ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Thượng Chi Đào vẫn nắm cổ tay anh, lòng bàn tay cô rịn mồ hôi. Nghe Loan Niệm nói như vậy, cô im lặng mấy giây rồi thả tay ra.

Cô cảm thấy nhục nhã.

Thượng Chi Đào không thể hiểu tại sao, dường như họ không bao giờ có thể gần gũi nhau. Bầu không khi mới vừa rồi tuyệt như thế, con tim cô ấm áp, muốn ôm lấy anh, muốn nói với anh thật nhiều thật nhiều, nhưng câu nói của anh đã phá hỏng tất cả.

Loan Niệm rút khăn giấy, xuống xe đi ra một chỗ rất xa, đi đến trước thảo nguyên, vặn nắp chai nước rồi đổ nước rửa tay. Thượng Chi Đào nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy hành trình mạo hiểm này đúng là chẳng ra sao cả.

Loan Niệm chưa từng hoài nghi chuyện Thượng Chi Đào yêu anh, nhưng anh để bụng chuyện cô đã dao động. Anh chưa bao giờ là một người đàn ông hoàn hảo, trong cuộc tình này, anh có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt.

Anh quay lại xe, trong xe có sự yên tĩnh lạ lùng, đến mức hai người có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Thượng Chi Đào không hề muốn cãi nhau, cô ngồi đó mấy phút, để mình xua tan cảm xúc khó chịu kia. Sau đó, cô hắng giọng, nói với anh: “Chúng ta đi nhé?”

Loan Niệm “ừm” một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa suốt cả chặng đường.

Thượng Chi Đào đã cải thiện khả năng lái xe, xe chạy băng băng trên đường cao tốc, cô không nói thêm một câu nào nữa. Họ chỉ đến muộn hơn chiếc xe khác mười lăm phút, lúc đỗ xe, Loan Niệm nói: “Tây Bắc đúng là nơi để rèn kỹ thuật lái xe.”

“Cũng bình thường.” Thượng Chi Đào đáp lại một câu, nhanh chóng xuống xe, thoát khỏi cảm giác bí bách khó mà chịu đựng khi hai người ở cùng nhau.

Nơi họ chọn là một nhà hàng đặc sản địa phương, đồng nghiệp ở chi nhánh đã tới đông đủ, cả trong lẫn ngoài có tám chín người. Thượng Chi Đào là giám đốc dự án, nên cũng được coi là cấp trên tạm thời của họ.

Mọi người ngồi xung quanh một bàn, Loan Niệm nhìn họ, gần như không thể nhớ được tên của họ.

Thượng Chi Đào cảm thấy đây là cơ hội rất hiếm có, bèn đề nghị: “Luke và Yilia đến đây cũng không dễ dàng, mọi người tự giới thiệu một chút nhé? Nói sơ qua về tình hình của mình và các dự án đã từng làm nhé?” Cô đang cho mọi người cơ hội.

Thượng Chi Đào tính tình thân thiện ôn hòa, đến đây một thời gian đã trở nên thân thiết với mọi người, “Bắt đầu từ Shelly nhé?”

Đồng nghiệp ở chi nhánh Tây Bắc hầu hết là người Tây Bắc, mà người Tây Bắc thì cởi mở, lúc giới thiệu bản thân cũng rất thú vị, đồng nghiệp nữ thì đáo để, đồng nghiệp nam thì hào sảng, Loan Niệm nhận ra họ đều rất tin phục Thượng Chi Đào.

Loan Niệm chăm chú nghe mọi người nói, thỉnh thoảng hỏi mấy câu như những công việc khó khăn từng gặp phải, đãi ngộ của công ty ở nơi này có đầy đủ hay không. Đây đều là những vấn đề mà mọi người quan tâm, vì thế họ đều cảm thấy Luke đáng để tin tưởng.

Sau khi mọi người tự giới thiệu xong, Thượng Chi Đào nói với Loan Niệm: “Lãnh đạo chính phủ ở nơi này không thích gọi tên tiếng Anh của mọi người cho lắm.”

“Được, tôi nhớ tên tiếng Trung rồi. Trí nhớ của tôi không tệ, Chi Đào.” Thượng Chi Đào gọi cô là Chi Đào, nghe có vẻ rất tự nhiên, sau lại hỏi cô: “Tôi gọi như thế được không Flora?”

“Được ạ, Luke.”

Hai người đều rất bình tĩnh, như thể cả hai đều quên hết chuyện ở trên xe. Thực tế thì lúc ở trên xe Loan Niệm không nói gì, anh chỉ nói một câu đã có thể phá hỏng hết không khí, nhưng Thượng Chi Đào đã quen rồi.

Dường như cô mãi mãi chẳng thể có cơ hội như thế này: cô ăn mặc thật xinh đẹp, ngồi trong nhà hàng Âu, cô tươi cười kể chuyện, anh chăm chú nhìn cô. Bất kể là trong tình huống nào, cô cũng chưa từng có những khoảnh khắc như vậy. Cô ở bên anh, mọi thứ mãi mãi chẳng đâu vào đâu.

Buổi liên hoan kết thúc, Thượng Chi Đào đưa Loan Niệm và Tống Oanh đến phòng làm việc tại nơi này. Thượng Chi Đào có một phòng làm việc độc lập, không lớn nhưng ánh nắng không tệ. Cô mua mấy chậu hoa để đỡ đơn điệu, bàn ghế toàn bằng gỗ, sạch sẽ gọn gàng.

Tống Oanh ngó nghiêng khắp xung quanh rồi khen ngợi: “Phòng làm việc của Flora đúng là chủ nghĩa tối giản.”

“Cảm ơn, ngân sách có hạn, chỉ có thể trang trí đơn giản một chút.”

Bố trí chỗ ngồi cho hai người xong, Thượng Chi Đào mang máy tính ra đối chiếu lịch trình hội nghị ngày mai. Lãnh đạo chính phủ dự cuộc họp rất để ý đến tiết tấu và quy trình, về cơ bản sẽ không làm rối quy trình, đồng thời mỗi lần mở cuộc họp đều rất nề nếp, Yilia chưa từng tiếp xúc với người trong chính phủ, nên Thượng Chi Đào phải nói riêng cho cô ta.

Thượng Chi Đào không hề lảng tránh việc chỉ bảo Yilia vì cô ta có tài hơn cô, cô hi vọng cô ta có thể nhanh chóng nắm được tình hình, không gây cản trở cho dự án, cũng hi vọng cô ta có thể trưởng thành thật nhanh.

Yilia nghe cô nói xong, còn biết đưa ra câu hỏi: “Vậy thời cơ lên tiếng thì sao? Chủ động trình bày sao ạ?”

“Thời cơ lên tiếng thực ra còn phải xem tình hình, tuy nhiên ngày mai tôi muốn nghe ý kiến của đối phương trước. Trong giai đoạn duyệt phương án, tôi mong muốn đảm bảo phương hướng chính xác, nếu phương hướng sai thì mọi thứ coi như xong.” Thượng Chi Đào nêu ra biện pháp và sách lược của mình.

Yilia gật đầu, “Vâng, mục đích chính trong ngày mai của tôi là học hỏi, trên thực tế, tôi cũng muốn hiểu thêm về yêu cầu thực sự của đối tác.”

“Được, Yilia vất vả rồi.” Sau đó Thượng Chi Đào bắt đầu giới thiệu lai lịch, sở thích, thói quen của các lãnh đạo chính phủ tham dự hội nghị ngày mai, chủ yếu là giới thiệu cho Loan Niệm. Loan Niệm gần như không nói gì, chỉ yên lặng nghe Thượng Chi Đào nói.

Cũng trong ngày hôm nay, Loan Niệm phát hiện ra Thượng Chi Đào có thế mạnh về mảng quản lý. Tư tưởng của cô rất cởi mở, sẵn lòng chia sẻ cho người khác, không cố tình đề phòng ai; Tích cự lắng nghe ý kiến và đề xuất, chủ động tìm kiếm sự hợp tác, hướng đến mục tiêu; Tính tình ôn hòa, dễ dàng hòa nhập cùng đội ngũ, cũng vì cô vẫn luôn có tính khiêm nhường, cho nên cô dễ dàng hiểu được tâm tư của cấp dưới. Cô mới đến Tây Bắc chưa được bao lâu, mà người trong nhóm dự án đã tin phục cô đến nhường này, quả là không dễ dàng. Có nhóm trưởng người địa phương có quan hệ với chính phủ, lớn hơn Thượng Chi Đào mười mấy tuổi nhưng vẫn bằng lòng lắng nghe cô nói.

Có lẽ Thượng Chi Đào sẽ trở thành một người lãnh đạo xuất sắc.

Trên đường đến khách sạn, Tống Oanh nói với Loan Niệm: “Ở công ty không được tiếp xúc nhiều, sau gần một ngày nay, tôi phát hiện Flora rất giỏi.”

“Giỏi chỗ nào?”

“Hiểu người, dùng người, quản lý, đối nhân xử thế... chu đáo về mọi mặt, khiến tôi cảm thấy thoải mái.” Tống Oanh khen Thượng Chi Đào, 80% là thật lòng, 20% xuất phát từ sự cảnh giác khi cô ta đến môi trường mới. Người ta không thể biết ai với ai có mối quan hệ gì, vì thế Tống Oanh rất thận trọng.

Tống Oanh cũng không hề tự tin như những gì mà mọi người thấy, cô ta thích cạnh tranh và cũng sợ thất bại, khát khao được quyền uy công nhận, thích được tất cả mọi người yêu quý. Ai cũng có khuyết điểm.

Lúc xuống xe, Loan Niệm nói với Shelly: “Có thể để xe lại đây không? Đến tối tôi muốn ra ngoài dạo một vòng.”

“Vâng.”

Thị trấn rất nhỏ, Loan Niệm không muốn gây rắc rối cho Thượng Chi Đào, gần mười giờ tối anh xuất phát, đến căn nhà của cô ở thị trấn này. Lần này chắc là không có Tôn Viễn Chứ nữa.

Thượng Chi Đào mở cửa ra thì có chút bất ngờ, cứ thế chặn ở cửa, nhìn Loan Niệm.

“Sao hả? Có người? Anh không tiện vào?” Loan Niệm xỏ tay vào túi, anh không hề làm gì nhưng trông bộ dạng như đang lên mặt nạt người.

Thượng Chi Đào nghiêng người để anh vào nhà, thuận tay đóng cửa lại. Loan Niệm đứng ở ngưỡng cửa, nhìn Thượng Chi Đào lấy ra một đôi dép lê mới tinh đặt trước mặt anh, “Em mua chất mà anh thích đấy.”

“Ừ, cảm ơn.”

Căn hộ ở Tây Bắc của Thượng Chi Đào, nhìn trong video không cảm thấy gì, cho tới khi đã đứng ở đây anh mới cảm thấy nhỏ. Dáng Loan Niệm cao, ngồi trên sofa đã thấy chiếm diện tích.

Thượng Chi Đào vào bếp đun nước cho anh, ló đầu ra hỏi anh: “Nhà em chỉ có cẩu kỷ, em pha trà cẩu kỷ cho anh nhé?”

“Nước lọc.”

Thượng Chi Đào chun mũi, “Cẩu kỷ ngon lắm đấy.”

“Anh không thích vị của cẩu kỷ.”

“Vâng.” Thượng Chi Đào uống một ngụm nước cẩu kỷ, rót nước nóng vào cốc khác cho Loan Niệm. Loan Niệm uống một ngụm rồi đặt cốc xuống bên cạnh. Thượng Chi Đào thấy anh cúi đầu xem điện thoại mà không nói năng gì, bèn hỏi anh: “Anh không vui à?”

“Nhìn ra được sao?”

“... Ừm.” Thượng Chi Đào muốn hòa giải, lúc ở trên xe anh nói không nhớ cô, cô cảm thấy đó không phải lời thật lòng. Loan Niệm rất cứng miệng. Khả năng hóa giải những cảm xúc tiêu cực bẩm sinh của Thượng Chi Đào lại một lần nữa phát huy tác dụng, cô cười hỏi anh: “Vì sao thế?”

“Chắc là vì nơi bạn gái anh ở nhỏ quá, anh điều em về thì thế nào? Đổi người khác đến đây.” Loan Niệm không thích Thượng Chi Đào ở nơi này.

“Sao lại thế?”

“Tây Bắc có gì tốt? Ở đây em cũng lạ nước lạ cái.”

“Em không về.” Thượng Chi Đào từ chối anh thẳng thừng, hiếm khi nào cô lại cứng rắn và kiên trì trước mặt Loan Niệm.

Thượng Chi Đào nghĩ, ai cũng phải có vị trí và giá trị của mình, cô không tài hoa hơn người, nhưng cô có năng lực quản lý dự án được trui rèn sau này. Cô muốn làm dự án này, vì đây là thứ có thể chứng minh năng lực của cô.

Thượng Chi Đào biết, trong cái xã hội tàn khốc này, có lẽ sự chênh lệch giữa người với người không bao giờ có thể xóa bỏ, nhưng cô mong muốn trở thành phong cảnh của chính mình, tỏa ra ánh sáng của mình. Cô không muốn so sánh Loan Niệm với bạn trai của bất cứ ai, cũng không muốn so sánh mình với bất cứ người nào khác. Trên thế giới này lấy đâu ra người yêu hoàn hảo? Chẳng qua là ai cũng phải trải qua quá trình sửa đổi lâu dài.

Cho dù chặng đường đầy mạo hiểm, cô vẫn ấp ôm những nhiệt tình khát khao. Dù cho cô biết nơi cuối chặng đường này chưa chắc đã là trăng tròn hoa nở, nhưng sau này nhớ lại cô sẽ không hối hận.

Cô ngồi trước mặt Loan Niệm, với dáng vẻ kiên trì chưa từng có. Hoặc có thể là cô vẫn luôn kiên trì như thế này, chỉ là cô không ý thức được mà thôi.

“Em không biết vì sao anh cứ bắt em quay về, em muốn biết anh bắt em quay về với thân phận bạn trai hay là thân phận cấp trên?”

“Nếu là với thân phận bạn trai, em muốn nói với anh là em sẽ không về. Em hi vọng anh tôn trọng lựa chọn của em, em thích dự án này, thích nơi đây.”

“Nếu là với thân phận cấp trên, em sẽ về. Nhưng em không biết lần tiếp theo gặp được cơ hội như này sẽ là lúc nào, có lẽ sau này em vẫn mãi tầm thường thôi. Anh cũng thấy đấy, em không còn thế mạnh về tuổi tác, mà những người mới...” Thượng Chi Đào thoáng ngừng lại, “Những người mới càng ngày càng giỏi giang.”

“Độ tuổi vàng son của em sắp trôi qua rồi Loan Niệm. Đến năm ba mươi, bốn mươi tuổi có thể em cũng sẽ sống tốt hơn, nhưng chúng ta cần phải thừa nhận rằng, cái giá mà em phải trả vào lúc trẻ sẽ nhỏ hơn.”

“Đây là cơ hội có khả năng thay đổi hiện trạng của em nhất, em không muốn từ bỏ.”

Thượng Chi Đào gần như chưa bao giờ giãi bày hết nỗi lòng với Loan Niệm như này. Trước đây cô không muốn bộc lộ suy nghĩ của mình, vì cô biết Loan Niệm gần như không thể đồng cảm với cô, có lẽ anh có thể thấu hiểu sự mất mát của thiên tài, nhưng không thể nào hiểu được những khổ não của cô.

Loan Niệm vẫn giữ im lặng, cốc nước nóng chuyển từ trạng thái nóng về nhiệt độ thường, cũng mất một khoảng thời gian. Anh hỏi Thượng Chi Đào: “Em đang sợ cái gì?”

“Em nói nhiều như thế, cho anh biết em đang sợ cái gì?”

“Không phải em đang sợ cái gì.”

Loan Niệm bất chợt bật cười, “Thượng Chi Đào, cho dù em không thừa nhận, nhưng em đang tự ti. Em tìm kiếm một đường đua khác ít người đi và hi vọng em có thể gặt hái thành công từ đường đua này. Đây không phải tự ti thì là gì? Người tự tin sẽ chọn đường đua đông người và tin chắc rằng mình sẽ không thua.”

“Chẳng phải con đường nào cũng có người đi sao?”

“Thế à? Nhưng có những con đường, người ta vốn chẳng thèm đi.” Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào, anh hiểu rõ sự quật cường của cô, “Em có sự thành công và hiện thực cuộc sống mà em muốn định nghĩa, anh sẽ không can dự vào lựa chọn của em. Em thích nơi này, thế thì em cứ ở lại nơi này đi. Anh sẽ không ép em quay về, dù sao anh cũng không phải dạng suốt ngày rảnh rỗi không có gì làm, chúng ta là hai cá thể độc lập, ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống mình mong muốn.” Loan Niệm đứng lên, nói: “Hình như hôm nay anh nói hơi nhiều, thực ra những lời anh nói chỉ cần ba từ là có thể khái quát được, đó chính là ‘tùy em thôi’. Tùy em thôi, Thượng Chi Đào.”

Loan Niệm nghĩ, Thượng Chi Đào khăng khăng ở lại Tây Bắc như vậy, quả thực đúng như cô đã nói, dự án này có thể giúp cô nhìn thấy giá trị của bản thân. Tây Bắc có thể khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng là vì người có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô cũng đang ở đây.

Loan Niệm luôn nhìn thấu con người và sự tình. Ngay từ trước kia anh đã nhìn thấy sự dao động của Thượng Chi Đào, nhưng anh không muốn chấp cô, chẳng có ý nghĩa gì.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, Thượng Chi Đào kéo tay anh lại, nói với anh: “Loan Niệm, anh đừng như vậy. Anh có thể nghe em nói hết không?” Thượng Chi Đào muốn nói những vấn đề của mình với Loan Niệm, chia sẻ cảm giác lo sợ của cô, cô cuống đến mức mắt hơi đỏ lên.

“Nói gì đây? Nói em đêm hôm ôm ấp khóc lóc với đàn ông ở dưới nhà hả?” Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào nói: “Em được đấy, anh cho em quan sát nhà của anh, còn em thì ở riêng với người đàn ông khác vào lúc khuya khoắt. Người phụ nữ như em rất nực cười em có biết không? Một mặt thì nói muốn yêu đương với anh, mặt khác thì không ngừng tìm kiếm người kế tiếp. Em nghĩ sức hấp dẫn của em đã đến mức em có thể qua lại với rất nhiều đàn ông rồi à?”

“Anh có ý gì?” Thượng Chi Đào hỏi anh: “Anh bảo ôm ấp khóc lóc là sao?”

Loan Niệm mím môi không nói năng sao, chỉ hờ hững nhìn Thượng Chi Đào, trong mắt có vẻ chán ghét mà chính anh cũng không nhận ra được.

Thượng Chi Đào không muốn vạch vết thương lòng của Tôn Viễn Chứ cho Loan Niệm xem, Grace gửi hình của Loan Niệm và Tống Oanh cho cô, Lumi thì kể cho cô nghe những chuyện về Tống Oanh, cô chưa từng hỏi anh. Bởi vì cô nghĩ, cho dù bọn họ yêu nhau thì vẫn phải giữ sự độc lập của mình.

Cô lấy điện thoại, mở tấm hình anh ăn cơm cùng Tống Oanh, khẽ hỏi anh: “Loan Niệm, em đã từng hỏi anh tại sao lại đi ăn cùng người phụ nữ khác chưa? Chưa từng. Em đã từng hỏi anh tại sao trong công ty đều là tin đồn của hai người chưa? Chưa từng. Anh biết vì sao em không hỏi anh không? Vì em tin tưởng anh. Vì em cảm thấy dù chúng ta yêu đương, chúng ta vẫn nên duy trì vùng an toàn, các mối quan hệ xã hội riêng biệt, đây cũng là cái anh dạy cho em trước kia không phải sao! Vậy tại sao đến ngày hôm nay, em an ủi một người bạn của em lại bị anh quy cho cái tội lớn như thế! Chẳng lẽ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì em phải chấm dứt tiếp xúc với bất cứ người khác giới nào sao?”

Loan Niệm nhìn bức hình kia rồi nhìn Thượng Chi Đào, “Em không hỏi là đúng rồi. Em biết nếu em hỏi thì câu trả lời sẽ là gì không?”

“Anh có thể trả lời em ngay bây giờ.”

“Lời thật lòng có thể gây tổn thương lắm đấy, câu trả lời chính là anh tán thưởng cô ấy, muốn được làm việc cùng cô ấy, cho dù tan ca rồi cùng nhau ăn cơm, anh cũng không cảm thấy lãng phí thời gian.”

Thượng Chi Đào im lặng một lúc lâu, câu trả lời này cô đã biết ngay từ trước. Cô đã quá hiểu Loan Niệm, 5 năm qua, cô không ngừng dõi theo anh, quan sát anh, thử đọc hiểu tâm tư và cảm xúc của anh.

“Em biết, sự tán thưởng của anh dành cho cô ấy rất rõ ràng, anh chính là người như vậy, em chưa từng đố kỵ, thật đấy. Em cũng mong anh nhìn nhận một cách lý trí mối quan hệ của em và Tôn Viễn Chứ. Nói cho cùng, ở nhiều thời điểm khó khăn trong cuộc sống, những người ở bên cạnh em, giúp đỡ em, hầu hết thời gian đều là anh ấy, Tôn Vũ và Lumi. Em mong anh hiểu, dù em yêu anh nhiều đến nhường nào, em cũng sẽ không bỏ bạn bè của em vì anh. Em cũng sẽ không yêu cầu anh không được làm việc cùng Tống Oanh.”

“Điều kiện trao đổi ngang giá này được đấy. Hi vọng em nhớ mà tuân thủ.” Loan Niệm xoay người ra khỏi nhà.

Thượng Chi Đào không muốn níu giữ anh. Rõ ràng cả hai chỉ đang nói thật, nhưng sự thật luôn khiến người ta khó lòng chấp nhận nhất. Điều này làm cô cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng.

Tuy nhiên cô vẫn tiễn Loan Niệm xuống dưới nhà, nghiêm túc nhắc nhở anh: “Hội nghị sẽ bắt đầu vào tám giờ ba mươi sáng mai, lãnh đạo chính phủ đi làm sớm.”

“Được.”

Thượng Chi Đào nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng nói với anh: “Loan Niệm, em biết anh đang giận, em cũng vậy. Em cũng biết chúng ta cần phải bình tĩnh lại, dù gì cả hai ta đều không làm gì sai. Anh lái xe chậm thôi, đến khách sạn thì cho em biết được không?”

Loan Niệm đi thẳng xuống dưới, không hề ngoảnh đầu lại. Anh lái xe về khách sạn, nhìn thấy Tống Oanh ở trong đại sảnh khách sạn, “Sao vậy Yilia?”

“Em đang nhìn tấm bản đồ treo ở đây.” Tống Oanh nghiên cứu bản đồ, “Sếp thấy những khe rãnh trùng điệp này giống cái gì?”

“Giống sống lưng khủng long.” Không chờ Loan Niệm trả lời, cô ta đã tự trả lời: “Trên sống lưng khủng long này, chúng ta có thể sáng tạo ý tưởng gì được đây? Rốt cuộc ý tưởng du lịch và văn hóa mà khách hàng thực sự muốn là gì đây? Em nghĩ em đã có câu trả lời rồi.”

“Mong chờ câu trả lời vào ngày mai của cô, cố lên.”

Loan Niệm về phòng, nhìn thấy ảnh đại diện của Thượng Chi Đào vẫn không có một động tĩnh, cô không nói gì cả. Đây không phải lần gặp gỡ mà anh mong chờ. Anh đã đến nơi này hai lần trong vòng ba ngày, đi tổng cộng gần mười ngàn cây số. Lẽ ra họ phải nói chuyện gì khác, chẳng hạn nơi này có gì ngon, có phong cảnh nào đẹp, hoặc anh có thể nán lại căn phòng chật chội của cô, ở bên cô thêm một lúc nữa. Kết quả là họ đã nói cái gì vậy? Nói rằng anh cứ việc tiếp xúc với người khác giới, tôi cũng vậy, chúng ta đều làm chuyện đàng hoàng, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau.

Thế thì chết tiệt, quá là vô lý!

[Loan Niệm, sao anh biết Tôn Viễn Chứ khóc? Anh đã đến đây rồi sao?] Gần 2 giờ sáng, Thượng Chi Đào gửi tin nhắn cho anh.

Loan Niệm không trả lời cô, thấy Thượng Chi Đào nhập tin nhắn một lúc lâu mới gõ được mấy chữ: [Em muốn biết vì sao anh lại đến đây?]

[Anh muốn biết tại sao hôm đó em lại khóc?]

[Tôn Viễn Chứ có vẻ bị bệnh rồi, người thân của anh ấy qua đời, cảm xúc của anh ấy bất thường, anh ấy còn không ăn được. Em rất buồn. Anh ấy là người bạn cực kỳ tốt của em, Loan Niệm. Em không muốn anh hiểu lầm anh ấy, hiểu lầm bọn em.]

[Ừm. Anh biết rồi.]

[Vậy là hôm đó anh đến rồi sao? Sao anh lại đến đây?]

[Vì anh bỗng dưng rất nhớ em.]

Bình luận

Truyện đang đọc