]

Thượng Chi Đào như quay lại năm mười mấy tuổi, lén lút chia sẻ chuyện tình của mình cho cô bạn thân. Tôn Vũ thấy cô gửi hết tin này tới tin khác, cuối cùng không nhịn được nói với cô: [Đào Đào, em đúng là đang yêu rồi.]

Thượng Chi Đào cất điện thoại, chạy đến trước máy tính, cảm thấy tấm ảnh nào cũng đẹp nên đứng đó chọn ảnh mất mấy phút. Loan Niệm không chấp nhận cô lãng phí thời gian như thế, anh hỏi ngay chủ tiệm: “Chúng tôi lấy hết ảnh, phải trả thêm bao nhiêu tiền?”

“Trả thêm tiền thì không cần, chúng tôi có thể chọn một tấm để treo trong tiệm không?” Chủ tiệm đã mở tiệm chụp ảnh ở Lhasa bao nhiêu năm, hiếm khi nào chụp được loạt ảnh đẹp như thế này. Trong ánh mắt của hai người có sự thân mật vi diệu khó lòng mà hình dung được, người đàn ông vô cùng tuấn tú, cô gái thì mang một vẻ đẹp càng nhìn càng xinh khó tả, đẹp đôi biết bao.

“Thế thì anh phải trả tiền cho tôi.” Loan Niệm liếc chủ tiệm một cái, anh biết làm ăn thật, tính toán gì mà khôn quá vậy. Nhưng một lát sau anh lại đổi ý: “Tôi cho phép anh chọn một tấm hình, nhưng phải treo ở chính giữa tiệm. Dùng chất giấy cao cấp, treo xong tôi sẽ tới kiểm tra.” Anh ra điều kiện rạch ròi, không hề nhượng bộ. Tuy vậy, chủ tiệm đã mừng như điên, một tấm hình là đủ rồi. Thế là anh ta vui vẻ đưa toàn bộ ảnh gốc cho Thượng Chi Đào, nói với cô: “Yên tâm đi cô gái, ảnh đẹp như này, chỉnh sửa xong không tệ chút nào đâu. Hai người cứ chờ nhận ảnh đi, về rửa ra rồi treo trong nhà, làm ảnh cưới cũng được. Người Tây Tạng đều dùng ảnh này làm ảnh cưới đấy.”

Thượng Chi Đào không biết phải đáp lại sự nhiệt tình quá mức của chủ tiệm thế nào, chỉ biết đứng một bên vâng vâng dạ dạ. Cô bỏ usb chứa ảnh vào trong túi, cùng Loan Niệm đi ra ngoài. Loan Niệm đi đến ngưỡng cửa thì ngoảnh đầu lại hỏi chủ tiệm: “Treo ở chỗ kia phải không?”

Anh chỉ tay vào vị trí nổi bật nhất trong tiệm, chủ tiệm gật đầu: “Đúng vậy, có thể treo rất nhiều năm. Hiếm khi nào có bức ảnh đẹp hơn bức ảnh này.”

Hai người ra khỏi tiệm chụp ảnh, đi sang con phố đối diện cả hai đều quay đầu nhìn lại. Đứng ở vị trí này trên phố Barkhor tấp nập người qua, người qua đường chỉ cần thoáng dừng lại là có thể nhìn thấy một khung ảnh treo ở trong tiệm chụp ảnh.

Đó là kỷ niệm tình yêu của một người đàn ông và một người phụ nữ.

Tuổi xuân như hoa, lưỡng tình tương duyệt.

Sau hai ngày ở lại Lhasa, họ lái xe đến quận Nyingchi. Loan Niệm đã đặt một phòng khách sạn ở Nyingchi, anh nói: Khách sạn này hợp với người sốc độ cao như Thượng Chi Đào, vì ở đó thì không cần phải làm gì, nằm trên giường, vén rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy núi tuyết, hồ bạc và rừng rậm. Họ muốn nằm thư giãn trong khách sạn hai ngày, sau đó lên đường quay về.

Thượng Chi Đào nghe theo lời Loan Niệm.

Anh không hề cáu kỉnh trong suốt chuyến đi này, không hề bỏ mình cô ở lại Lhasa, anh đã trở thành người đáng tin cậy nhất trong lòng Thượng Chi Đào.

Ở trong khách sạn tại Nyingchi, Thượng Chi Đào đang ngồi trên sập phơi nắng, Lão Thượng và bà Đại Trạch gọi điện cho cô, hỏi cô thành quả sau chuyến du lịch. Cô trả lời từng vấn đề một: “Tốt lắm ạ, phong cảnh rất đẹp, đồ ăn cũng rất ngon, phản ứng cao nguyên cũng không nghiêm trọng, Luc chơi rất là vui.”

“Vậy rốt cuộc là con đi với ai thế? Bạn trai hả?” Thượng Chi Đào nhìn Loan Niệm đang ngồi thảnh thơi trên sofa đối diện, ánh nắng ở Nyingchi hắt lên nửa khuôn mặt anh, trông anh có vẻ ôn hòa điềm đạm hiếm thấy, thậm chí là ấm áp dịu dàng.

Cô nghĩ một lát, đáp: “Vâng, bạn trai ạ.”

Tiếng kêu sửng sốt của bà Đại Trạch gần như sắp làm cô thủng màng nhĩ: “Con yêu rồi ư? Khi nào vậy? Bạn trai làm gì? Gia cảnh có tốt không? Có khỏe mạnh không? Người thế nào?”

Thượng Chi Đào có phần luống cuống khi đối mặt với hàng tá câu hỏi này, nhất thời không biết phải trả lời ra làm sao. Loan Niệm đứng dậy khỏi sofa, đi tới bên cô, giành lấy điện thoại, chào hỏi lễ phép: “Chào dì ạ, cháu là Loan Niệm.”

Anh trả lời tất cả câu hỏi của bà Đại Trạch, từ tuổi tác, chiều cao, đến thu nhập. Lúc nói đến thu nhập, anh nghe thấy bà Đại Trạch hạ giọng hỏi Lão Thượng: “Thu nhập cao quá hình như cũng không tốt, lai lịch không rõ ràng...”

Thế là anh trả lời rằng: “Chưa đến hai triệu một năm.” Anh đã nói giảm đi rất nhiều.

Chuyện này có đi có lại, đến lượt anh kể sạch gia cảnh của mình. Thượng Chi Đào mím môi nhìn gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ ở bên ngoài, cảm thấy mắt nong bừng, không biết giọt lệ nào sẽ rơi xuống trước.

Mượn lời của Tôn Vũ là: Xua tan mây mù nhìn thấy ánh trăng.

Đến tối, cô đắm mình trong ánh trăng, chui vào lòng Loan Niệm, cô nghĩ cảnh đẹp đến nhường này, lẽ ra phải làm cái gì đó. Loan Niệm đè chặt tay cô ở bên đầu, gác chân khóa chặt người cô, gằn giọng dọa dẫm cô: “Em ngoan ngoãn cho anh! Không là anh ném em ra ngoài cho sói tha đấy!”

“Em muốn!”

“Em bỏ ngay cái suy nghĩ kia đi rồi hẵng nói chuyện với anh!” Loan Niệm véo má cô, “Em đừng có động vào anh, lỡ có gì không hay xảy ra, mẹ nó anh còn phải hốt xác em.”

“Hôm nay em ổn mà.” Thượng Chi Đào lại quấn lấy anh, bị Loan Niệm giữ chặt, “Lượn!”

Anh bảo cô lượn, nhưng lại dí nơi cứng ngắc vào người cô, hận không thề vò nát cô. Anh nghiến răng nghiến lợi ở sau tai cô: “Thật sự muốn làm chết em.”

Anh thúc cô một cái nữa rồi đi sang sofa ngủ.

Anh vừa đi khỏi, Thượng Chi Đào lại cảm thấy trống vắng, thế là cô chọc anh: “Em giúp anh nhé.”

“Thôi khỏi.”

“Vậy chúng mình nói chuyện một lúc được không?”

“Ừm.”

“Vậy thì nói từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa vậy...” Thượng Chi Đào vừa mới nói xong câu này, đã nghe Loan Niệm phì cười. “Anh đừng có cười” Thượng Chi Đào phản đối: “Em muốn nói kể từ lúc em gặp anh lần đầu tiên...”

Đó là mùa hạ năm 2010, cô ngồi trong đại sảnh ở tầng một của Lăng Mỹ, Loan Niệm đẩy cánh cửa sau bước ra khỏi tiệm cà phê, tựa như một quý ông cực kỳ phong độ. Khi đó Thượng Chi Đào đã nghĩ rằng, đây hẳn là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô nhìn thấy trong đời này?

Cô kể lan man, Loan Niệm một mực nghe cô nói, sau đó cô đã hơi buồn ngủ nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, hỏi Loan Niệm: “Anh thì sao? Lần đầu tiên anh gặp em, cảm thấy em thế nào?”

Loan Niệm nghĩ một lúc lâu, nói ra bốn từ: “Y như kẻ ngốc.”

Đồ đại ngốc.

- -

Chuyến du lịch Tây Tạng kết thúc, trải qua chuyến du lịch này, tất thảy những ngày còn lại trong năm nay không còn gian khó nữa. Thượng Chi Đào chọn mấy tấm hình chụp chung của hai người kẹp vào trong sách của mình, thi thoảng lật ra xem vẫn cảm thấy rất tuyệt.

Tóm lại năm nay lại trôi qua như thế.

Năm nay cũng như mọi năm, Thượng Chi Đào quay về Cáp Nhĩ Tân, Loan Niệm sang Mỹ, họ lại xa nhau hai ba tháng mới được gặp nhau.

Năm ấy Cáp Nhĩ Tân cấm đốt pháo, chỉ có lác đác mấy tiếng pháo, Luc ngồi trước cửa sổ vô cùng thắc mắc, sao chẳng có những chùm sáng sặc sỡ nữa rồi? Thượng Chi Đào an ủi nó: “Thời đại có thể đốt pháo đã qua rồi, nhưng chưa biết chừng mấy năm nữa lại được đốt pháo thì sao. May là nơi này vẫn có tuyết mà em thích nhất.”

Luc gâu một tiếng, Thượng Chi Đào hiểu ý của nó: Nhưng nơi này không có Luke mà nó thích nhất.

Loan Niệm bờ bên kia đại dương dường như đã nghe được Luc đang sủa, anh phá lệ gửi tin nhắn chúc Tết cho Thượng Chi Đào: [Năm mới vui vẻ. Sang năm đi xem cực quang cùng anh nhé?]

Thượng Chi Đào nhìn dòng tin nhắn này nửa ngày, cười khúc khích.

Năm mới vui vẻ. Chỉ cần được đi cùng anh, có là chân trời góc bể em cũng đi.

Năm 2015 đã trôi qua, họ mãi mãi hoài niệm nó.

Bình luận

Truyện đang đọc