ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Mấy tiếng sau Loan Niệm mới nhìn thấy tin nhắn của Thượng Chi Đào. Tết năm nào Thượng Chi Đào cũng gửi cho anh một tin nhắn: Chúc anh mọi chuyện đều tốt đẹp.

Anh thoáng sững sờ, thậm chí còn tưởng hôm nay là Tết. Thế là anh hỏi bác sĩ Lương: “Đến Tết rồi sao?”

“Gì hả?”

“Hôm nay là ba mươi Tết sao?”

Loan Niệm giở lịch ra, xác định hôm nay không phải ba mươi Tết. Anh gửi cho Thượng Chi Đào một dấu hỏi chấm, nhưng tin nhắn không gửi đi được. Tay Loan Niệm đang gõ chữ chợt khựng lại.

Bác sĩ Lương bỏ đồ trong tay xuống, nhìn Loan Niệm, “Con sao thế?”

“Không sao.”

“Lát nữa lúc bố con phát biểu, con đừng có phá đám. Bảo cả mấy đứa bạn của con đừng hò ầm lên đấy, biết chưa?” Bác sĩ Lương dặn dò Loan Niệm, hôm nay là ngày kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới của bà và bố Loan, bà đã dăm lần bảy lượt gọi Loan Niệm về Mỹ tham dự, không là người ngoài sẽ cho là hai người họ về già mất con.

“Vâng.”

Bác sĩ Lương nhận ra cảm xúc của Loan Niệm khác thường, nhưng anh không nói nên bà cũng không tiện hỏi nhiều, bà chỉ có thể vỗ vai Loan Niệm và nói: “Có tâm sự gì con có thể nói với mẹ, tuy mẹ chưa chắc đã giúp được nhưng mẹ có thể cười nhạo con.”

Đúng là mẹ ruột.

Tiệc kỷ niệm kết hôn của bác sĩ Lương và Loan Minh Duệ rất ấm cúng. Loan Niệm nhìn bố mẹ mặc lễ phục đứng ở đó, người bố nghiêm túc mọi khi đến hôm nay cũng có mấy phen xúc động. Bỗng dưng, anh cảm thấy có lẽ anh cũng có thể có được cuộc sống như thế này, kết hôn sinh con cùng người anh yêu, trải qua những ngày kỷ niệm mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, sáu mươi năm kết hôn. Đó nhất định là một cuộc sống đầy mạo hiệm nhưng thật tuyệt diệu.

Anh nóng lòng muốn về nước gặp Thượng Chi Đào. Khi bác sĩ Lương đang rớm nước mắt nhìn Loan Minh Duệ, anh lấy điện thoại ra đặt vé máy bay.

Bác sĩ Lương hỏi anh sao lại về gấp như thế? Không ở lại thêm vài ngày được sao?

“Đi gặp Thượng Chi Đào mà mẹ thích.”

“Lúc nào mẹ mới có thể gặp cô bé?”

“Có khi đến Tết mẹ và ba phải về nước. Cô ấy chưa làm visa, giờ làm thì không kịp nữa.”

Bác sĩ Lương nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó nói: “Mẹ thấy được đấy. Hay là bay đến Cáp Nhĩ Tân gặp bố mẹ cô bé chăng? Mẹ nhớ cô bé đó là người Cáp Nhĩ Tân. Dù sao cũng về nước, lo liệu mọi chuyện cùng một thể luôn.”

“Chắc là không gặp được.”

“Sao vậy?”

“Vì hiện giờ bọn con đang trong trạng thái chia tay.”

Quả nhiên là làm hỏng việc rồi, bác sĩ Lương nghĩ bụng. Mỗi khi bà nói với bố Loan là bà cảm thấy con trai mình sắp tu thành chính quả, bố Loan lúc nào cũng dẩu môi, nói: “Tôi nghĩ con trai bà sẽ làm hỏng việc.”

Con trai mình sinh ra nên mình hiểu, Loan Niệm rất khó cảm nhận được tình yêu và cũng khó mà yêu người khác.

“Nếu làm lành với nhau thì phải đối tốt với con gái người ta vào. Mẹ nhớ không nhầm thì hai đứa đã ở bên nhau mấy năm rồi nhỉ? Không dễ gì đâu.”

“Vâng.”

Loan Niệm muốn nói vu vơ gì đó với Thượng Chi Đào, trước khi lên máy bay anh đã gọi cho cô một lần, nhưng điện thoại ở trong trạng thái máy bận. Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào chặn số anh, trước kia dù giữa họ xảy ra chuyện gì, cô cũng chưa từng làm như vậy.

Anh xuống máy bay rồi đến thẳng công ty. Hôm đó là ngày làm việc, hẳn là các nhân viên đều đang làm việc. Khu vực văn phòng rất yên tĩnh, khi ánh mắt anh rơi vào ghế làm việc trống trơn của Thượng Chi Đào, chẳng hiểu sao cõi lòng anh lại hoảng loạn.

Anh ngồi vào trước máy tính, mở danh sách nhân viên nghỉ việc, rồi nhìn thấy cái tên Thượng Chi Đào. Cô đã xin thôi việc vào ngày thứ tư sau khi kết thúc tiệc tất niên của công ty, nhưng anh hoàn toàn không hay biết gì.

Loan Niệm nhớ lại lúc hai người gặp nhau ở hậu trường tiệc tất niên, Thượng Chi Đào nhìn anh với vẻ ngập ngừng muốn nói. Lúc đó anh cứ ngỡ rằng họ còn có cơ hội ngồi lại để nghiêm túc nói về sáu năm qua, mà nào ngờ đó là lời từ biệt của cô. Thượng Chi Đào đã dùng cách đó để từ biệt anh.

Anh biết đây không phải là cô ra vẻ lòe người, cô chưa bao giờ ra vẻ lòe người.

Anh gọi cho Tracy: “Tôi muốn hỏi chị, tại sao nhân viên cốt cán nghỉ việc lại không có ai báo cáo với tôi?”

“Để tôi đến gặp cậu.”

Tracy bước vào phòng làm việc của Loan Niệm, khóa cửa lại, ngồi xuống trước mặt anh. Sau đó cô ấy chỉ tay vào chiếc túi bên tay mình và hỏi Loan Niệm: “Túi của tôi thế nào?”

“Gu thẩm mỹ không tồi.”

“Mua nửa giá ở chỗ Flora đấy.”

Loan Niệm nhìn chiếc túi đó, đây là chiếc túi anh mua cho Thượng Chi Đào vào cái năm anh đi công tác ở Singapore, anh vẫn nhớ. Cô chưa đeo bao giờ. Loan Niệm không am hiểu chuyện tặng quà cho người khác, anh chỉ cảm thấy tặng túi là một lựa chọn không tệ. Có rất nhiều mẫu túi sẽ tăng giá sau một vài năm nữa, Thượng Chi Đào chưa dùng bao giờ, anh lại tặng toàn túi đắt tiền, có lẽ một ngày nào đó cô gặp khó khăn và không chịu nói với anh, cô có thể bán chúng đi.

Nhưng không phải hạ giá 50% rồi bán đi.

Không phải kiểu bán tống bán tháo như hất văng một con ruồi.

“Ai cũng bất ngờ, một người giản dị như Flora lại bán liền một lúc mười bốn cái túi hiệu mới tinh trong sự kiện chợ đồ cũ của công ty, vung tay hào phóng khiến người ta líu cả lưỡi. Chưa biết chừng cô ấy cũng có hai trăm năm mươi triệu cũng nên, vậy mà chúng ta lại không phát hiện ra.”

Chỗ túi mà Thượng Chi Đào bán, cô chỉ giảm giá cho Tracy và Lumi, những cái khác Lumi đều tăng giá lên khi đề giá, đó đều là những kiểu dáng khó mua, dù tăng giá vẫn có thể bán được. Thượng Chi Đào và Tracy đều không biết rằng trong công ty có rất nhiều cô gái thích hàng hiệu, Lumi không nỡ để Thượng Chi Đào chịu thiệt ở lần này.

Loan Niệm một mực im lặng, anh vẫn biết Thượng Chi Đào là người quật cường, đến hôm nay anh cuối cùng cũng được chứng kiến sự quyết tuyệt của cô. Trái tim anh như bị thứ gì chặn lại, như bị một cây kim chọc thủng một lỗ, vừa ngứa vừa đau.

“Được rồi, buôn chuyện xong rồi. Cậu muốn hỏi tôi về nhân viên cốt cán nào nghỉ việc hả?” Tracy hỏi anh: “Căn cứ vào chức vụ và thành tích, nhân viên cốt cán nghỉ việc có lẽ chỉ có mình Flora Thượng Chi Đào thôi.”

“Tôi chỉ muốn biết tại sao chuyện phê duyệt đơn nghỉ việc của nhân viên cốt cán không được gửi lên chỗ tôi?”

“Quy tắc do cậu đặt ra, nhân viên dưới cấp bậc chuyên gia chỉ cần trưởng phòng phê duyệt là được.”

“Chị cũng cần phải báo cho tôi.”

“Nhân viên dưới bậc chuyên gia cũng phải báo cho cậu hả? Với lập trường gì đây?” Tracy hỏi anh.

“Chị cứ việc nói thẳng.”

“Được, vậy tôi nói luôn.” Vẻ mặt Tracy trở nên nghiêm nghị, “Lần đầu tiên Thượng Chi Đào đăng ký tăng ca vào cuối tuần, người thông báo là cậu; Lần đầu tiên cô ấy đi công tác, người đi cùng là cậu; Thứ Sáu tuần nào cô ấy cũng chân trước chân sau rời khỏi công ty cùng cậu; Vào cái ngày cô ấy tố cáo quấy rối tình dục, cậu suýt chút nữa đã giết chết tên khốn kia.”

“Luke, giữa cậu và Thượng Chi Đào có mối quan hệ gì, ngay từ đầu tôi đã biết rồi. Tôi chưa từng nhắc nhở cậu là bởi tôi biết cậu có chừng mực, cũng tin tưởng cậu sẽ không phá hỏng quy tắc.” Tracy là người cực kỳ thông minh, người làm ngành HR biết nhìn người nhất. Cô ấy chỉ khôn khéo giả vờ hồ đồ mấy năm mà thôi.

“Phiền cậu không hỏi tôi vì sao Thượng Chi Đào nghỉ việc tôi lại không báo cho cậu, phiền cậu thử nghĩ xem vì sao cô ấy lại nghỉ việc. Chính cậu đã phá hỏng thử nghiệm dùng người của tôi!” Nói xong Tracy đứng dậy, hỏi Loan Niệm: “Tôi hỏi cậu, cậu đã điều tra hai bài đánh giá bất thường kia chưa?”

Loan Niệm ngẩng lên nhìn cô ấy, vẻ mặt rất lạnh.

“Đang điều tra rồi đúng không? Chuyện điều tra cậu có thể báo cho tôi biết không? Chúng ta vẫn còn là chiến hữu chứ?” Tracy trả lại những lời mà Loan Niệm từng nói cho anh, xoay người ra khỏi phòng làm việc của Loan Niệm.

Loan Niệm vẫn một mực giữ im lặng.

Từ nhỏ anh đã như thế này, hiếm khi nào tỏ ra xúc động thái quá. Nếu anh gặp chuyện buồn, anh sẽ im lặng giống như lúc này.

“Đợi anh về, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”

“Được.” Nhưng lúc nói câu này, vẻ mặt cô rõ ràng là muốn nói tôi sẽ không nói chuyện với anh, chúng ta dừng lại tại đây đi. Vậy mà anh không hiểu được.

Có lẽ anh chưa bao giờ hiểu được cô.

Loan Niệm gọi điện cho một người bạn: “Cậu có thể tìm một người giúp tôi không? Ừm, tôi sẽ cho cậu thông tin, tôi không dùng vào chuyện phi pháp đâu.”

Anh ngồi một lúc lâu trong phòng làm việc, mùa đông ở Bắc Kinh thật là hiu quạnh, không biết cô ấy có thích mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân không đây. Loan Niệm cầm điện thoại gọi tới một số điện thoại, lúc cô bị ốm vào mấy năm trước, anh đã thuộc số điện thoại liên lạc khẩn cấp của cô ở trong hệ thống, vin vào nó để dọa cô ở lại nhà anh dưỡng bệnh.

Số điện thoại đó không còn tồn tại.

Thượng Chi Đào đã thay số điện thoại của người nhà.

Loan Niệm nhận ra sự kiên quyết của Thượng Chi Đào. Thành phố này không còn bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào đáng để cô lưu luyến, người mà cô lưu luyến và quan tâm nhất định biết cô đang ở đâu. Loan Niệm nghĩ, Thượng Chi Đào chưa từng thực sự dựa dẫm anh, mỗi một ngày ở bên anh cô đều ấp ủ ý định rời xa anh.

Vào một hôm nào đó, anh bắt gặp Lumi đi làm muộn ở trong thang máy. Lumi cười hì hì nói với anh: “Hôm nay không phải tôi cố tình đến muộn đâu, tại tắc đường quá. Công ty chúng ta đúng là nằm ở chỗ tắc nhất tại Bắc Kinh...”

“Học trò của cô đâu rồi?” Loan Niệm bất chợt hỏi như vậy.

Lumi hơi ngẩn ra, giơ túi của mình lên cho Loan Niệm nhìn, “Đẹp không? Học trò của tôi khăng khăng tặng cho tôi đấy, tôi làm gì có mặt mũi nào nhận không, giảm nửa giá, mua luôn.” Sau đó cô ấy cười giả lả với Loan Niệm, “Cơ mà học trò của tôi đi đâu thì tôi thật sự không biết.”

Lumi chỉ đi làm để sống qua ngày, nhưng cô ấy không ngốc. Cô ấy thân thiết với Thượng Chi Đào như thế, dĩ nhiên có thể đoán ra mối quan hệ giữa hai người họ không đơn giản, tuy vậy cô ấy chưa bao giờ hỏi, không cần thiết, chẳng có ý nghĩa gì, làm một người khờ khạo thông minh.

Loan Niệm “ừm” một tiếng, liếc qua chiếc túi rồi ra khỏi thang máy.

Một ngày khác, anh gặp Tôn Vũ trong một sự kiện.

“Thượng Chi Đào đâu?” Loan Niệm hỏi cô ấy.

Tôn Vũ nghĩ giây lát rồi nói với anh: “Đào Đào đi rồi, cô ấy thay số điện thoại, cũng không cho tôi biết số mới. Cô ấy nói cô ấy sẽ liên lạc với tôi.”

“Thế nên, Luke à, sao anh lại hỏi tôi Đào Đào đang ở đâu nhỉ? Anh đứng ở lập trường gì chứ?”

Loan Niệm không đáp lời.

Tôn Vũ nói rất đúng, anh không có bất cứ lập trường gì. Thượng Chi Đào không lưu luyến hay cân nhắc lại bất cứ chuyện gì trong quá khứ, cô ra đi một cách kiên quyết như thế chẳng qua chính là không muốn gặp lại anh.

Loan Niệm ra khỏi hội trường, gọi cho người bạn kia một lần nữa: “Không cần tìm người kia giúp tôi nữa, không quan trọng nữa rồi.”

Chỉ là một người qua đường mà thôi.

Nếu cô ấy đã muốn buông tay triệt để, vậy thì anh sẽ tôn trọng cô. Ngày hôm ấy anh lái xe lên núi, trong quán bar rất đông vui, sắp sửa đến Tết, anh lại phải bay sang Mỹ.

Bác sĩ Lương gọi điện hỏi anh khi nào thì anh sắp xếp gặp mặt Thượng Chi Đào, anh đáp không cần nữa, chúng con đã chấm dứt hoàn toàn rồi.

Loan Niệm ngồi ở một góc trong quán bar, có người dẫn một chú chó đến đây, chú chó kia chạy tới chạy lui trong quán, trông vô cùng hứng chí. Loan Niệm nhớ tới chú chó tên Luc kia, đột nhiên cảm giác bi thương lại dâng lên.

Cái ngày Thượng Chi Đào rời khỏi nhà anh, Luc ngồi ở cửa rên ư ử, hết nhìn cửa rồi lại nhìn Loan Niệm, trong tim anh như có thứ gì vụn vỡ. Anh nói với Luc: “Không uổng công đối xử tốt với mi, nhưng mi đi theo cô ấy đi.”

Anh mở cửa, Luc dụi đầu vào ống quần anh rồi chạy đi.

Anh nhìn thấy Luc chốc chốc lại quay đầu nhìn anh, mọi chi tiết trong đêm tuyết ấy đều rất rõ nét. Loan Niệm cảm thấy anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ, chỉ là anh không thích mấy từ kia:

Nhơ bẩn, xấu xí, khiến người ta ghê tởm.

Anh biết mình không biết yêu người khác, không biết nói chuyện, không biết nhìn sắc mặt của người khác, anh khiếm khuyết khả năng yêu thương người khác, anh chưa bao giờ là một người hoàn hảo. Thượng Chi Đào đã cho anh một cảm giác sai lầm, đó chính là cho dù anh là loại người như vậy, anh vẫn được người khác thật lòng chấp nhận. Nhưng đây lại chính là phần khiến người ta khó chấp nhận nhất.

Anh đã tặng toàn bộ thức ăn chó trong nhà kho cho chủ nhân của chú chó kia.

Người kia hỏi anh: “Hình như lần trước tới đây tôi trông thấy có một chú chó samoyed rất đáng yêu.”

“Chó của bạn, gửi nuôi ở chỗ tôi.”

“Nếu lần sau gặp được có thể để chúng chơi cùng nhau.”

“Sẽ không gặp được.”

Vào thời khắc kết thúc năm ấy, Loan Niệm gửi cho Thượng Chi Đào một dòng tin: [Một năm nữa lại tới, chúc em mọi chuyện tốt đẹp.] Anh biết cô không đọc được lời chúc mừng năm mới của anh được nữa.

Loan Niệm của quãng thời gian sau đó vẫn giống như trước đây, làm việc hết mình và chơi hết mình, vẫn khó gần như thế, tất cả mọi người vừa yêu vừa ghét anh và anh vẫn không hề bận tâm.

Trong lần đi ngắm cực quang ở Phần Lan, Loan Niệm bất chợt nhớ đến tin nhắn chúc mừng năm mới trước kia, anh đã nói với Thượng Chi Đào rằng: Sang năm đi xem cực quang với anh nhé.

Nhóm bọn họ đi săn cực quang mất năm ngày, đến tối ngày thứ năm, cực quang như những làn khói lửng lơ giữa đất trời, Loan Niệm uống say bỗng dưng cảm thấy rất đau lòng, anh nói: “Cực quan đúng là rất đẹp, tôi muốn tả lại cực quang cho người tôi yêu.”

Trong đời anh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, người đàn ông say rượu lảm nhảm không ngừng với một số điện thoại không tồn tại, giữa chừng có mấy phen nghẹn ngào. Bạn của anh quay lại cảnh mất hình tượng của anh, về sau thường xuyên cười nhạo anh, nhưng họ chưa từng nhắc đến một câu anh nói mơ hồ:

Anh biết anh không xứng được yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc