ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Lăng Mỹ đã thể hiện cho đối tác chính phủ thấy tố chất thực sự của một đội ngũ chuyên nghiệp. Bất kể là cách ăn mặc hay nói chuyện của người tham dự cuộc họp, đều để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Thượng Chi Đào là người phụ trách dự án, trước đó cô đã một mình thăm hỏi nhân viên trong chính phủ, đồng thời trao đổi trực tuyến với họ nhiều lần. Cô làm việc nghiêm túc và trách nhiệm, để lại ấn tượng rất tốt với đối phương. Vì vậy, họ không cảm thấy người mà Lăng Mỹ cử đến không có lý lịch tương đương mà trái lại, họ cho rằng Lăng Mỹ đã cử nhân viên xuất sắc nhất tới nơi này.

Đằng sau mỗi sự khẳng định mà Thượng Chi Đào nhận được đều là nỗ lực to lớn mà cô bỏ ra, Loan Niệm biết. Anh đã nói thế này khi phát biểu: “Hội nghị ba bên ngày hôm nay rất có ý nghĩa, vì đây là hội nghị chính thức đầu tiên sau khi ký kết hợp đồng. Cô Thượng Chi Đào được sự ủy thác của công ty để đến đây, tiến hành cư trú dài hạn, là người chúng tôi lựa chọn kỹ càng. Tôi muốn nghiêm túc giới thiệu Thượng Chi Đào, cô ấy rất nổi tiếng trong ngành, từng là giám đốc dự án trong một số dự án cải cách nghiệp vụ quan trọng của Lăng Mỹ. Chúng tôi cũng đã mô tả chi tiết trong phần giới thiệu gửi cho các vị lãnh đạo chính phủ trước đó. Cảm ơn sự công nhận của các vị dành cho Thượng Chi Đào và Lăng Mỹ. Bên cạnh đó, chúng tôi sắp xếp cuộc họp hôm nay chủ yếu là để làm sâu sắc thêm ý tưởng, chúng tôi muốn lắng nghe đề xuất của các nhà lãnh đạo, đồng thời nêu lên quan điểm của chúng tôi, để xác định kế hoạch triển khai tiếp theo.”

“Cảm ơn anh Loan Niệm.” Người chủ trì cuộc họp nói: “Vậy chúng ta đi vào đề tài thảo luận thôi.”

Trong cuộc họp vào hôm nay, Loan Niệm cũng đích thân tới tham dự, thái độ này khiến hai bên còn lại hài lòng.

Buổi thảo luận vốn phải nghiêm túc lại trở nên nhẹ nhàng hơn, được tiến hàng tuần tự từng bước, cho tới khi lãnh đạo chính phủ nói rằng muốn định vị lại tư tưởng chính của dự án này, đồng thời đưa ra yêu cầu một lần nữa.

Thượng Chi Đào định nói ra ý tưởng của mình, về sống lưng khủng long, về việc con người giữ vững văn hóa truyền thống, ý tưởng này được hình thành thành từ rất nhiều lý luận và sự kiện lịch sử, cô đã phải tìm hiểu rất nhiều tài liệu.

Vậy mà Loan Niệm lại lên tiếng trước: “Sau khi nhận được yêu cầu, chúng tôi cũng tiến hành cân nhắc lại lần thứ hai. Mời cô Tống Oanh đại diện công ty chúng tôi trình bày một chút.” Sau đó anh gật đầu với Tống Oanh, “Bắt đầu đi.”

Thượng Chi Đào rơi vào trầm mặc khi nghe thấy sống lưng khủng long, di sản văn hóa, tinh thần Tây Bắc từ miệng của Tống Oanh. Tống Oanh không hề đạo ý tưởng của cô, vì họ không trao đổi ý tưởng của mình. Sự chênh lệch lớn nhất giữa cô và Tống Oanh là Loan Niệm tin tưởng Tống Oanh, anh biết cô ta sẽ có quan điểm rất tuyệt vời, và anh không nghĩ Thượng Chi Đào có khả năng này.

Có lẽ Loan Niệm chưa từng nghĩ cô có khả năng này, dù cho cô bất chợt nảy ra cảm hứng sáng tạo đi chăng nữa.

Lãnh đạo chính phủ kinh ngạc vì Lăng Mỹ đã chuẩn bị sách lược thứ hai nhanh chóng và tuyệt vời như vậy, họ thật lòng khen ngợi: “Quả nhiên là đội ngủ chuyên nghiệp.” Sau khi buổi gặp gỡ kết thúc, họ quay về phòng làm việc để tổng kết ngắn gọn, Loan Niệm nhanh chóng cắt cử công việc: “Sau khi quay về Yilia sẽ trao đổi ý tưởng mới với đội ngũ, đồng thời chọn ra hai người theo cô tới đây để triển khai ý tưởng trong vòng một tuần. Flora phối hợp bố trí thu thập tài liệu. Tuy nhiên, tất cả công việc cần phải tuân thủ một quy tắc, đó chính là nghe theo sự sắp xếp công việc của giám đốc dự án. Ý tưởng được duyệt cũng cần được Flora xác định trước tiên, sau đó mới đi đến quy trình tiếp theo. Flora là người phụ trách duy nhất của dự án này, tất cả mọi người đều phải nghe theo quản lý.”

“Vâng.” Mọi người đều gật đầu.

“Hôm nay Flora làm tốt lắm, kiểm soát cuộc họp một cách hoàn hảo. Giao dự án cho cô là tôi yên tâm, vất vả rồi.”

“Cảm ơn. Cũng nhờ vào ý tương của Yilia, cảm ơn.” Thượng Chi Đào không biết phải nói gì, chỉ biết cảm ơn riêng Yilia. Có điều, cô cảm thấy hơi mệt.

“Tôi muốn trao đổi riêng với Flora về các công việc sắp tới.” Đồng nghiệp gật đầu đi ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ có hai người họ.

Loan Niệm nhìn cô một hồi lâu, ánh mắt cô có chút cô đơn, anh nhìn thấy được.

“Thượng Chi Đào.” Loan Niệm kéo một cái ghế ngồi bên cạnh cô, kéo ghế của cô quay thẳng vào mình, hai người ngồi đối diện nhau, Thượng Chi Đào lảng tránh cái nhìn chăm chú của anh, bị anh bóp mặt hướng về phía anh.

“Trách nhiệm của giám đốc dự án là chịu trách nhiệm toàn bộ dự án, chứ không phải sáng tạo ý tưởng. Giao công việc chuyên ngành cho người chuyên nghiệp làm, em có đồng ý với quan điểm của anh không?”

“Đồng ý.”

“Anh nhìn thấy lúc lãnh đạo chính phủ đề cập đến ý tưởng, em có vẻ có rất nhiều điều muốn nói. Bây giờ em có thể trình bày ý tưởng của em với anh.”

Thượng Chi Đào cân nhắc, bây giờ nói ra có phải là thời điểm thích hợp hay không.

Loan Niệm lại véo má cô, “Có nói không?”

“Thực ra em đã cân nhắc rồi.” Thượng Chi Đào cuối cùng cũng lên tiếng: “Nhưng em hi vọng anh đừng hiểu lầm, em không hề muốn chiếm sự chú ý của đồng nghiệp sáng tạo, chỉ đơn giản là xuất phát từ góc độ của người phụ trách dự án.”

“Ừ, anh không hiểu lầm đâu.”

Thượng Chi Đào đứng dậy, lấy một xấp tài liệu trên bàn làm việc, đó là xấp tài liệu mà cô dẫn dắt đội ngũ đi sâu vào tìm tòi, cực kỳ dày. Cô ngồi xuống, nói với Loan Niệm: “Không thể không nói Yilia rất giỏi, cô ấy mới đến đây chưa đến hai ngày mà đã nắm được trọng tâm rồi. Kết luận của chúng em là giống nhau. Đầu tiên, em sẽ nói về địa hình của nơi này.”

Thượng Chi Đào cho Loan Niệm thấy sự chuẩn bị của họ, ở trang cuối cùng là ý tưởng mới về văn hóa đã được in ra, vì lãnh đạo chính phủ thích in thành tài liệu.

Loan Niệm lẳng lặng lắng nghe, đáy mắt dần dần có nét cười.

Khi Thượng Chi Đào nói xong, anh hỏi cô: “Tại sao em không bổ sung ở trong cuộc họp?”

“Trước tiên, vẫn chưa vội đưa ra kết luận, chỉ ra vấn đề cốt lõi cũng rất tốt; Thứ hai, về mảng sáng tạo và văn hóa, công ty có người chuyên nghiệp hơn, sau này tổng hợp tài liệu sau cũng không có vấn đề gì; Cuối cùng, em cảm thấy Yilia cũng cần được công nhận.”

“Vậy tại sao em lại hụt hẫng?”

“Em cho rằng anh cảm thấy em không có ý tưởng đúng không?”

Thượng Chi Đào gật đầu, giống học sinh bị giáo viên khiển trách.

Cả đêm hôm qua Loan Niệm không ngủ, mạch suy nghĩ của anh chưa từng rối loạn như vậy bao giờ. Anh đã nghe Thượng Chi Đào nói ra những mâu thuẫn và khổ não của cô vào đêm qua. Lại một lần nữa anh nhận ra rằng, thực ra anh đối xử rất tệ với cô. Thượng Chi Đào luôn như thế, chầm chậm khiến anh trở thành một phiên bản khác mà anh không quen.

“Thượng Chi Đào, anh mong em hiểu, một số quyết sách mà anh đưa ra tám mươi phần trăm là đúng, hai mươi phần trăm là sai. Việc anh để Yilia trình bày ý tưởng trong cuộc họp hôm nay, có lẽ là quyết định sai lầm. Vì trước đó, anh chưa từng trao đổi thông tin với em, nhưng em cũng có vấn đề, lúc chúng ta họp vào chiều qua, em không trao đổi thông tin này với mọi người. Muốn cho anh bất ngờ sao?”

Thượng Chi Đào đỏ mặt, bỗng dưng cô cảm thấy mình vẫn chưa đứng ở vị trí đủ cao.

“Được rồi, anh nhận được sự bất ngờ rồi, quả thực rất bất ngờ.” Loan Niệm chạm khẽ vào môi cô.

“Bọn anh sẽ bay vào chiều nay, phiền em bố trí một chiếc xe đưa bọn anh ra sân bay nhé.” Loan Niệm nói.

“Để Shelly đưa mọi người đi.”

“Phiền em.”

Loan Niệm không tạm biệt riêng Thượng Chi Đào, chỉ bình thản nhìn cô một cái trước khi đi.

Thượng Chi Đào không có kinh nghiệm cãi nhau thật sự với Loan Niệm, thậm chí cô còn không biết hai người họ có được tính là cãi nhau hay không, cũng không biết đây rốt cuộc có được coi là làm hòa rồi hay không. Cô không ra sân bay tiễn anh, nhưng khi nhận được điện thoại của Shelly báo chuyến bay của Loan Niệm đã cất cánh, cô chợt cảm thấy hối hận.

Khó khăn lắm mới được gặp nhau một lần, vậy mà anh cứ thế mà đi. Có gì đáng để cãi vã, lâu lắm rồi họ chưa được gặp nhau mà.

Cô mở điện thoại để xem Luc, dường như nó hơi cô đơn, dì giúp việc dắt nó đi dạo xong làm cơm cho nó, nó không đứng lên như trước đây mà cứ nằm lỳ ở đó. Thượng Chi Đào rất đau lòng, gọi nó: “Luc.”

Luc chỉ “ư ử” một tiếng vẫn không nhúc nhích. Thượng Chi Đào chợt nghĩ, có lẽ cô có thể đưa Luc đến Tây Bắc. Mặc dù cô sống ở Tây Bắc gian khổ, nhưng ít ra Luc còn có cô. Cô lấy điện thoại kiểm tra tuyến đường nếu tự lái xe đi, cũng dự định thuê một chiếc xe từ Bắc Kinh lái tới nơi này, mang theo Luc, để nó làm một chú chó du lịch.

Cho đến tối mịt, Thượng Chi Đào nhìn thấy Luc đột nhiên đứng dậy chạy ra trước cửa, nghiêm đầu chăm chú lắng nghe động tĩnh, sau đó bổ nhào vào lòng Loan Niệm vừa mở cửa bước vào nhà.

Loan Niệm phải vỗ về nõ rất lâu nó mới ngoan trở lại, chỉ vào bát cơm hỏi nó: “Tuyệt thực hả?”

Luc gâu một tiếng, chạy về phía bát ăn, cắm đầu vào trong bát. Trông thấy Loan Niệm, cảm giác thèm ăn của nó quay lại rồi. Thượng Chi Đào thậm chí còn nghe được tiếng miệng nó kêu “táp táp” trong bát ăn, còn có tiếng nước dãi nhỏ xuống đất, cuối cùng cô không nhịn được ngăn nó lại: “Em ăn chậm thôi!”

“Sao em quản nhiều thế?” Loan Niệm ngồi lên sofa, để lại cho Thượng Chi Đào một cái gáy, nhưng Thượng Chi Đào biết anh đang nói với mình. Khẽ lẩm bẩm một câu: “Đây là chó của em.”

Loan Niệm ngoảnh lại, nhìn vào camera, “Nói lại lần nữa?”

“Chó của... chúng ta.”

Loan Niệm lại quay đi, tiếp tục cho cô xem gáy. Thượng Chi Đào gọi anh: “Loan Niệm.”

“Hửm?”

“Cuối tháng Chín em về được không?”

“Gặp người bạn nào của em?”

“Bạn trai.” Thượng Chi Đào nói: “Gặp anh trước khi anh đi Hà Lan, được không?”

Năm nào Loan Niệm cũng đi chơi một đến hai lần với bạn bè, chưa bao giờ gián đoạn, chuyến du lịch lần này là Hà Lan.

Loan Niệm vẫn không nói năng gì, Thượng Chi Đào chờ một lúc lâu, cô ghét anh như thế này.

“Loan Niệm, sau khi quay lại công ty làm việc vào tháng sau, em định thuê một chiếc xe đưa Luc đến Tây Bắc, không làm phiền anh chăm sóc nó nữa. Muộn rồi, em đi ngủ đây.”

Thượng Chi Đào tắt phần mềm giám sát camera, vứt điện thoại sang một bên, cô cá Loan Niệm sẽ gọi điện cho cô. Quả nhiên, cuộc điện thoại của Loan Niệm đã đến, anh hỏi cô: “Em có ý gì?”

“Ý em là em muốn đón Luc về bên em, như vậy anh sẽ được tự do trong thời gian tới, không cần suy nghĩ về việc chăm sóc nó, cũng nhẹ nhõm hơn chút.”

“Bây giờ anh sẽ vứt nó ra ngoài luôn, em tự về mà dán tờ rơi tìm chó đi!”

“Được.”

Thượng Chi Đào cúp máy, Loan Niệm lại gọi tới, cô từ chối, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Cô đã học thói xấu của anh, cô muốn Loan Niệm nếm thử cảm giác này, cảm giác từ chối nói chuyện. Cô lẳng lặng mở phần mềm giám sát, nhìn thấy Loan Niệm gọi điện thoại, nhưng điện thoại của cô không đổ chuông. Là vì anh gọi cho người khác, anh bật loa ngoài, tung ra đòn trí mạng.

Thượng Chi Đào nghe thấy anh nói: “Ra ngoài ngồi một lát không?”

“Đi đâu ngồi nhỉ?”

“Tùy, có quan trọng không?”

“Quan trọng. Tôi mặc quần áo gì phụ thuộc vào chỗ chúng ta đến.”

Là lời tán tỉnh trần trụi.

“Đến nhà cô ngồi một lát, gửi địa chỉ cho tôi.” Loan Niệm cúp máy, nói với không khí: “Thượng Chi Đào, bây giờ anh phải đến nhà bạn chơi, bọn anh là bạn bè bình thường, tối hôm nay không làm gì sất. Ngoài ra, đừng có gọi điện cho anh, em cũng biết là anh sẽ không nhận.”

“Loan Niệm!” Thượng Chi Đào gọi anh.

“Sao vậy Flora? Có chuyện gì? Đón chó hả? Bây giờ?”

“Anh không được ra ngoài!”

“Em dựa vào đâu mà quản anh?”

“Em là bạn gái anh.” Lúc Thượng Chi Đào tức giận, giọng cô sẽ run lên, hai tiếng ‘bạn gái” này run rẩy vô cùng, Loan Niệm bỗng dưng nguôi giận. Anh nhướng mày với Luc, Luc nghiêng đầu, đột nhiên lè lưỡi ra như đang nói: Bố thật lợi hại.

“Sáng mai em bay về báo cáo công việc.” Loan Niệm nghiêm mặt nói với camera: “Đặt vé ngay bây giờ.”

“Dạ.”

Thượng Chi Đào về đến nhà mới biết “báo cáo công việc” mà anh nói nghĩa là gì, chính là hai người ở riết trong nhà, trong ngày làm việc. Loan Niệm nói với thư ký là anh có chuyện quan trọng, nếu có việc gì thì ba tiếng sau hãy gọi lại.

Chuyện quan trọng của anh là Thượng Chi Đào.

Hai người đều chưa từng tùy hứng như thế này, trước giờ họ đều coi trọng công việc hơn người kia. Nhưng vì một lần cãi vã quá phiền lòng, nếu không giải quyết dứt điểm thì không tài nào làm việc được.

Loan Niệm một lòng một dạ “xử lý” Thượng Chi Đào, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao, anh nhìn mà hoảng loạn trong lòng, bất thình thình lật người cô lại để không phải nhìn vào mắt cô. Một tay trêu chọc cô, ghé vào tai cô mà hỏi: “Có hài lòng với sự phục vụ của anh vào hôm nọ không?”

“Nếu như anh không nói câu cuối.”

“Hôm nay đền bù gấp đôi, cũng là để xin lỗi cho câu nói đó. Anh xin lỗi, Thượng Chi Đào.” Mồ hôi của Loan Niệm rơi trên lưng cô, anh vén tóc cô ra, hôn vào má cô.

Thượng Chi Đào ngã nhoài vào trong chăn, cô cảm thấy khắp nơi đều được lấp đầy, không còn kẽ hở, cơ thể sắp sửa nổ tung. Cô cắn ngón tay của Loan Niệm để mình không kêu quá lớn, nhưng cơ thể lại run bần bật, giống như chưa trải qua lần ân ái kịch liệt như thế này bao giờ.

“Thượng Chi Đào.”

“Hửm?”

“Lần sau mà còn từ chối cuộc gọi của anh, anh làm chết em.” Loan Niệm véo má cô, “Còn nữa, nếu lần sau còn ôm người đàn ông khác, anh bóp chết em.”

Thượng Chi Đào bưng lấy mặt anh, “Nếu anh còn đi ăn riêng với phụ nữ khác, em sẽ tác thành cho anh.”

Sau khi trưởng thành, mỗi lần khuyên nhủ người bạn nào mới cãi vã, cô luôn nói rằng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, nhưng cô không hiểu câu này có nghĩa là gì. Sau một lần “làm hòa cuối giường” với Loan Niệm, cô phải ra sức ca ngợi trí tuệ của người xưa.

Hai người đều không nhắc đến vụ cãi nhau của hai người, Thượng Chi Đào tập trung làm dự án của cô, Loan Niệm nghiêm túc quản lý công ty của anh, trong thời gian đó anh có bay tới Tây Bắc hai lần, cùng Thượng Chi Đào trải qua hai dịp cuối tuần. Họ ở lì trong căn phòng nhỏ mà Thượng Chi Đào thuê, ăn cơm, đi ngủ, làm tình... Loan Niệm thường đến vào lúc khuya, bay về bằng chuyến bay sáng sớm, không gây ra bất cứ động tĩnh nào.

Lumi vẫn kể cho Thượng Chi Đào những chuyện liên quan đến Loan Niệm, cô ấy nghĩ Lừa Ngang Ngược của cô ấy hình như đang yêu, vì tâm trạng của Lừa Ngang Ngược có vẻ rất tốt; Cô ấy nghĩ Lừa Ngang Ngược của cô ấy lại thất tình rồi, vì Lừa Ngang Ngược của cô xị mặt suốt cả ngày. Thượng Chi Đào không ở bên anh, nhưng cũng biết được đại khái hỉ nộ ái ố của anh đến từ đâu. Hai lần Lumi nói anh không vui, là vì Thượng Chi Đào cãi nhau với anh. Cô thử hỏi anh một lần, Loan Niệm nói: “Sao nào? Cô giáo Lumi của em thay em giám sát anh hả?”

Thượng Chi Đào lập tức chấm dứt chuyện này, sợ liên lụy đến Lumi.

Dù cô không đến công ty, thì những tin tức liên quan đến Loan Niệm và Tống Oanh vẫn không ngừng lọt vào tai cô, tin đồn vô lý nhất mà cô nghe thấy là bố mẹ của Loan Niệm về nước ăn cơm cùng bố mẹ Tống Oanh.

Thượng Chi Đào nghĩ, thế thì cũng vô lý quá. Chỉ có cô cảm thấy vô lý, còn những đồng nghiệp khác thì không nghĩ như vậy. Khi Tống Oanh đến Tây Bắc một lần nữa, người trong nhóm dự án đột nhiên cư xử kính cẩn với cô ta.

Thượng Chi Đào từng hỏi Shelly: “Tại sao tôi lại cảm thấy cô sợ cô ấy nhỉ?”

Shelly nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: “Có thể là vì cô ấy đại diện cho Luke.”

Thượng Chi Đào muốn khuyên Shelly rằng người thông minh không tin vào tin đồn, nhưng cô hiểu họ làm việc xa Bắc Kinh, vốn không biết tình hình ở Bắc Kinh và cũng không hiểu Loan Niệm, cảm thấy lo sợ là chuyện bình thường.

Thượng Chi Đào nhận ra Tống Oanh đã động lòng thật sự là vào ngày cô đưa cô ta đi ngắm cảnh rồi quay về, trên xe, Tống Oanh bỗng gọi cô: “Chị Flora.”

Giọng điệu này giống như cách cô gọi Grace là chị Grace, thân thiết và tự nhiên. Một tiếng “chị” làm khoảng cách tuổi tác của họ nổi bật trên trang giấy, không thể rõ ràng hơn được nữa.

Thượng Chi Đào quay mặt sang nhìn thấy gương mặt 22 tuổi của Tống Oanh, không thể nào diễn tả được cảm giác trong lòng. Cô nhẹ nhàng hỏi cô ta: “Sao vậy, Yilia.”

Mặt Tống Oanh hơi đỏ lên, dường như cô ta rất khó để mở lời. Thượng Chi Đào im lặng chờ cô ta lên tiếng, hình như đã qua một lúc lâu, tới khi xe của họ vượt qua một dãy núi, Tống Oanh mới nói tiếp: “Chị cùng làm việc với Luke trong khoảng thời gian rất dài, em muốn hỏi là, Luke có bạn gái không ạ?”

Thượng Chi Đào không biết phải trả lời cô ta thế nào, chỉ trầm mặc lái xe qua một ngọn núi khác, “Chắc là Luke không thiếu bạn gái đâu nhỉ? Nói cách khác, người như anh ấy hẳn là không thiếu phụ nữ. Sao lại hỏi thế?”

Mặt Tống Oanh càng đỏ hơn, “Vì em nhận ra em đã thích anh ấy.”

Thượng Chi Đào cảm thấy mình đã bị đẩy vào tình thế liên quan đến đạo đức, cô không thể im lặng sau khi một cô gái tiết lộ với cô rằng cô ta thích Loan Niệm. Nhưng cô lại không biết phải nói gì và có thể nói được gì. Cô đã thốt ra một câu mà ngay cả cô cũng không nghĩ ra được, cô nói: “Em vẫn còn trẻ, thích ai thì cứ thử theo đuổi xem.”

“Thật sao ạ?” Tống Oanh có vẻ rất mừng rỡ.

“Thật.”

“Thế thì em muốn theo đuổi anh ấy! Chị có biết Luke thích gì không?”

“Ngại quá Yilia, chị không hiểu anh ấy.”

“Không sao, em sẽ tự mình khám phá.” Tống Oanh có vẻ rất hào hứng, đổi tư thế trên ghế ngồi, nhìn ra ngoài cửa xe. Một lúc sau, cô ta nói: “Em biết công ty không cho phép nhân viên yêu nhau, nếu em theo đuổi được anh ấy, em nhất định sẽ lén cho chị biết. Ngày đầu tiên vào làm em đã rất là thích chị Flora, trông chị có vẻ cực kỳ dịu dàng, tươi sáng, với lại... da chị đẹp lắm ấy.”

Thượng Chi Đào cười cười, nói với cô ta: “Cảm ơn. Nhưng em tuyệt đối đừng kể cho chị về tiến độ của em với Luke, chị sợ chị không kín mồm kín miệng, không giữ bí mật cho em được.”

Tống Oanh cười khanh khách.

Tối đến, Loan Niệm gọi điện thoại cho cô, có mấy lần cô định nói đến chuyện của Tống Oanh, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Cô cảm thấy làm như thế có phần hèn hạ, nghe một cô gái giãi bày tâm sự rằng cô ta thích một người, sau đó cô lại mang chuyện này ra chất vấn cái người được cô ta thích. Làm như thế thì hết sức khó hiểu, vì mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.

Rốt cuộc Loan Niệm cũng nhận ra cô lơ đãng, hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”

“Không có.”

“Nhưng em có vẻ muốn nói rồi lại thôi.”

“Ban nãy em quên béng mất em muốn hỏi anh cái gì, nhưng giờ em nhớ ra rồi. Em muốn hoi anh là, ngày mười một em muốn đi chơi, đi Đông Nam Á thì thế nào? Những nơi khác thì không kịp làm visa rồi.”

“Được đấy. Vẫn đi cùng mấy người bạn của em à?” Loan Niệm hỏi cô.

“Vâng.”

Thượng Chi Đào cảm thấy như vậy rất tuyệt, nhịp sống của mỗi người đều không bị ảnh hưởng. Dường như họ đều muốn duy trì sự riêng biệt và không gian riêng tư.

Cuối tháng Chín, cô quay về Bắc Kinh bằng chi phí cấp cho nhân viên tạm trú của công ty.

Lúc cô đi là mùa hạ, lúc về trời đã vào thu, con đường từ sân bay tới nhà Loan Niệm đã bắt đầu có lá rơi lác đác, Thượng Chi Đào nhìn đến ngẩn ngơ.

Bảo vệ ở khu của Loan Niệm lái xe điện đưa cô đến nhà anh, cô nhập mật mã, vào trong nhà anh. Luc mừng phát điên, nhảy lên nhảy xuống trước mặt cô chục lần, cô ra sức vỗ đầu nó để trấn an nó, rồi mới ôm nó vào lòng, “Được rồi, được rồi, chị biết em nhớ chị. Chị cũng rất nhớ em, chị yêu em nhất.”

Loan Niệm ở bên cạnh khẽ ho một cái, Thượng Chi Đào nhìn thấy anh quắc mắt nhìn sang chỗ mình, phải đổi giọng ngay: “Chị yêu em thứ hai, yêu Luke nhất.”

Dù sao Luc nghe không hiểu, nhưng Loan Niệm rất hài lòng.

Hai chiếc vali một lớn một bé của anh đã để sẵn trong phòng khách, anh đã sắp hành lý xong xuôi.

“Mai mấy giờ anh bay?” Thượng Chi Đào hỏi anh.

“Hai giờ chiều.”

“Thế thì anh phải đi từ lúc mười giờ sáng rồi.”

“Tầm tầm đấy.”

Lúc ăn cơm, Loan Niệm nói ở trong khu dân cư cách khu nhà anh năm cây có một tiệm bánh bao, bánh bao Halal ở tiệm đó thực sự rất ngon.

“Ngon đến mức nào?”

“Anh có thể ăn được năm cái.” Khẩu phần ăn của Loan Niệm không nhiều, bánh bao có thể khiến anh ăn tận năm cái chắc chắn rất ngon.

Hai người trải qua một đêm bình yên, sáng hôm sau khi Thượng Chi Đào lên đường, Loan Niệm có chút hụt hẫng, không biết là vì sao. Anh đứng ở cửa nhìn Thượng Chi Đào dẫn Luc đi, trong lòng chợt nhói lên.

Anh bỏ hành lý lên xe rồi lái ra ngoài, vừa mới ra khỏi khu biệt thự, anh đã nhận được điện thoại của Thượng Chi Đào: “Tiệm bánh bao mà anh bảo có phải là ở chỗ cửa sau của một căn nhà, ở tầng một, biển màu xanh không?”

“Đúng rồi.”

“Em nhìn thấy rồi, em gửi cho anh làm bữa sáng nhé? Anh ra nước ngoài là không được ăn nữa đâu.”

Cõi lòng Loan Niệm trở nên ấm áp, dường như có một luồng nhiệt lưu yếu ớt chảy tí tách vào lòng anh, “Được, anh đứng chỗ cổng khu nhà chờ em.”

“Có kịp không? Có trễ giờ anh ra sân bay không?”

“Kịp mà.” Loan Niệm nói như vậy, thực ra chưa hẳn là thế, nhưng anh muốn ăn bánh bao.

Thượng Chi Đào mang Luc và hành lý ra khỏi xe, Loan Niệm đón lấy hành lý và dây xích của Luc, để bên cạnh xe, chậm rãi ăn hết năm chiếc bánh bao.

Thượng Chi Đào cầm khăn giấy lau khóe miệng cho anh rồi đưa cho anh một chai nước. Loan Niệm ăn bánh bao xong, bất chợt hỏi cô:

“Thượng Chi Đào, em muốn đi du lịch cùng anh không?”

Bình luận

Truyện đang đọc