ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Khi Loan Niệm nhận phỏng vấn, Thượng Chi Đào ở ngay bên ngoài.

Lăng Mỹ trả nhiều tiền nên cô phải phục vụ tận tâm. Hoàn thành mối làm ăn này là chuẩn bị đón Tết, cô còn muốn đi chơi với tâm trạng khoan khoái. Vì vậy cô không dám để xảy ra một chút sai sót nào, làm việc hết sức thận trọng.

Phóng viên từ báo đài trên tỉnh hỏi cô: “Còn bao lâu nữa mới vào trong phỏng vấn được?” Cô nhìn vào trong qua cửa kính trong suốt, thấy Loan Niệm hơi nghiêng người về phía trước nói chuyện với người khác, chứng tỏ anh không còn kiên nhẫn nữa.

Vì thế cô đã trả lời nhóm phóng viên rằng: “Đợt phỏng vấn đầu tiên sẽ kết thúc trong vòng năm phút nữa.”

“Cô không vào trong hỏi sao?” Thượng Chi Đào và phóng viên đài truyền hình tỉnh có quan hệ rất tốt, thấy Thượng Chi Đào không vào trong hỏi giống như trước kia, bèn đưa ra thắc mắc.

“Tôi xem qua rồi, cũng sắp đến giờ rồi.”

Trước kia cô từng sắp xếp bao nhiêu cuộc phỏng vấn cho Loan Niệm, cô hiểu rất rõ tư thái của anh. Quả nhiên, ba bốn phút sau, Loan Niệm vỗ vai đối phương, cùng Will và mấy người khác tiễn người ra ngoài.

Thượng Chi Đào nói với nhóm phóng viên: “Xin mời.”

Loan Niệm liếc thoáng qua Thượng Chi Đào, xoay người đi vào bên trong. Anh đứng đối diện với mặt tường kính, từ đây có thể nhìn thấy Thượng Chi Đào ở bên ngoài. Cô liên tục nghe điện thoại, hẳn là đang đối chiếu các khâu tiếp theo. Lumi đi tới trước mặt Thượng Chi Đào, cô ngắt máy, tươi cười với Lumi, đưa cho cô ấy một cốc cà phê đã mua sẵn.

Loan Niệm thu mắt lại, tập trung trả lời phỏng vấn. Khi khâu phỏng vấn kết thúc, Loan Niệm thấy hơi mệt, Phó Đống dẫn anh đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi.

Loan Niệm thấy Phó Đống năng nổ chạy đôn chạy đáo, hỏi cậu ấy: “Làm trong công ty này bao lâu rồi?”

“Tôi làm việc hơn ba năm rồi thưa giám đốc Loan.”

“Không sợ công ty phá sản à?”

“... Không thể nào. Công ty mà sếp tôi làm mà phá sản thì các công ty khác cũng chẳng tốt hơn là bao.”

Sếp của cậu cũng chẳng phải thần tiên, Loan Niệm vừa nghĩ vừa đứng dậy, Phó Đống vội nói: “Giám đốc cứ ngồi đi ạ, hay là anh muốn uống cà phê? Chị Lumi từng dặn tôi là cà phê Americano đá, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi ạ.” Cậu ấy chạy đi lấy cà phê rồi đặt trước mặt Loan Niệm, giải thích thêm một câu: “Chị Lumi nói là giám đốc Loan thích uống cà phê đá, nhưng mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân chúng tôi lạnh quá, uống vào là hỏng người ngay, uống nóng tốt hơn.”

Loan Niệm nhíu mày, hỏi cậu ấy: “Cách tiếp đón này của các cậu là ai đào tạo thế?”

“Sếp chúng tôi đào tạo ạ. Sếp chúng tôi nói, ngoại trừ không thể lên giường, những chuyện khác đều được hết.”

“Lên giường là giới hạn cuối cùng?” Loan Niệm hỏi.

“Hì hì.” Phó Đống không biết giữ mồm giữ miệng, cậu ấy chỉ nói đại như vậy. Thượng Chi Đào không hề đào tạo bọn họ những chuyện này, chẳng có gì ngoài việc yêu cầu họ học cách quan sát sắc mặt.

Phó Đống cười xòa, “Giám đốc nghỉ ngơi đi ạ, tôi không làm phiền anh nữa.” Rồi định chuồn đi như cơn gió.

“Tôi muốn uống Americano đá.” Loan Niệm đột nhiên lên tiếng.

“Cái này...” Phó Đống hơi bối rối, xung quanh hội trường vốn không có chỗ bán Americano đá, trừ khi đào băng trên đất cho Loan Niệm. Nhưng cậu ấy không dám nói như vậy, đành nói: “Giám đốc Loan chờ một lát, để chúng tôi đi tìm xem sao.”

Ra ngoài tìm Thượng Chi Đào, nói với cô: “Giám đốc Loan muốn uống Americano đá.”

Lumi ở cạnh đó trợn trừng mắt, “Cả đống tuổi rồi còn uống Americano đá? Như vậy không tốt cho tuyến tiền liệt nhỉ?”

Thượng Chi Đào phì cười, “Đúng là khó hầu hạ. Xung quanh đây không có Americano đá.”

“Vậy làm thế nào đây? Lúc đưa ra yêu cầu này, sắc mặt anh ấy nghiêm túc lắm. Em không dám bảo không có, sợ anh ấy không kết toán cho chúng ta.” Phó Đống đi theo Thượng Chi Đào làm việc lâu, trong đầu chỉ nghĩ đến tiền là tiền. Làm ăn mà không kiếm được tiền thì đâu có được!

“Cô đi xem!” Lumi đẩy Thượng Chi Đào một cái, nói với cô: “Chúng ta muốn tốt cho anh ta thôi.”

“Em không đi.” Thượng Chi Đào cắn một miếng bánh ngọt bày sẵn, “Thích kết toán thì kết, không kết toán là em kiện các chị.”

Dứt lời là xoay người bỏ đi.

Cô không muốn tiếp chiêu Loan Niệm, cô đã ở bên anh sáu năm, cô dần dần nghĩ thông rất nhiều chuyện sau khi rời xa anh, biết được lúc nào anh đang ra vẻ dọa dẫm, lúc nào thì anh đang lạt mềm buộc chặt. Con người anh chính là như thế, lúc nào cũng thích kiểm soát người khác. Người khác xuống nước thì anh mới hài lòng.

Tiếc là bây giờ Thượng Chi Đào không nhún nhường nữa.

Loan Niệm ngồi trong phòng nghỉ rất lâu, vẫn không chờ được cốc Americano đá, cũng không chờ được Thượng Chi Đào, cô đã bỏ mặc anh ở đó.

Loan Niệm cũng hiểu được suy nghĩ của Thượng Chi Đào: Chúng tôi kiếm tiền chứ tôi không hầu hạ anh. Sau mấy năm lăn lộn trên thương trường, tính khí của cô cũng trở nên cứng cỏi và nóng nảy.

Đến buổi tiệc tối, Khương Lan đủng đỉnh đến nơi. Khi đi ngang qua Thượng Chi Đào đang kiểm tra thực đơn, cô ta bước chậm lại, sau đó lộn trở lại, chỉ tay vào cô rồi gõ gõ đầu mình, cố gắng nhớ tên của Thượng Chi Đào.

“Lâu rồi không gặp chủ tịch Khương, tôi là Flora Shang.”

“Oh oh oh!” Khương Lan thốt lên mấy tiếng, “Cô quay lại Lăng Mỹ rồi hả?”

“Không phải. Tôi mở một công ty tổ chức sự kiện ở Cáp Nhĩ Tân.” Cô lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo, đưa cho cô ta bằng hai tay. Khương Lan nhận danh thiếp, chăm chú xem rồi bỏ vào trong túi, nói một câu: “Tốt lắm.” Nhìn chăm chú Thượng Chi Đào rồi đi mất.

Khương Lan ngồi bên cạnh Loan Niệm, hỏi anh: “Đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?” Nói xong đặt danh thiếp của Thượng Chi Đào trước mặt Loan Niệm, nhìn anh với vẻ hứng thú, ghé vào tai anh nói: “Có lẽ tôi biết vì sao anh tự dưng lại đến đây rồi.”

Không chờ Loan Niệm phản ứng, cô ta lại nói với Tống Thu Hàn: “Sếp Tống, lần trước mời anh ăn cơm mà anh không chịu nể mặt, hôm nay phải uống hai chén với nhau nhé.”

“Được.”

Khách mời đều là khách hàng hàng đầu của Lăng Mỹ, Thượng Chi Đào thấy họ đã khai tiệc, dặn dò Phó Đông mấy câu rồi rời khỏi sảnh tiệc. Tối nay cô còn buổi hẹn xem mắt.

Buổi hẹn được sắp đặt trong một nhà hàng Tứ Xuyên, lúc cô đến thì anh chàng kia đã ngồi ở đó.

Người giới thiệu nói người này khá ưa nhìn, đúng là không hề nói khoác, anh ta mắt to mày rậm, trông cũng không tệ.

Anh chàng này khéo miệng, không cần Thượng Chi Đào phải lên tiếng, mình anh ta cũng có thể hâm nóng bầu không khí, rất thú vị.

Hai người nói về công việc, anh chàng này vô cùng tò mò với công việc của Thượng Chi Đào, “Vậy là cô hay chạy qua chạy lại giữa các khách sạn sao?”

“Hội trường.” Thượng Chi Đào sửa lời anh ta.

“Như nào cũng được. Thế thì chẳng phải cô rất quen thuộc các khách sạn sao? Có thể thuê phòng với giá đặc biệt không?”

“... Có thể. Cũng có thể không cần trả tiền.”

“Thích vậy.”

Thượng Chi Đào đã xem mắt đến mức mất cảm xúc. Nói chuyện với anh ta thêm một hồi rồi lấy cớ tăng ca để bỏ đi, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng.

Lumi gọi điện cho cô: “Xem mắt thế nào rồi?”

“Vẫn vậy, đi cho có.”

“Tốt lắm hả?” Lumi làm như bị điếc, “Tốt lắm có nghĩa là thành rồi hả?” Cô ấy vừa nói vừa nhìn Loan Niệm trong gương chiếu hậu, ông anh này trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, không có phản ứng gì. Lumi cảm thấy mình đã làm chuyện thừa thãi. Chưa biết chừng cô đã làm chuyện thừa, nhưng cô không bỏ cuộc, muốn thử xem sao.

Sáng hôm sau cô ấy gọi điện cho Thượng Chi Đào: “Cô xuất phát chưa?”

“Chưa ạ. Cánh Phó Đống đi trước rồi.”

“Thế thì tốt quá. Cô lái xe đi phải không?”

“Đúng rồi.”

“Lúc đăng ký chị quên mất Luke, cô cho anh ta quá giang nhé.”

“Để em tìm xe khác.”

Thượng Chi Đào cúp điện thoại rồi đi gọi xe, Cáp Nhĩ Tân vào mùa này rất khó gọi xe chạy đường dài, gọi hơn chục cuộc vẫn không tìm được xe. Lumi lại giục cô: “Mau lên, Lừa Ngang Ngược hỏi rồi. Lỡ anh ta mà biết chị không bố trí chu đáo, tiền thưởng cuối năm nay đi tong mất.”

“Dạ.”

Cô lái xe đến khách sạn của Loan Niệm, sau đó gọi điện cho anh: “Tôi đến đón anh đến hội trường.”

“Công ty các cô không còn người khác sao?”

“Hay là anh tham dự từ xa nhé?” Thượng Chi Đào không hề nhẫn nại với Loan Niệm, anh mà không ăn nói tử tế cô sẽ phũ phàng hơn. Bây giờ cô rất ghét người nào không biết nói chuyện tử tế.

Cô nghe thấy tiếng hít thở của Loan Niệm trong điện thoại, biết anh lại tức giận rồi. Cô im lặng, chờ anh bắt bẻ cô. Một lúc lâu sau mới nghe thấy Loan Niệm nói: “Chờ tôi ở cửa khách sạn.”

Hôm qua Thượng Chi Đào đã thức đến quá nửa đêm, lúc này cô đeo gọng kính, dưới mắt vẫn còn quầng thâm, tóc xõa tung hai bên cổ, trông rất uể oải. Cô không hề xuống xe mở cửa xe cho Loan Niệm, trời rất lạnh, còn có tuyết rơi. Còn lần chần không đi thì lát nữa cao tốc sẽ tắc đường, không biết mất mấy tiếng mới đến nơi.

Thượng Chi Đào vừa mua xe vào tuần trước, tình hình kinh doanh của công ty phát triển tốt, đôi khi đi gặp khách hàng cũng cần phải đàng hoàng một chút. Xe đắt quá thì cô không mua nổi, đành mua chiếc xe chưa đến bảy trăm ngàn này. Loan Niệm lên xe, thắt dây an toàn, nói một câu bâng quơ: “Mua bằng tiền bán túi à?”

Thượng Chi Đào liếc anh rồi mỉm cười, “Mua bằng tiền bán thân đấy.”

Cả hai đều biết người kia đang nói đến chuyện gì, Thượng Chi Đào không có cảm giác gì, còn lòng dạ Loan Niệm thì như bị búa đập một nhát.

Rất mạnh.

Không có người khác ở đây nên họ không cần tỏ ra khách sáo. Thượng Chi Đào không nói năng gì, lái xe đi.

Loan Niệm muốn ngủ trên xe một lát, nhưng trong xe Thượng Chi Đào mở thứ nhạc rất ồn ào, cái gì mà “Phía Đông không sáng, phía Tây sáng ah~” lại còn “Ối a, em đã nói là số mệnh mà!” Âm thanh ồn ào khiến đầu Loan Niệm đau nhức, anh cau mày nhìn Thượng Chi Đào, cuối cùng anh phải lên tiếng sau một tiếng đi trên đường: “Gu nhạc của cô là thế này sao?”

“Bản sắc dân tộc tạo nên thế giới mà.” Thượng Chi Đào cất cao giọng đáp lại anh một câu, tập trung lái xe.

Tối qua tăng ca đến quá nửa đêm, nếu không nghe loại nhạc này cô sẽ buồn ngủ. Nghe nhạc cũng khiến cô buồn ngủ, chân đạp chân ga trượt một phát, nghe thấy Loan Niệm hỏi: “Lái xe kiểu gì thế?”

Thượng Chi Đào đỗ xe ở làn đường khẩn cấp, trận tuyết bên ngoài đã lớn hơn một chút, tắc đường là cái chắc. Thế là cô nói với Loan Niệm: “Anh có thể lái xe giúp tôi một lúc không? Hôm qua tôi tăng ca muộn quá, không lái nổi nữa.”

“Xuống xe.”

Hai người xuống khỏi xe, đi ngang qua nhau trong màn gió tuyết, đổi chỗ cho nhau. Thượng Chi Đào ngồi vào ghế phụ lái là không mở nổi mắt nữa, tựa vào ghế ngủ luôn. Cuối cùng thì Loan Niệm cũng có thể tắt mấy bài hát ồn ào kia đi, an tâm lái xe.

Ba tiếng trôi qua, tốc độ di chuyển chậm chạp. Dần dần gặp chỗ tắc đường, có người muốn lấn làn, Loan Niệm không chịu nhường, chiếc xe kia đã lấn sang nửa xe, Loan Niệm đạp chân ga vượt lên trên với lực độ thích hợp, hai xe xuýt xoát va chạm với nhau nhưng không bị biến dạng. Thượng Chi Đào giật mình mở mắt ra, nhìn thấy hai chiếc xe va chạm với nhau, đành quấn chặt áo lông vũ xuống xe.

Loan Niệm cũng xuống xe, chủ xe kia là một người đàn ông, anh ta hỏi Loan Niệm: “Lái xe cái kiểu gì đấy?”

“Lấn làn còn nói lý à?” Con người Loan Niệm vô cùng ngang ngược, người khác không ăn nói tử tế, vậy thì vừa hay, anh chưa nói năng dễ nghe bao giờ, anh quay sang nói với Thượng Chi Đào: “Cô lên xe cho tôi!”

Thượng Chi Đào thấy quá lạnh, lườm anh một cái, nén giận bước lên xe. Xe cô vừa mới mua, lúc này ngay cả ý định bóp chết Loan Niệm cô cũng nghĩ đến rồi.

Loan Niệm ở bên ngoài không biết nói những gì với người kia, anh quắc mắt lên, rút điện thoại ra chụp ảnh, còn định gọi cho cảnh sát thì bị người kia ngăn lại, có vẻ anh ta đã chột dạ. Hai người thêm Wechat của nhau ngay tại đó, đối phương chuyển tiền, giải quyết riêng. Thượng Chi Đào biết ngay là Loan Niệm đã nắm thóp người kia, bằng không anh ta không đền tiền mau lẹ như vậy được.

Loan Niệm lên xe, vừa đóng cửa lại đã nghe Thượng Chi Đào nói với vẻ tức giận: “Anh lái xe kiểu gì đấy! Cho anh ta nhập làn thì đã làm sao!”

“Xe tôi mới lấy vào tuần trước!”

“Anh đền tiền cho tôi đi! Dựa vào cái gì mà xe tôi bị đụng mà người ta lại chuyển tiền cho anh?”

Cô giận sôi lên, tuôn ra hết câu này đến câu khác như súng tự động. Loan Niệm nghe cô kêu ca hồi lâu mới lên tiếng hỏi cô khi cô nghỉ uống nước:

“Cô chưa từng đâm hỏng xe tôi à?”

Thượng Chi Đào chột dạ ngậm miệng, dựa vào lưng ghế không nói không rằng. Loan Niệm liếc cô một cái, “Tôi đưa tiền cho cô kiểu gì?”

“Bỏ đi, không cần. Hoặc là anh chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng của tôi.” Thượng Chi Đào lấy điện thoại, nhắn cho anh số tài khoản ngân hàng của mình.

Cô quay mặt ra ngoài cửa, làm bộ không hiểu ý của Loan Niệm. Cô không còn là cô gái trẻ 22 tuổi nữa, thêm Wechat của anh để nhận tiền của anh, sau đó từng bước rơi vào lưới của anh. Trước kia anh từ từ giăng bẫy, cô chẳng hiểu sự gì, nhìn qua thì giống như vẫn luôn là cô chủ động, nhưng thực tế lại là cô nhảy vào tròng của anh. Tên cáo già.

Hai người đều không nói chuyện, lúc nghỉ ở trạm dừng chân Loan Niệm gọi điện tố cáo: “Vâng, xe biển giả.” Sau đó nói rõ vị trí và hướng đi của chiếc xe kia rồi đăng ảnh lên trên mạng. Thượng Chi Đào không hề bất ngờ với hành động này của anh, anh chính là kiểu người có thù tất báo. Cô liếc xéo anh một cái, lẳng lặng uống nước ấm. Uống nước xong, Phó Đống gọi điện tới: “Sếp ơi, bọn em đến nơi rồi ạ. Khách sạn bắt chẹt chúng ta, họ bảo muốn tăng giá.”

“Hợp tác với nhau bao nhiêu lần mà họ còn tăng giá đột xuất sao?”

“Vâng. Họ bảo đang là mùa cao điểm.”

“Vớ vẩn.”

“Nhờ anh rể nói chuyện nhé?” Phó Đống hỏi.

Loan Niệm nghe thấy hai chữ “anh rể”, tay gõ tin nhắn thoáng khựng lại.

Thượng Chi Đào gọi điện cho Hình Dật: “Khách sạn bắt chẹt người khác, cậu có quản hay không?”

Hệ thống dẫn đường trên xe vọng ra tiếng cười của Hình Dật: “Cậu không cần phải nổi cáu vì chút chuyện cỏn con này đâu. Để tôi gọi điện thoại.”

“Được. Nhỡ người ta lại lật lọng thì sao?”

“Họ không dám đâu. Có tôi ở đây, đừng sợ.”

“Ừm.” Thượng Chi Đào đáp lại một tiếng.

“Đến đâu rồi?” Hình Dật hỏi tiếp.

“Vẫn còn năm mươi cây nữa.”

“Chú ý an toàn, đến thì nói với tôi một tiếng.”

“Được. Bye bye.”

Thượng Chi Đào cúp máy, khoang xe yên tĩnh đến lạ thường.

Loan Niệm từng nghĩ với tính cách này của Thượng Chi Đào có lẽ đến nơi nào cô cũng có thể kết bạn, cả bạn đồng giới lẫn bạn khác giới. Cũng sẽ có đàn ông thích cô ấy và cô cũng sẽ trải qua một hai mối tình. Anh đã nghĩ đến cả chuyện này, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Hai người không nói thêm lời nào cho tới khi đến điểm hẹn.

Đến nơi, Loan Niệm xuống xe lấy thẻ phòng, trầm mặc làm thủ tục nhận phòng.

Lumi đang bàn bạc với Phó Đông về lịch trình hội nghị trong ngày, trông thấy dáng vẻ này của Loan Niệm bèn hỏi Thượng Chi Đào: “Có chuyện gì thế? Cô chọc Luke à?”

Thượng Chi Đào nhún vai, “Em nào biết. Em có chọc anh ta đâu.”

Bạn bè thân thiết sẽ hỏi cô trước khi giới thiệu bạn trai cho cô: “Thích mẫu người thế nào?”

Sau khi nghĩ ngợi một lúc lâu, Thượng Chi Đào gần như đều trả lời những người nhiệt tình như này: “Mình muốn tìm một người tốt tính, biết ăn nói, chiều chuộng mình.”

“Còn gì khác không? Không có yêu cầu gì về chiều cao, ngoại hình hay thu nhập sao?”

“Không yêu cầu gì khác.”

Bạn bè thân thiết nhớ rõ yêu cầu của Thượng Chi Đào, giới thiệu cho cô toàn người ăn nói khéo léo. Bất kể tính cách ra sao, khoản ăn nói luôn đạt yêu cầu.

Bà Đại Trạch không hiểu, từng hỏi cô rằng: “Yêu cầu của con chưa được cụ thể cho lắm. Có những người đàn ông mở miệng toàn là lời đường mật, nhưng làm việc thì chẳng đến nơi đến chốn. Sao con lại có yêu cầu biết ăn nói kỳ là này?”

“Mẹ không biết đâu, đôi khi lời nói giống như lưỡi dao, đâm vào lòng rất đau.”

“Ồ. Thế thì đúng là mẹ không hiểu, bố của con luôn luôn nói nhẹ nhàng với mẹ.”

Lumi giơ bảng khâu chương trình ra, nói với Thượng Chi Đào: “Cô em, chị không nhìn nhầm chứ? Người dẫn chương trình ba thứ tiếng là em á?”

“Sao thế ạ? Mời người bên ngoài đắt quá, em bèn nhận nhiệm vụ này. Bọn em cũng tiết kiệm chút tiền.”

Trong mấy năm Thượng Chi Đào khởi nghiệp, việc gì có thể tiết kiệm là tiết kiệm ngay, việc nào mình có thể tự làm là nhận ngay. Lúc công ty chi trả chi phí trước cần một khoản tiền lớn, đôi khi một hai chục ngàn cũng đủ để nhận tổ chức những sự kiện nhỏ. Cô đã tính toán một cách rõ ràng.

Sống hơn ba mươi năm, dường như cô cũng nghĩ thông suốt hơn chút đỉnh. Cô vẫn đối xử tốt với bất cứ người nào, mọi người đều nói: “Sếp Thượng là người tử tế.”

Phó Đống thấy Thượng Chi Đào tốt tính đã quen, lén bàn luận với đồng nghiệp:

“Không biết tại sao, sếp rất hung dữ với giám đốc Loan.”

“Sếp có hung dữ với ai bao giờ đâu.”

“Tôi không lừa cô mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc