ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Loan Niệm lái xe lên núi.

Cung Nguyệt tổ chức buổi đọc thơ với sinh viên ở trên núi, Loan Niệm vốn chỉ cần đến xem qua tình hình, không hề có chuyện hẹn hò.

Anh chỉ nói vậy cho bõ tức mà thôi.

Lúc anh vào quán thì buổi đọc thơ đã được bắt đầu, đúng lúc Cung Nguyệt đang đọc thơ. Trông thấy Loan Niệm đến, cô ấy mỉm cười với anh. Nhóm sinh viên cười trộm, Loan Niệm làm như không nghe thấy. Anh đi vào trong quầy bar, đặt điện thoại lên bàn, cởi áo khoác rồi rót cho mình một cốc soda quýt.

Tâm trạng Loan Niệm không tốt.

Chuyện Thượng Chi Đào tham gia hoạt động xem mắt thật sự làm anh giận ứa gan, hình như lâu lắm rồi anh chưa từng có cơn giận lớn như thế này. Cung Nguyệt đọc thơ xong, đi tới trước quầy bar, nói với anh: “Làm phiền ông chủ pha một ly cho tôi.”

“Cô uống gì?’

“Gì cũng được. Mạnh một chút.’

Loan Niệm pha cho Cung Nguyệt một ly rượu mạnh, Cung Nguyệt uống một ngụm phải che miệng vội, rượu cay suýt chảy cả nước mắt, “Cay thật.”

“Tự cô gọi rượu mạnh.”

“Đây chính là sự khác biệt về nhận thức giữa đàn ông và đàn bà.” Cung Nguyệt nhìn ly rượu, có vẻ do dự, cuối cùng cũng quyết tâm ngửa đầu uống cạn. Hóa ra cũng là một người cá tính.

Loan Niệm nhướng mày, hỏi cô ấy: “Thêm ly nữa?”

Cô ấy lắc đầu, “Thôi khỏi.”

“Tuần nào cô cũng tới đây tổ chức hoạt động, chi phí không hề thấp.”

“Có tiền với lại đông sinh viên có cùng chí hướng.” Cung Nguyệt nói như vậy nhưng thực tế thì cô ấy đã tốn rất nhiều tâm tư. Không phải cô ấy muốn có gì với Loan Niệm, chỉ cảm thấy người đàn ông này khá thú vị, muốn được tiếp xúc nhiều với anh, vì cô ấy thích kết giao bạn bè.

Loan Niệm thì chẳng bận tâm, cô ấy thích đến thì đến. Có khi họ có thể tình cờ gặp nhau, có khi không gặp nhau. Bartender đi từ bên ngoài vào, thay Loan Niệm pha chế rượu. Loan Niệm chuẩn bị ra ngoài đi lòng vòng, Cung Nguyệt theo sau anh, hỏi: “Chó của anh đâu?”

Loan Niệm không trả lời cô ấy. Trước đây anh đã chẳng tỏ ra lịch thiệp, lúc nào không vui đều ngó lơ tất cả. Anh không muốn để ý đến Cung Nguyêt, thấy cô ấy lại ra vẻ “anh không để ý đến tôi, tôi cứ đi theo anh đấy”, thế là anh dừng bước nhìn cô ấy, “Cô giáo Cung có chuyện gì sao?”

Cung Nguyệt thấy nét mặt anh không vui, lùi ra sau một bước, “Không có gì, hẹn gặp lại.” Cô ấy quay lại quán bar, nhìn Loan Niệm qua cửa sổ, cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu. Ban đầu cô chỉ nhất thời có hứng với anh, bây giờ thì hay rồi, cô cực kỳ muốn kéo anh xuống khỏi thần đàn.

Loan Niệm tản bộ trên con đường nhỏ, Khương Lan gọi điện đến: “Kitty ở công ty các anh tham gia phỏng vấn ở chỗ tôi, tôi cảm thấy không tồi, muốn nhận cô ấy. Tuy nhiên tôi muốn hỏi thăm anh xem cô ấy là người thế nào?”

Chuyện này không liên quan gì đến Loan Niệm, Kitty đã rời khỏi Lăng Mỹ vì bị người ta gửi thư nặc danh tố cáo tác phong không đứng đắn, nếu Khương Lan muốn biết chuyện này cũng không có gì khó. Nếu cô ta còn gọi cuộc điện thoại này, thì chứng tỏ cô ta thật sự ưng ý Kitty. Thế là anh trả lời: “Chủ tịch Khương tin vào phán đoán của mình là được. Bất cứ ai nói gì cũng chỉ là phiến diện.”

“Lúc phỏng vấn cô ấy đã nhắc đến một số trường hợp hủ bại, chẳng hạn như phòng tiếp thị, dù là nhân viên nhỏ cũng hay qua lại với đơn vị tổ chức. Cô ấy nói là cô ấy đã tận mắt nhìn thấy đơn vị tổ chức tặng quà cho nhân viên phòng tiếp thị vào dịp Tết.”

“Cho nên?”

“Chẳng vì nên gì, tôi chỉ yêu cầu một người tránh xa các dự án sau này của công ty tôi.”

“Ai?”

“Một nhân viên tên là Thượng Chi Đào.”

Loan Niệm cảm thấy nực cười, nếu một người nhát gan như Thượng Chi Đào dám nhận hối lộ, thì chuyện này cũng đủ khiến cô giật mình bật dậy lúc nửa đêm. Anh quen Thượng Chi Đào đến giờ đã sang năm thứ tư, tặng cho cô mười mấy chiếc túi mà chưa thấy cô dùng lần nào. Bây giờ người ta nói Thượng Chi Đào nhận hối lộ thì đúng là nực cười. Thế là, anh nói với Khương Lan: “Tôi vẫn một câu đó, bất cứ lời nói hay nhận xét nào của người khác đều là phiến diện. Lăng Mỹ là một công ty vô cùng cởi mở, chúng tôi khích lệ nhân viên chính trực, công ty cũng có cơ chế tố cáo. Nếu lúc đó Kitty đã nhìn thấy sự việc như vậy và có chứng cứ xác thực thì với tính cách của Kitty, cô ấy sẽ tố cáo ngay lập tức, chứ không đợi đến ngày hôm nay.”

Khương Lan bất chợt bật cười, “Anh xem, nếu tôi không nói những chuyện này với anh, thì không nghe được nhận định chân thực của anh về Kitty rồi.”

“Nhận định gì nhỉ?”

“Trong lòng anh tự rõ.”

“Flora chuyển sang phòng kế hoạch thông qua tranh chức, sau này không tránh khỏi giao thiệp với cô. Sự phiến diện của cô sẽ mang đến khó khăn cho sự nghiệp của cô ấy.”

“Ồ?” Khương Lan tỏ ra hứng thú, “Cô gái đó đã sang phòng kế hoạch của các anh rồi hả? Được đấy nhỉ. Xem ra thực lực không tầm thường. Tuần sau mở cuộc họp hợp tác chiến lược nhớ đưa cô ta theo nhé.”

“Được. Grace còn mấy tháng nữa là nghỉ sinh rồi, hiện nay cô ấy là người hướng dẫn của Flora, tuần sau họ sẽ đến gặp cô.”

“Được.” Trước khi cúp máy, Khương Lan nói với Loan Niệm: “Vừa hay tuần sau Kitty vào làm, gặp nhau một buổi đi, đừng ngại.”

“Không đến mức đó.”

Loan Niệm cúp máy, thầm nghĩ chắc hẳn bát tự của Thượng Chi Đào không được tốt, lúc nào cũng gặp hết khó khăn này tới khó khăn khác. Cái người có bát tự xấu này vẫn không biết mình đã bị cuốn vào vụ việc liên quan đến kinh tế, vẫn xem phim, không muốn uổng công mình ăn diện vào hôm nay.

Chốc chốc cô lại nhìn điện thoại, xem Loan Niệm có báo tiến độ buổi hẹn hò cho cô không, vậy mà Loan Niệm chẳng có động tĩnh gì. Anh càng im lặng, cô càng không muốn chịu thua, tuy vậy cô vẫn nhờ Tôn Vũ xóa tài khoản của cô đi.

Cô không muốn uổng công mình ăn vận chỉn chu nên đã đi xem phim một mình. Trong rạp chiếu phim toàn là các cặp đôi, một mình cô bơ vơ giữa các cặp tình nhân.

Tại sao mình không thể có một mối tình mà hai người nắm tay đi xem phim, nắm tay nhau ngắm hoàng hôn nhỉ? Cô chợt cảm nhận được sự bất mãn trong thâm tâm. Trước kia cô cũng từng có cảm giác nuối tiếc như thế này, nhưng cảm giác nuối tiếc khi ấy rất nhạt nhòa, đến hôm nay cảm giác nuối tiếc này vô cùng mãnh liệt.

Lúc phim sắp chiếu hết, Tôn Viễn Chứ gọi điện cho cô: “Em có về ăn cơm không? Anh mang ít thịt cừu than từ Ninh Hạ về, chuẩn bị đến tối nấu cho mọi người ăn.”

“Oa.” Thượng Chi Đào nghĩ đến chuyện mình chưa được ăn thịt cừu than bao giờ, cảm giác khó chịu lập tức được xoa dịu. Cô khom lưng ra khỏi phòng chiếu phim, đi thẳng về nhà.

Trong nhà có mùi xào nấu thơm nồng, Tôn Viễn Chứ đeo bao tay trong suốt ướp thịt cừu. Thịt cừu đã được thái nhỏ, anh đi mua từ lúc sáng sớm rồi vận chuyển thẳng về đây.

Thượng Chi Đào cũng muốn phụ một tay nhưng Tôn Viễn Chứ từ chối, “Em thiếu dây thần kinh nấu nướng mà...” Thượng Chi Đào cười hì hì rụt tay lại, cứ thế chắp tay sau lưng đứng cạnh anh chỉ trỏ lung tung, trông như một lão cán bộ.

“Anh còn phải đi nữa không?”

“Mấy tháng tới đây không phải đi nữa.”

“Thật sao ạ?” Thượng Chi Đào mừng húm, “Thế thì cuối tuần nào đó chúng mình tìm Long Chấn Thiên đi? Cậu ấy sắp về nước rồi! Chúng ta đi tiễn cậu ấy, em phải mời hai người ăn một bữa mới được. Năm ngoái Long Chấn Thiên đã giới thiệu cho em một giáo viên tiếng Pháp rất đáng tin cậy đấy!”

“Em học tiếng Pháp thế nào rồi?” Tôn Viễn Chứ hỏi cô.

Thượng Chi Đào gật gù, “Được lắm. Anh biết gì không? Lúc đi học em không phát hiện ra là em có chút năng khiếu ngoại ngữ, giáo viên tiếng Pháp khen ngữ cảm của em rất tốt. Cô ấy còn khen em mặc áo măng tô trông giống phụ nữ Pháp đấy.”

Thực ra Thượng Chi Đào có vài nét của phụ nữ Pháp, người cô không thấp, vóc dáng lại đẹp, khung xương không quá nhỏ, khi cô mặc áo len bó sát, có thể nhìn thấy bả vai vuông góc của cô.

Tôn Viễn Chứ nhìn Thượng Chi Đào khoa chân múa tay, vui quên lối về. Vui vẻ vốn không nên bị bó buộc, nên nó không cần phải có hình dạng. Thật là tốt.

Sốt nướng thịt bắn lên má anh, có cảm giác cay cay, anh đưa tay chùi đi, ai dè nó càng lan rộng hơn. Thượng Chi Đào chạy đi lấy khăn giấy, lau giúp anh. Lúc này họ đứng gần nhau hơn trước kia một chút, Thượng Chi Đào nhìn thấy ánh mắt trong ngần của Tôn Viễn Chứ, đột nhiên cảm thấy làm như này không đúng, thế là rụt tay lại, nói với anh: “Anh đi rửa đi.”

“Ừ.”

Thượng Chi Đào đang đứng ngây ra đó thì Tôn Vũ bước vào nhà.

Dường như cô ấy có vẻ mệt mỏi, trông thấy Tôn Viễn Chứ bước ra từ phòng vệ sinh, mắt cô ấy sáng lên ngay, “Anh về rồi à?”

“Ừ. Tối nay chúng ta tự nướng cừu.”

“Vậy để em đi làm rau trộn.”

Tôn Vũ giỏi nấu nướng, nhưng mấy năm nay không nấu cơm cho bất cứ ai. Cô ấy chỉ vào bếp khi ở nhà. Thượng Chi Đào theo cô ấy vào trong bếp, khẽ hỏi cô ấy: “Vui chứ?” Chỉ tay ra bên ngoài.

Tôn Vũ cười, “Hình như lâu lắm rồi chị không vui như này.”

“Vậy chị...”

Tôn Vũ chỉ vỗ đầu Thượng Chi Đào, không nói gì.

“Loan Niệm trở lại bình thường chưa?” Tôn Vũ hỏi Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào chỉ bĩu môi.

“Hai bọn em đúng là lạ lùng thật. Nếu chỉ là bạn tình thì tại sao anh ta lại giận đến mức đấy? Nếu không phải, thế thì tại sao anh ta không tiến thêm bước nữa? Chị đã xem tài khoản của anh ta rồi, người liên hệ toàn là các cô gái đi du học ở nước ngoài, tốt nghiệp các trường đại học có tiếng. Nói thế nào thì đây cũng đại diện cho thái độ của họ.” Tôn Vũ nhìn Thượng Chi Đào, sợ cô buồn nên không nói thêm câu gì nữa. Đây là năm thứ tư cô dây dưa với Loan Niệm, bốn năm, không có nổi một danh phận chính thức. Phải đợi thêm bốn năm lần thứ hai sao? Chắc là không cần nữa rồi.

Thượng Chi Đào im lặng đứng một bên. Hầu hết thời gian cô đều giữ được tỉnh táo, cô biết mình và Loan Niệm sẽ không có kết quả. Nhưng thi thoảng, cô cũng sẽ có ảo tưởng, đó là khi Loan Niệm mất bình tĩnh, đứng ra bảo vệ cô, cô sẽ cho là mối quan hệ giữa họ đã có gì đó khác đi.

Tôn Vũ thở dài. Cô ấy làm trong ngành mai mối hôn nhân, làm công việc này phải định lượng tất cả các điều kiện của con người, để mọi người lên mạng xem một cái là thấy ngay. Đây cũng là bản chất của hầu hết các cuộc hôn nhân, đó chính là xem điều kiện của tôi và điều kiện của anh có phù hợp hay không.

Lúc ăn được một nửa, Tôn Vũ bị cuộc điện thoại của đồng nghiệp gọi đi, chỉ còn lại Thượng Chi Đào và Tôn Viễn Chứ. Cô hỏi anh: “Anh vẫn chưa yêu đương sao?”

Tôn Viễn Chứ lắc đầu nói: “Không muốn làm hại con gái nhà người ta.”

“Yêu đương sao lại là hại con gái nhà người ta nhỉ, ai mà yêu anh chắc là hạnh phúc lắm đây!”

Tôn Viễn Chứ nhìn Thượng Chi Đào tươi cười đầy chân thành, anh duỗi tay ra định véo mặt cô nhưng đưa tay đến gần mặt cô thì anh dừng lại, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô.

“Yêu đương không quan trọng, ở bên nhau mới quan trọng.” Tôn Viễn Chứ nói như vậy.

Thượng Chi Đào ngỡ như câu này là nói về mối quan hệ của cô và Loan Niệm, có lẽ Tôn Viễn Chứ đã biết được chuyện gì đó. Thực tế thì không phải, Tôn Viễn Chứ đang nói đến anh và Thượng Chi Đào. Lúc anh đi công tác về, nhìn thấy cô gái sợ hãi chạy phía trước anh trong đêm khuya thanh vắng, cuối cùng chạy vào nhà của anh. Kể từ hôm ấy, anh đã cảm thấy con tim luôn đau đớn của anh đã có một chốn dừng chân.

Cô gái ấy chân thành, lúc nào cũng ngốc nghếch đối xử với người khác bằng cả trái tim mình. Cô gái ấy cũng đơn thuần, bạn không cần tốn sức suy đoán tâm tư của cô ấy, vì chúng đều hiện hết ở trên mặt cô ấy rồi. Cô gái ấy cũng rất cố gắng, ngày nào cũng nỗ lực tiến về phía trước, chẳng hề chùn bước.

Tôn Viễn Chứ thích cô gái ấy.

Nhưng anh sẽ mãi mãi không nói thành lời.

“Thịt anh nướng ăn được không?” Tôn Viễn Chứ hỏi cô.

“Ngon!” Thượng Chi Đào gật đầu.

“Vậy em đã hết buồn chưa?”

“Rồi ạ.”

“Thế là được rồi.”

“Hôm nay em đã làm dáng một tí đấy.” Thượng Chi Đào đứng dậy cho Tôn Viễn Chứ xem.

Anh cười, nói: “Ăn vận xinh như này thì phải đi hẹn hò mới đúng.”

Thượng Chi Đào bắt chước Loan Niệm nhún vai, ngay cả cô cũng không nhận ra cô vừa nhún vai. Cô không muốn tiếp tục chủ đề này. Cô không muốn nói cho Tôn Viễn Chứ biết tình cảm của cô chưa bao giờ đứng ngoài ánh sáng, đó chẳng qua chỉ là Loan Niệm nhất thời nổi hứng. Ở trước mặt Tôn Viễn Chứ, Thượng Chi Đào muốn giấu nhẹm tất thảy những gì không được vẻ vang của mình, chính cô cũng không biết là tại sao.

Thượng Chi Đào cảm thấy hôm nay mình thật là ủ rũ, sao cô lại ủ rũ thế này nhỉ? Cô đứng lên tìm cốc rượu, “Em muốn uống chút rượu.”

“Em uống đi. Không phải lo cho Luc, anh sẽ đưa nó đi dạo.”

“Cảm ơn anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc