ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

“Chào chủ tịch Khương, tôi là Thượng Chi Đào.” Thượng Chi Đào không ngờ Khương Lan đột nhiên hỏi tên của cô, may thay cô ta chỉ hỏi tên của cô mà thôi.

“Hội nghị được tổ chức không tồi.” Khương Lan khen cô rồi nói: “Tôi ở phòng bên cạnh, nếu Luke tỉnh thì cô cho tôi biết nhé, chúng tôi vẫn chưa bàn xong chuyện của hiệp hội ngành nghề.”

“Vâng. Tôi sẽ để lại lời nhắn cho Luke, bảo anh ấy tỉnh thì tới tìm chủ tịch.” Thượng Chi Đào cũng dần học được cách quan sát sắc mặt, cũng dần dần biết thân biết phận. Câu nhờ vả “Nhờ cô nói cho tôi biết” của Khương Lan thực ra là “Bảo Luke tự đến tìm tôi”.

Tiễn Khương Lan đi khỏi, Thượng Chi Đào trở lại bên giường Loan Niệm, thấy anh vẫn đang ngủ giả đò, người đã đi rồi mà anh còn nhắm nghiền mắt. Thượng Chi Đào khẽ gọi anh hai tiếng mà anh cũng không chịu mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm một từ “Nóng”.

Thượng Chi Đào ồ lên một tiếng, cầm khăn bông lau mặt cho anh. Lần này cô thật sự chăm sóc anh một cách nghiêm túc, dù giả vờ uống say thì anh cũng đã uống không ít rượu, chắc hẳn lúc này cũng thấy khó chịu rồi.

Loan Niệm nắm lấy tay Thượng Chi Đào, họ chưa từng chạm vào tay nhau ngoài những lúc ân ái, hôm nay anh đã cầm tay cô hai lần liên tiếp, lần đầu là ngoắc lấy ngón tay cô, bây giờ lại cầm tay cô. Người uống rượu lòng bàn tay nóng hầm hập, chạm vào mu bàn tay mát lạnh của Thượng Chi Đào, ngón cái nhẹ nhàng chà sát, lời lẽ cũng trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Thứ Sáu xuống máy bay thì đến thẳng chỗ tôi nhé?”

Thượng Chi Đào đặt khăn bông sang bên cạnh, ghé lại gần hôn nhẹ vào môi anh rồi nhanh chóng tách ra, “Vâng.”

“Thượng Chi Đào.”

“Dạ?”

“Tôi đau đầu.”

Loan Niệm chưa từng nói anh không thoải mái chỗ nào, Thượng Chi Đào những tưởng anh có thân thể mình đồng da sắt, có nguồn sức mạnh vô cùng vô tận, bất cứ lúc nào cũng động não, sức sống dồi dào không gì sánh bằng.

“Em đi lấy thuốc giảm đau nhé?”

“Ở trong túi đựng máy tính của tôi ấy.”

Thượng Chi Đào lấy thuốc giảm đau từ trong túi đựng máy tính của Loan Niệm, thấy vỉ thuốc đã mất mấy viên, chứng tỏ đây không phải lần đầu anh bị đau đầu. Cô rót nước đưa cho anh, không kìm được hỏi: “Thường xuyên đau đầu sao?”

“Thi thoảng. Đau dây thần kinh, mẹ tôi cũng vậy.”

“Ồ.” Thượng Chi Đào ngồi xổm bên giường, đặt tay lên huyệt thái dương của anh, “Chỗ này đau sao?”

“Ừ, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, lần trước em viêm phổi anh cũng chăm sóc em mà.”

“Báo ân hả?”

- -

Nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự của Loan Niệm đã được thăng chức lên phó đội trưởng đội bảo vệ, bỏ lại bộ đồng phục bảo vệ trước kia, thay sang một bộ đồng phục sáng sủa hơn, đứng ở cửa trông càng tháo vát hơn. Trông thấy Thượng Chi Đào đang kéo vali, anh ta chủ động lái xe điện đến đón: “Để tôi đưa cô đi.”

“Thế thì cảm ơn anh nhé.”

Bảo vệ đặt vali của cô lên xe, “Đi thôi cô Thượng.” Cuối cùng thì anh ta cũng không cho rằng Thượng Chi Đào làm công việc nhạy cảm nữa.

Loan Niệm đáp chuyến bay về vào buổi sáng, anh đang ở trong nhà họp qua điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, Thượng Chi Đào trông có vẻ phờ phạc. Chắc hẳn cô đã rất vất vả, sự kiện kết thúc, sáng nay phải kết toán với công ty tổ chức sự kiện và giải quyết nốt các công việc còn lại, chắc chắn cô đã phải dậy từ lúc 6 giờ.

Thượng Chi Đào bỏ chìa khòa nhà Loan Niệm vào trong túi của mình, lấy đôi dép lê của mình ở trong giá giày dép, đi tới trước mặt Loan Niệm, uống cốc soda mát lạnh bên tay anh. Sau đó cô chỉ tay lên trên tầng, nói bằng khẩu hình với anh: Em đi tắm.

Loan Niệm ấn tắt âm điện thoại, nắm lấy cổ tay cô, “Đi tắm rồi ngủ một lát đi.”

“Vâng.”

Thượng Chi Đào đi vào phòng dành cho khách, tắm rửa thật nhanh rồi thay sang đồ ngủ, nhưng cô không thấy buồn ngủ, thế là lấy máy tính ra để viết báo cáo trần thuật công việc. Cô chưa viết loại báo cáo này bao giờ, không biết phải viết như thế nào, lấy mẫu báo cáo của đồng nghiệp khác xem nhưng nội dung công việc không giống nhau, có lẽ cũng chỉ có thể sao chép cho đủ bài. Cô mở phần mềm PPT, không hiểu vì sao báo cáo trần thuật công việc nhất định phải dùng đến PPT.

Viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, lặp đi lặp lại một lúc lâu mà chỉ viết được chưa đến năm mươi từ. Loan Niệm kết thúc cuộc họp qua điện thoại, đi lên lầu thì thấy cửa phòng dành cho khách vẫn mở, anh đứng ngoài cửa nhìn Thượng Chi Đào, “Không buồn ngủ à?”

Thượng Chi Đào lắc đầu, “Còn chưa viết xong báo cáo trần thuật công việc.”

Loan Niệm ngồi lên giường cầm máy tính của cô lên, nhìn thấy bài PPT còn chưa nổi năm mươi từ, “Vậy là hơn một tiếng qua, trung bình mỗi phút em còn không viết được nổi một chữ?”

“Em không biết viết như nào...” Thượng Chi Đào có chút xấu hổ.

Loan Niệm nhìn cô một cái, cô gái này đúng là có thể chấp nhận sự ngốc nghếch của mình.

“Thời gian qua em đã làm được những gì?”

“Em...”

“Nếu em nói em làm tạp vụ, thế thì em từ bỏ cơ hội xin thăng chức lần này đi.” Loan Niệm ngắt lời cô. Anh chính là như thế, mãi mãi là người nghiêm khắc.

“Có lẽ em cần phải sắp xếp lại.” Thượng Chi Đào hơi thiếu tự tin, chỉ cần nói đến chuyện công việc với Loan Niệm, cô luôn cảm thấy mình không tự tin một chút nào.

“Thế thì sắp xếp cho tốt.” Loan Niệm trả máy tính cho cô, nói: “Viết báo cáo trần thuật công việc không phải là bảo em viết cặn kẽ từng công việc mà em đã làm vào bài báo cáo, mà là muốn em phải chắt lọc, phân loại rồi sắp xếp những công việc phức tạp này, sau đó trình bày em đã hoàn thành những công việc này ra sao và hoàn thành tốt như thế nào, thậm chí biến thành kinh nghiệm mà người khác có thể học hỏi. Tôi nói như thế đã rõ ràng chưa?”

“Rõ rồi ạ.”

“Vậy thì viết đi, trước tiên là viết mảng đầu tiên trong công việc của em, quản lý ngân sách.”

Mặc dù Loan Niệm nắm rõ những công việc mà Thượng Chi Đào đã làm, nhưng anh sẽ không giúp cô viết báo cáo, cô cần phải học được cách tư duy độc lập.

“Vâng, cảm ơn Luke.” Nếu dính dáng đến công việc, cô sẽ gọi anh là Luke. Thượng Chi Đào thay đổi trạng thái một cách thành thạo.

Loan Niệm về phòng mình, một lúc sau anh lại mang máy tính sang phòng cô. Anh đang dự cuộc họp đánh giá, hằng năm công ty sẽ chọn ra một chuyên gia trong ngành, đồng thời trao cho họ hàng triệu cổ phần để khuyến khích và điều chỉnh mức lương hàng năm. Anh hất cằm sang bên cạnh, ra hiệu Thượng Chi Đào chừa chỗ trên giường cho anh. Thượng Chi Đào nằm dịch sang bên cạnh, Loan Niệm ngồi lên giường, duỗi thẳng chân trên giường.

Anh ấn nút tắt âm, nói với Thượng Chi Đào: “Không biết báo cáo trần thuật công việc viết như nào đúng không? Nghe cái này đi.”

“Em nghe được á?”

Loan Niệm liếc cô một cái, “Nói nhiều quá.” Anh không hề cảm thấy cái này có gì mà không thể nghe được. Thú thực là anh cảm thấy chế độ xét thăng chức này có vấn đề, anh cũng trao đổi qua với Tracy. Anh hi vọng việc tuyển chọn chuyên gia cấp cao có thể công khai minh bạch hơn, cho phép người khác dự thính, thậm chí trở thành một buổi trần thuật công việc công khai. Tuy nhiên Tracy không đồng ý, lí do của cô là buổi trần thuật công việc như thế có quá nhiều biến số, nhiều khi đây không còn là buổi trần thuật công việc nữa mà đi kèm với nó là gia thế, nguồn lực và mối qua hệ của ứng viên. Không thể nào tìm được sự công bằng tuyệt đối.

Người đang trần thuật là Grace. Grace là nhân viên cốt cán trong trung tâm sáng tạo kiêm phòng kế hoạch. Thượng Chi Đào từng trao đổi công việc trong dự án với Grace nên biết cô ấy rất giỏi giang.

Đây cũng là lần đầu tiên Thượng Chi Đào được xem một buổi trần thuật như thế này.

Đây nào có phải là trần thuật công việc? Đây là đánh trận thì có!

Grace trình bày nội dung trần thuật của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị các lãnh đạo cắt ngang, sau đó đưa ra một câu hỏi đầy sắc bén. Loan Niệm đã hỏi một câu hỏi, Thượng Chi Đào nghĩ nếu cô là Grace, cô nhất định sẽ thầm mắng anh sấp mặt.

Loan Niệm hỏi: “Dự án này thành công thì có liên quan gì tới cô? Khách hàng là do bên kinh doanh tìm về mà.”

Trời đất ơi.

Loan Niệm đúng thật là, trong trường hợp này mà ngay cả người của mình cũng làm khó được. Thượng Chi Đào bỗng cảm thấy làm cấp dưới của Loan Niệm cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Grace trầm ngâm mấy giây rồi trả lời: “Tôi có thể khẳng định một cách lý trí rằng, vai trò của tôi trong dự án này, là thêu hoa trên gấm. Không có tôi, dự án này vẫn sẽ hoàn thành, nhưng sẽ không xuất sắc như vậy.”

Ấy? Thượng Chi Đào nghĩ bụng: Đây chính là tự tin trong nghề mà Lumi nói sao?

Thượng Chi Đào hưởng ké quyền lực của Loan Niệm, nghe lỏm buổi cạnh tranh thăng chức này, người tham gia lần cạnh tranh này đều là những nhân viên đầu não trong công ty. Bấy giờ là năm 2011, hàng triệu cổ phần và mức lương tăng vọt cũng đồng nghĩa với nhận được tấm “vé vào cửa” của thành phố này, ít nhất cũng có thể sở hữu một căn nhà ở thành phố này.

Các công việc mà họ đã làm thật sự xuất sắc, thực hiện dự án hạng S, kết nối các nguồn lực trong và ngoài công ty, đặt ra tiêu chuẩn trong ngành, đạt được những giải thưởng lớn trên trường quốc tế, ai cũng là chuyên gia trong lĩnh vực của họ.

Ngày hôm đó đã tạo nên tác động cực kỳ lớn đến tinh thần của Thượng Chi Đào. Những gì gặt hái từ công việc của mỗi người mỗi khác. Thành tựu mà người xuất sắc thực sự nhận được khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Tóm lại buổi trần thuật công việc của em cũng như thế này sao?” Thượng Chi Đào hỏi Loan Niệm sau khi buổi trần thuật kết thúc.

“Không. Em là trần thuật trong bộ phận, tình hình phải xem phong cách của phòng tiếp thị bọn em.”

Thượng Chi Đào nhìn chằm chằm trang báo cáo trần thuật mà mình viết, cảm thấy mình viết quá là tệ. Loan Niệm cầm máy tính đi ra ngoài, để Thượng Chi Đào tự suy nghĩ. Đôi khi, chuyện ân ái không còn quan trọng, cũng giống như lúc này, so với làm tình, Loan Niệm hi vọng Thượng Chi Đào có thể viết xong bài báo cáo trần thuật công việc khiến cô phiền lòng kia hơn.

Thượng Chi Đào thức nguyên một đêm, ngủ đến giữa trưa thứ Bảy mới dậy, lúc đó Loan Niệm đang tập thể hình. Bình thường sáng thứ Bảy ngủ dậy cô sẽ rời khỏi nhà Loan Niệm ngay. Trong hai tháng đầu tiên, khi cô đi thì Loan Niệm vẫn còn chưa dậy, anh chỉ ngủ nướng vào mỗi dịp cuối tuần. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Loan Niệm lại dậy sớm vào cuối tuần như vậy.

Thi thoảng anh sẽ hỏi Thượng Chi Đào: “Có việc gấp à?”

Thượng Chi Đào không muốn nói mình đang đi học, cũng không sẵn lòng phô bày cuộc sống riêng tư của mình cho Loan Niệm, cô chỉ đáp: “Hẹn ăn cơm với bạn cùng nhà.”

“Tuần nào cũng ăn cơm?”

“Đúng thế. Chẳng phải sếp cũng như vậy sao?”

Có điều, hôm nay cô hơi do dự, tối hôm trước họ chưa làm gì cả, nếu không làm chuyện gì thì cô đến nhà Loan Niệm chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Loan Niệm bỏ dụng cụ tập xuống, lau mồ hôi, thấy Thượng Chi Đào đang đứng ở cửa, anh nói thản nhiên: “Nếu em chưa đi vội thì chờ tôi chút. Tôi giúp em diễn tập buổi trần thuật.”

“Thật sao ạ?”

“Ừ.”

Thượng Chi Đào khá ngạc nhiên vì Loan Niệm chủ động đề nghị giúp cô diễn tập, giữa cô và anh lúc nào cũng là cô hỏi gì anh trả lời nấy, rất ít khi anh chủ động giúp cô.

“Vậy sếp có thể giúp em xem nội dung em viết trước không?” Thượng Chi Đào có chút không chắc chắn, sau khi nghe lỏm buổi trần thuật hôm qua, cô cảm thấy những gì mình đã viết chẳng khác nào mớ tạp nham. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Loan Niệm khi đọc bài báo cáo mà cô viết.

“Gửi cho tôi.” Loan Niệm cầm khăn tắm đi vào thang máy, “Có điều em phải đợi tôi tắm xong rồi nấu gì đó ăn đã.”

“Em có thể nấu mà!” Thượng Chi Đào giơ tay, xung phong đi nấu cơm. Cô nghĩ, mình không biết nấu cơm, lúc nào cũng ăn cơm mà Loan Niệm nấu khiến cô không ngóc đầu lên được. Vì vậy cô đã bỏ công học nấu mấy món từ Tôn Vũ.

“Thế em nấu đi.”

“Lần này em không đốt bếp của anh nữa đâu.” Thượng Chi Đào thề thốt chắc nịch.

Loan Niệm đi tắm, cô xuống phòng bếp dưới tầng một, thấy tủ lạnh nhà Loan Niệm có rất nhiều thực phẩm, vậy mà cô chỉ dám nấu mì. Tuy nhiên, cô mang thái độ nghiêm túc, nấu một bát mì trứng cà chua để rửa sạch nhục nhã.

Loan Niệm tắm xong xuống dưới nhà, thấy Thượng Chi Đào đang cong ngón tay trang trí món ăn. Anh đi đến xem sao, bất ngờ phát hiện ra cô đang phối màu để nâng cao thẩm mỹ của món ăn, tiến bộ hơn lần trước nhiều rồi.

Nhưng chỉ có đẹp mà đâu có ăn nổi, mới nuốt một miếng mà lông mày anh đã xoắn lại, trông thấy ánh mắt đầy chờ mong của Thượng Chi Đào, anh bèn nói: “Lần sau đừng nấu nữa.”

Thượng Chi Đào ăn thử một miếng, cảm giác chẳng khác nào ăn một thìa muối, nhưng không tiện nhổ ra nên đành gắng gượng nuốt vào bụng. Loan Niệm thở dài, đứng dậy dùng nước lạnh rửa mì, sau đó đổ hai thìa nước tương vào bát rồi cứ vậy mà ăn.

Thượng Chi Đào hơi xấu hổ, nói với Loan Niệm: “Chỉ là em chưa được thành thạo thôi, sau này em mà chăm chỉ luyện tập, chắc là có thể nấu ngon hơn.”

“Hồi học đại học em đã nấu mì như thế này cho mình ăn sao? Ăn tận bốn năm?”

“Có thể là do đồ dùng nấu nướng có sự thay đổi...”

“Thừa nhận em không có khiếu nấu nướng khó như vậy sao?”

“Vâng.”

Hai người đấu võ mồm đến khi ăn uống xong, Loan Niệm hướng dẫn Thượng Chi Đào diễn tập.

Thượng Chi Đào chỉ cần trải qua buổi trần thuật từ cấp hai lên cấp ba, hơn nữa chỉ trần thuật trong bộ phận nên chỉ là một hình thức mà thôi, có điều vẫn phải xem Alex thế nào. Tuy nhiên, việc Alex giao dự án ở Tô Châu cho Thượng Chi Đào chứng tỏ thái độ của anh ta rất rõ ràng, lần này Thượng Chi Đào đã vượt qua rồi.

Loan Niệm thừa biết chuyện đó nhưng anh không nhiều lời. Sớm muộn thì Thượng Chi Đào cũng phải đối mặt với những cuộc cạnh tranh khốc liệt hơn, bắt đầu rèn luyện ngay từ hôm nay chưa chắc đã là chuyện không tốt.

Anh hỏi Thượng Chi Đào: “Tại sao em lại chọn công ty kia làm đơn vị tổ chức ở Tô Châu?”

Ngoài ra anh còn hỏi: “Em cảm thấy tiến bộ và thu hoạch lớn nhất mà em đã đạt được khi làm việc ở Lăng Mỹ trong một năm qua là gì?”

“Em có thắc mắc hay bất mãn gì với công việc hiện tại không?”

“Em có cho rằng chiến lược tiếp thị hiện nay là đúng đắn? Có cần phải điều chỉnh không?”

Bất cứ câu hỏi nào cũng đều không phải vấn đề mà một nhân viên cấp hai cần phải suy nghĩ, nhưng Loan Niệm lại hỏi cô một cách nghiêm túc. Thượng Chi Đào chưa trải qua buổi trần thuật như này bao giờ, bị anh hỏi cho ngây ra như phỗng, não cô không theo kịp câu hỏi của Loan Niệm, đến câu hỏi cuối cùng cô còn cảm thấy hơi chán nản.

“Sợ rồi à?”

Thượng Chi Đào gật đầu, “Em căng thẳng.” Cô cứ tưởng Loan Niệm sẽ đáp lại rằng: Nếu căng thẳng thì em bỏ cuộc luôn đi, bởi vì anh vẫn luôn nói năng như vậy. Ai dè hôm nay anh lại khác thường, khoan dung một cách hiếm có: “Căng thẳng thì em luyện tập nhiều vào.”

Căng thẳng thì em luyện tập nhiều vào. Đây mà giống lời mà Loan Niệm sẽ nói ư? Thậm chí anh còn bổ sung một câu: “Chuẩn bị cho tốt, đã thắng thì phải thắng một cách ngoạn mục.”

Thượng Chi Đào dời mắt đi, Loan Niệm đứng dậy hỏi cô: “Đi ăn cá không?”

“Chẳng phải buổi trưa đã ăn rồi sao?”

“Đó chỉ có thể gọi là ăn cho no bụng thôi.” Loan Niệm cầm lấy chìa khóa xe, “Nhân tiện đi xem quán bar xây dựng đến đâu rồi.”

“Thế thì em cũng đi.”

Họ hiếm khi ở bên nhau vào cuối tuần, Thượng Chi Đào vẫn còn rất nhiều vấn đề liên quan đến chuyện thăng chức muốn hỏi Loan Niệm, mượn cớ đi ăn cá để ngồi lên xe anh. Loan Niệm nói tòa nhà kia phải phá đi xây lại, quả nhiên là phá đi xây lại thật.

Anh lái xe lên núi, Thượng Chi Đào hạ kính xe xuống, hóng gió trên núi. Điện thoại của Loan Niệm đổ chuông, anh tiện tay từ chối. Đối phương lại gọi đến, Thương Chi Đào hơi cụp mắt xuống, nhìn thấy tên “Tang Dao” trên màn hình.

Cô vội vàng dời mắt đi như thể cô đã nhìn thấy một thứ mà cô không nên nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc