ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Đầu xuân năm nay, Thượng Chi Đào lại một lần nữa cảm nhận được sự khó khăn trong công việc.

Cô ngồi trong phòng họp, ngồi bên cô là các đồng nghiệp ở phòng kế hoạch, họ đang họp qua điện thoại với Loan Niệm ở nước Mỹ xa xôi.

Grace nói với Thượng Chi Đào: “Flora, em đừng lo lắng. Tuy công việc của phòng kế hoạch không giống công việc của phòng tiếp thị, nhưng cốt lõi và bản chất công việc vẫn không đổi. Mấy năm nay em đã tạo được nền tảng vững chắc, chẳng mấy chốc sẽ bắt kịp nhịp độ công việc thôi.”

Grace là người hướng dẫn mới ở phòng kế hoạch của Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào thích Grace, cô ấy là một người rất lý trí, rất chuyên nghiệp và cũng rất có tài. Kể từ lúc được nghe bài trần thuật công việc dành được phần cổ phiếu lên đến triệu tệ của cô ấy, cô ấy đã trở thành đại thần trong lòng Thượng Chi Đào.

Grace của lúc này đã là một bà bầu, trên mặt nổi tàn nhan lốm đốm nhưng vẫn có vẻ đẹp tri thức.

“Ghi lại những chỗ không hiểu ở trong cuộc họp, sau khi cuộc họp kết thúc thì hỏi chị một lượt.” Grace nói với cô. Mặc dù Grace cực kỳ tốt bụng nhưng vẫn có chút lòng riêng, khi cuộc tranh chức ở phòng kế hoạch diễn ra, Grace đã cho Thượng Chi Đào điểm số cao, vì cô đáng được tin tưởng. Grace đang mang bầu, đến lúc sinh con nhất định phải bàn giao lại những dự án trong tay mình, nhưng bàn giao lại cho ai mới là vấn đề. Ai trong phòng kế hoạch mà chẳng là những kẻ tinh tường, muốn làm người đứng đầu, dự án của cô ấy mà được bàn giao lại thì khó mà lấy lại được. Hơn nữa cô ấy sắp phải đối mặt với giai đoạn nuôi con, rất có thể đường sự nghiệp ở Lăng Mỹ của cô ấy sắp đi đến điểm cuối.

Vì vậy, cô ấy đã để mắt đến Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào đáng tin cậy. Grace đã quan sát cô rất lâu, cô chính trực, lương thiện, giàu lòng đồng cảm, Grace đã đặt tiền cược ở chỗ cô.

Loan Niệm ở đầu bên kia hỏi: “Hôm nay đồng nghiệp mới nhậm chức rồi hả?”

Grace đáp: “Flora đã nhậm chức vào hôm qua, hôm nay là lần đầu tiên dự cuộc họp ở phòng kế hoạch. Một đồng nghiệp trong nội bộ khác vẫn đang bàn giao lại dự án, hôm nay sẽ tham dự từ xa; Còn một đồng nghiệp tuyển dụng bên ngoài thì có người nhà bị bệnh, xin hoãn ngày nhậm chức. Ngoài ra, hôm nay phòng nhân lực đã liên hệ với tôi, dự tính năm nay sẽ cho phòng kế hoạch hai HC thực tập sinh, trọng tâm tuyển dụng là các trường đại học cao đẳng ở nước ngoài.”

“Được. Bắt đầu đi.”

Cuộc họp của phòng kế hoạch có tiết tấu quá nhanh.

Dù Thượng Chi Đào đã làm việc ở Lăng Mỹ mấy năm, nhưng vẫn hơi trầy trật. Những công việc trọng tâm như phụ trách các phòng ban thượng tầng, hiệp hội ngành nghề, quản lý khách hàng, tư vấn, các dự án chuyên biệt, quản lý dự án đều tập trung ở phòng kế hoạch. Nói cách khác, phòng kế hoạch chính là đại não của Lăng Mỹ. Đại não đưa ra chỉ lệnh, các phòng ban đi chấp hành. Đại não đưa ra chỉ lệnh sai, các phòng ban sẽ gặp sự cố.

Công việc đầu tiên mà Thượng Chi Đào làm ở phòng kế hoạch là ghi chép cuộc họp, chỉ cần gửi cho Grace là được. Họp xong, cô chỉnh sửa lại văn bản rồi gửi cho Grace, bất ngờ nhận được bài nhận xét nghiêm túc của Grace, cô ấy khoanh tròn từng điểm quan trọng và giải thích thuật ngữ chuyên môn, sau đó còn rủ cô đến phòng trà nước, nói cho cô các thông tin bên lề của những dự án trọng tâm hiện nay, không giấu giếm điều gì.

Grace đúng là một cô giáo rất giỏi, cô ấy nói ít mà ý nhiều, thái độ thân thiệt nhưng mục tiêu rõ ràng. Cô ấy kết thúc cuộc trò chuyện trong phòng trà bằng câu nói: “Đừng sợ, không khó đâu. Cứ hỏi nhiều lên, em không có vấn đề gì cả.”

Phong cách nói chuyện của cô ấy hơi giống Loan Niệm. Thượng Chi Đào chợt hiểu ra vì sao Loan Niệm khen ngợi Grace, có lẽ là vì về bản chất Grace là kiểu người giống anh.

“Em sẽ cố gắng, Grace.” Thượng Chi Đào gật đầu.

Grace vuốt vuốt ngực, “Ngột ngạt quá. Đi nào, đi xuống dưới hít thở với chị. Nhân tiện chị sẽ cho em biết bố cục chiến lược trong năm nay của công ty, những dự án trọng tâm này đều liên quan đến phòng chúng ta.”

“Vâng ạ.”

Hai người đi xuống bên dưới. Trước đây Thượng Chi Đào rất ít tiếp xúc với đồng nghiệp mang thai, công ty chỉ có một số người mang thai nhưng công việc không liên quan đến nhau, rất khó để tìm hiểu về họ. Xuống dưới lầu, cô hỏi Grace: “Bụng... có mệt không ạ?”

Grace cười đáp: “Cũng bình thường. Thực ra chị không định có con trong hai năm nay đâu, ai dè lại có ngoài ý muốn. Bác sĩ không khuyến nghị bỏ, dù gì chị đã ba mươi ba tuổi rồi.”

“Vậy cấp trên nghĩ thế nào? Chẳng phải người ta nói các lãnh đạo đều không thích nhân viên nữ mang thai sao?”

“Em nói Luke à?”

Thượng Chi Đào gật đầu.

“Luke bảo là nhân lúc còn trẻ thì sinh con sớm đi, công việc chỉ có như thế, dù sao cô cũng nhận được cổ phiếu rồi, sợ cái gì.” Grace bật cười, “Thực ra con người Luke rất tốt. Lúc mới đầu sợ anh ấy, dần dần sẽ nhận ra anh ấy chỉ nói năng gay gắt chứ thực ra rất mềm lòng. Chị cảm thấy anh ấy không có bản chất của nhà tư bản.”

“À à à.” Thượng Chi Đào “à” mấy tiếng, sếp Loan sắp quay lại rồi.

Lần này anh đi lâu quá đi mất, đã hơn hai tháng trời Thượng Chi Đào không được gặp anh. Cô bận bù đầu đến tận khuya, về nhà nhìn thấy có một cái hộp đặt trên giường, đó là một bộ đồ ngủ rất rất bắt mắt. Tin nhắn của Tôn Vũ cũng đến ngay lúc đó: [Tặng em, mặc cho sếp em xem, một công đôi việc.]

Thượng Chi Đào ướm thử bộ đồ lên người, mặt trước khoét sâu hình chữ v, thêu hoa nửa kín nửa hở, mặt sau để hở cả mảng lưng lớn, đây nào phải váy ngủ, rõ ràng chỉ là một tấm vải không đủ che thân mà thôi. Nhưng nó thực sự rất đẹp. Thượng Chi Đào mặc lên người, xõa tóc rồi chụp tự sướng, chụp xong còn “chậc chậc” hai tiếng.

Đến tối Loan Niệm nhắn tin hỏi cô: [Viết xong tài liệu chưa?]

Thượng Chi Đào nghĩ sao lại gửi ảnh mặc váy ngủ cho anh.

Loan Niệm nhấn vào khung trò chuyện, nhìn thấy bức ảnh kia, chết tiệt.

Mặt đỏ đến tận cổ, ấn tắt điện thoại ngay tắp lự, sợ bị người khác nhìn thấy. Mãi một lúc sau mới trả lời cô: [Có mỗi tấm này thôi à?]

Thượng Chi Đào lại gửi thêm hai bức ảnh nữa, trong ánh đèn tờ mờ, cô ngồi trước gương, đôi chân trắng mịn co lại trước người, dây váy trượt xuống, hoa văn uốn lượn, môi thắm hé mở. Không chỉ có vậy, cô còn gửi kèm một câu không biết sợ là gì: [Vậy, nửa tiếng qua, anh đã làm gì thế?]

Yết hầu của Loan Niệm chuyển động, trả lời cô: [Xem tài liệu.] Đừng bao giờ trông chờ một người đàn ông kiêu ngạo nói ra những lời tán tỉnh lộ liễu, anh không bao giờ biết hạ mình.

[Ồ ồ, vậy sếp xem đi ạ. Em đã gửi tài liệu vào mail cho sếp rồi đấy Luke.]

Thượng Chi Đào học thói hư rồi.

Đây là Lumi dạy cô. Buổi trưa đi làm móng với Lumi, cô ấy ngồi vểnh chân nói với Thượng Chi Đào: “Nhìn em trong sáng ngây thơ như thế này, dù có kiếm được bạn trai thì cũng chẳng biết cách quyến rũ người ta.”

“Quyến rũ thế nào ạ?” Thượng Chi Đào nghiêm túc muốn học hỏi.

Lumi thì thầm mấy câu vào tai cô, cô đỏ bừng mặt, “Ồ, em học được rồi.” Học rồi thì lúc này phải thực hành đúng không?

Thượng Chi Đào tưởng tượng dáng vẻ mất khống chế của Loan Niệm, nằm trên giường cười khanh khách. Vào buổi chiều tối hai ngày sau, cô bỗng dưng nhận được tin nhắn của Loan Niệm:

[Đến đây. Mang theo bộ váy ngủ kia của em.]

[? Không phải tuần sau mới về sao?]

[Về sớm hơn dự định.]

Hai con người đã lâu không gặp nhau, chẳng còn tâm trí nào mà hàn huyên. Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng vải bị xé rách, Loan Niệm ngang ngược đã xé hỏng váy ngủ của cô rồi. Lumi đã nói sao nhỉ? Đừng hỏi anh ấy có thích hay không, chỉ cần nhìn phản ứng của anh ấy là được. Thượng Chi Đào cảm thấy mình có vẻ đã hiểu đàn ông thêm một chút. Nhìn Loan Niệm mà xem, bình thường thì nghiêm khắc bao nhiêu, lúc xé váy ngủ của cô thì chẳng còn là người đứng đắn gì nữa.

Sáng hôm sau, cô đặt báo thức để dậy, nhìn thấy Loan Niệm đã dậy, đang mặc quần áo.

“Anh định ra ngoài sao?” Thượng Chi Đào hỏi anh.

“Ừ, có hẹn với bạn. Hôm nay em định làm gì?” Loan Niệm thuận miệng hỏi cô, xem cô định đưa ra câu trả lời nhảm nhí gì.

“Hôm nay em phải đến thư viện!” Thượng Chi Đào cười với anh, mặc bừa quần áo lên người rồi ra ngoài. Cô phải về nhà thay đồ, Tôn Vũ nói hoạt động hôm nay toàn là hội viên cao cấp, có rất nhiều hội viên giàu có, cô ấy hi vọng Thượng Chi Đào cố gắng để thuyết phục hội viên mua các dịch vụ cao cấp hơn.

Thượng Chi Đào nhanh chóng quay về nhà, thay sang bộ đầm màu đen, dài quá đầu gối một gang tay, phối cùng một đôi boot da màu đen, trang điểm nhạt, tô son đỏ, khoác áo dạ dài rồi ra ngoài. Hoạt động hôm nay được tổ chức ở khách sạn, ban ngày ít người nên bao cả khách sạn khá rẻ, đi lại thuận tiện. Thượng Chi Đào đến nơi rồi ký tên đăng ký, cởi áo dạ treo lên, xoay người lại thì nhìn thấy có người đàn ông phóng mắt đến chỗ mình.

Tôn Vũ không nói dối, hôm nay đúng là một buổi gặp gỡ offline chất lượng cao.

Cô và Tôn Vũ nhìn nhau một cái, tìm một vị trí không mấy bắt mắt ngồi xuống, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đi vào sảnh tiệc, Thượng Chi Đào không kịp trốn đi, anh đã ngồi xuống trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô. Đó không phải nụ cười tốt đẹp gì. Tại sao Loan Niệm lại tới đây?

Thượng Chi Đào nghĩ ngợi xong xuôi, lấy điện thoại nhắn tin cho Loan Niệm: [Em hỗ trợ Tôn Vũ thôi.]

[Em rất ít khi tới đây!] Nói như này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

[Với lại, những hoạt động như này em chỉ tham gia cho có, chưa bao giờ làm chuyện bừa bãi!]

[Sao anh lại tới đây?]

Tuy nhiên Loan Niệm không thèm nhìn điện thoại, Thượng Chi Đào nhìn anh rồi chỉ vào điện thoại, Loan Niệm làm như không thấy. Bác sĩ Lương đã đăng ký tham gia hoạt động thay anh, phí đăng ký là 888 tệ. Anh nói là anh không đến, bác sĩ Lương cứ bảo đi đi mà, nếu nhìn thấy cô gái trong bức ảnh kia thì con chụp cho mẹ bức ảnh, để mẹ xem xem người thật trông như thế nào.

Loan Niệm suýt nữa đã gửi hình Thượng Chi Đào mặc váy ngủ cho bác sĩ Lương.

Buổi sáng anh hờ hững nhìn Thượng Chi Đào nói dối, thế là anh quyết định không lãng phí 888 tệ kia, kết quả đúng là Thượng Chi Đào không để anh lãng phí 888 tệ, cô không chỉ trang điểm mà mẹ kiếp, còn mặc bộ váy siêu ngắn. Giỏi thật. Quen em mấy năm, trước mặt tôi thì giản dị như ni cô, vậy mà còn biết ra ngoài làm mồi nhử trong buổi gặp gỡ cao cấp cơ đấy.

Đến khâu phát thông tin cá nhân, Loan Niệm xem thông tin của Thượng Chi Đào, có chút khác biệt với thông tin ghi trên trang web: [Tốt nghiệp đại học Pennsylvania, làm việc ở công ty nước ngoài, thu nhập 40 vạn một năm, cao 1m71, nặng 54 kg, thích lặn, trượt tuyết và golf. Tinh thông ba ngoại ngữ.] Anh chợt phì cười.

Thượng Chi Đào nghe thấy tiếng cười này, mơ hồ cảm thấy hôm nay sắp có biến, bèn nhắn tin cho Tôn Vũ: [Sao Loan Niệm lại tới đây?]

[Sao chị biết được? Chị xem rồi, anh ta đăng ký dưới tên của một hội viên khác. Chắc anh ta đăng ký tài khoản bằng tên của người khác.]

Khỉ gió.

Thượng Chi Đào nào hay biết những chuyện này, cô chỉ có thể cười duyên lấy lòng Loan Niệm, cô lo Loan Niệm sẽ phá hỏng hoạt động hôm nay của Tôn Vũ.

Cô đứng dậy đi ra ngoài hít thở, lúc quay vào trong nhìn thấy Loan Niệm đang nói chuyện với phục vụ, ánh mắt hờ hững liếc qua cô, vẫn không ngó ngàng tới cô. Thượng Chi Đào đi tới trước mặt anh, nói với anh: “Nói chuyện chút nha?” Nghe cũng có ý làm nũng.

“Ngại quá, hoạt động không cho phép liên lạc riêng.” Loan Niệm mỉm cười với Thượng Chi Đào, xoay người đi vào bên trong.

Thượng Chi Đào chạy mấy bước kéo anh vào trong phòng riêng bên cạnh, nói với anh: “Ở trong này không sao, chúng ta nói chuyện chút đi.”

“Tôi quen biết gì cô.”

...

“Anh giận à?” Thượng Chi Đào hỏi anh, “Sáng nay em không cố tình nói dối anh đâu. Chỉ là chuyện này cũng chẳng có gì đáng để nói...”

“Chỉ có sáng nay thôi hả?”

Loan Niệm đang nói đến những buổi sáng thứ Bảy cô rời khỏi nhà anh. Cô đã viện hết cớ này đến cớ nọ, nhưng điều khiến anh tức giận nhất là cô lại nghiêm túc với hoạt động này như vậy, còn cố tình trang điểm nữa.

“Trước kia... cũng có mấy lần.”

“Tôi đã nói với em bao giờ chưa? Nếu gặp được người khác thì cứ thẳng thắn nói với nhau, đừng có coi người ta là kẻ ngu.”

“Nói rồi. Chẳng phải vẫn chưa gặp được hay sao?” Thượng Chi Đào cũng hơi tức giận. Tại sao Loan Niệm không chịu hiểu, cô chỉ đến đây để hỗ trợ Tôn Vũ, tiện thể kiếm thêm chút thu nhập mà thôi.

“...” Câu nói này thật sự chọc giận Loan Niệm. Bác sĩ Lương vừa mới lập tài khoản mà cô đã lao vào chủ động nói chuyện, chỉ thiếu điều nói địa chỉ nhà của mình cho bác sĩ Lương thôi. Trong kỳ nghỉ, ngày nào bác sĩ Lương cũng cho anh xem nhật ký trò chuyện với các thể loại con gái, nhất là nhật ký trò chuyện của cô, bác sĩ Lương chỉ thiếu nước đọc diễn cảm! Bác sĩ Lương đã nói thế nào nhỉ? Nguyên văn chính là: “Cô gái này chân thành lắm nhé, vừa nhìn là biết đang nóng lòng tìm người yêu. Con cũng phải cố gắng hộ mẹ một tí.”

Lúc đó Loan Niệm cũng không quá giận, anh còn cười chê bác sĩ Lương không hiểu “Tài khoản ủy thác quản trị hệ thống” và “Tài khoản ảo”.

Cho tới khi đến hội trường, nhìn thấy Thượng Chi Đào trang điểm. Okay, là do anh không hiểu cô.

“Tránh ra.”

“Không. Anh phải hứa không phá đám thì em mới tránh ra.”

Loan Niệm nheo mắt lại, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Được, tôi không phá đám.”

Loan Niệm chưa bao giờ biết giữ lời hứa.

Lúc đến lượt anh phát biểu, anh bỗng dưng nói: “Vị khách nữ số 8 trông rất giống một nhân viên trong công ty tôi. Có điều nhân viên kia không hề tinh thông ba ngoại ngữ, cũng không phải tốt nghiệp đại học Pennsylvania. Đúng không?”

Chết tiệt.

Không thể tin miệng của Loan Niệm được. Thượng Chi Đào nghĩ xong mới nói: “Tôi có gương mặt phổ thông, trùng hợp quá.”

“Ừm, nhân viên nữ trong công ty tôi cũng tên là Thượng Chi Đào.”

Người tham gia hoạt động bắt đầu bàn tán, Tôn Vũ đứng bên cạnh bắt đầu vã mồ hôi, xong đời rồi. Mồm mép của Loan Niệm cô đã từng lĩnh giáo, kể cả cái nết hay chấp nhặt của anh ta nữa. Cô vội vàng đưa tài khoản của Loan Niệm ra, nghĩ bụng: không được rồi, hôm nay đành phải hi sinh anh trước vậy, trông anh không giống ảnh trong tài khoản, cứ nói anh đến đây để phá đám. Chúng tôi chưa từng gặp Thượng Chi Đào trong công ty anh, nhưng chúng tôi có ảnh của anh để làm chứng, đây cũng được coi là một trong những kế hoạch trong các hoạt động sau này.

Nào ngờ Loan Niệm không cho cô cơ hội đó, nói tiếp: “Tôi xin rút khỏi hoạt động hôm nay, tôi nhìn khách nữ số 8 là nghĩ ngay đến cấp dưới của tôi. Tôi không nhập cuộc được.”

“Vâng. Đúng là tình cờ quá.” Người dẫn chương trình nhanh chóng lên tiếng: “Chúng tôi sẽ sắp xếp hoàn phí cho anh, hoan nghênh anh tham gia các hoạt động lần sau.”

Loan Niệm liếc Thượng Chi Đào một cái rồi bỏ đi.

Ban nãy anh muốn bóp chết cô, nhưng cuối cùng vẫn chừa lại đường sống, Tôn Vũ khởi nghiệp không dễ dàng, hơn nữa cô ấy vừa mới có cơ hội chuyển mình.

Anh ra khỏi khách sạn, đi tìm xe. Thượng Chi Đào chạy ra ngoài, trèo lên xe ngay khi anh mở cửa xe.

Loan Niệm nhìn cô, “Không tìm bạn trai nữa à? Bên trong toàn là mấy anh lắm tiền nhiều của đấy.”

Thượng Chi Đào cười hì hì, thắt dây an toàn.

“Xuống xe.”

“Không.”

Loan Niệm liếc cô, “Làm lừa đảo hôn nhân hay lắm à? Nói chuyện với mẹ tôi suốt ba tháng hay lắm à?”

“Hả?”

“Không ngờ được đúng không? Lừa đảo hôn nhân gặp phải lừa đảo cáo già rồi.”

Thượng Chi Đào không biết mẹ Loan Niệm dùng tài khoản nào, cô dùng tài khoản ủy thác quản trị, trước mỗi một hoạt động Tôn Vũ sẽ gửi nhật ký trò chuyện cho cô để cô chuẩn bị trước. Cô có ấn tượng với tài khoản của Loan Niệm, đã nói chuyện đến mức rất thân thuộc rồi.

“Em nói tài khoản của em là tài khoản ủy thác quản trị, chắc anh không nghi ngờ đâu nhỉ?” Nói xong, Thượng Chi Đào chợt nghĩ ra, “Vậy thì làm sao bác sĩ Lương biết đến trang web của Tôn Vũ? Tại sao bà ấy lại lập tài khoản cho anh?”

Tình tiết trong chuyện này rất đặc sắc, nhưng Loan Niệm không định nói cho Thượng Chi Đào.

“Em xuống xe đi, tôi phải đi hẹn hò.”

“Hẹn hò ai?”

“Thượng Chi Đào này, trong chuyện này tôi giỏi hơn em. Em đã hỏi thì tôi sẽ cho em biết, là cô giáo Cung đó. Em xuống xe đi.”

“Gặp được người khác phải thẳng thắn nói với nhau.”

“Tôi thắng thắn lắm, trước khi ngủ với người ta tôi sẽ nói với em.”

“Được, tốt, cảm ơn.” Thượng Chi Đào bỏ lại liên hoàn ba từ chọc tức người khác, xuống xe.

Xe của Loan Niệm phóng vụt đi, kéo theo một làn bụi.

Bình luận

Truyện đang đọc