ĐẾ QUÂN


Lông mày của Thường Vị Nhiên nhẹ nhàng nhăn lại:
- Nếu ta đoán không sai, ngày đó ở ngoài Tiếu Nguyệt lâu cứu đi ba người Thần Dạ hẳn là nữ tử che mặt này, mà hiển nhiên Thần Dạ lại không nhận ra bọn họ, nàng lại muốn tới giết ta... Một cỗ thế lực như vậy như thế nào để cho người ta an tâm được!
Càn Vô Tâm đỏ mặt lên, chợt trầm tư nói:
- Tiểu thư yên tâm, lão phu sẽ đem lai lịch của hai người kia tra ra rõ ràng.
- Không cần ngươi tra, có lẽ không cần bao lâu nữa thế cục của cả đế đô hoàng thành này đều phải vô cùng sáng tỏ, thế lực khắp nơi tạm thời cũng có thể sẽ có một lần lựa chọn, thậm chí còn công khai.
Thường Vị Nhiên khẽ thở dài nói.
Thần sắc của Càn Vô Tâm cả kinh vội nói:
- Tiểu thư, ý của ngươi là?
- Lần này chẳng những lão Vương gia sẽ có hành động, Hoàng Đế càng thêm sẽ không trơ mắt nhìn... Sau khi hai tôn đại thần này nghiêm túc lên, những phương khác liền không còn đường sống để cứu vãn rồi. Càn lão, chúng ta giấu không được rồi, đồng thời cũng nên có một cái đáp án minh xác.
Thường Vị Nhiên thở dài, bóng người đi xa, bóng lưng hiu quạnh vô cùng!
...
Trong Ngự thư phòng sau Kim Loan điện, Hoàng Đế nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi không gian khẽ lay động một chút hắn mới từ từ mở mắt ra, nhìn phía trước lại cười nói:
- Vân tiên sinh, thời gian dự tính nhưng là đã qua rồi.
Không gian đung đưa, Vân Thái Hư chậm rãi phiêu phù mà hiện, mang theo mấy phần khổ sở nói:
- Bệ hạ, ta không thể giết được Thần Dạ!
- Oanh!
Cả thư phòng chấn động thật giống như núi lửa bộc phát, Hoàng Đế thoáng cái từ phía sau bàn đọc sách cơ hồ là nhảy lên:
- Vân tiên sinh, lấy thực lực của ngươi thế nhưng cũng không giết được Thần Dạ? Chẳng lẽ Thần Trung lão nhi xuất hiện?
Vân Thái Hư lắc đầu, đem hết thảy đã phát sinh cặn kẽ nói một lần, sau đó ngưng trọng nói:
- Bệ hạ, ở sau khi Thần Dạ rời đi, trong lòng ta bỗng nhiên có một loại cảm giác có cái gì không đúng, mặc dù không có bốn người kia chạy tới tương trợ, Thần Dạ cũng sẽ không chết ở trong tay của ta.
Lời nói này Hoàng Đế không nghe thấy, hắn chỉ là một cái vẻ mặt đang tự hỏi: "Bốn người kia là ai?"
Vân Thái Hư trầm tư chốc lát, chắc chắn nói:
- Một người trong đó ta gặp một lần, hẳn là cháu gái của Trường Tôn Mạt, Trường Tôn Nhiên!
- Trường Tôn Nhiên, không thể nào?
Hoàng Đế liên tục khoát tay nói:
- Mấy năm trước nàng bởi vì đào hôn đã đem hai chân đoạn gãy, hơn nữa nếu dám đi cứu viện Thần Dạ nhất định phải có một thân tu vi không tầm thường, Vân tiên sinh, năm đó Trường Tôn Nhiên tuy thông tuệ, nhưng người của Trường Tôn gia cũng không để cho nàng tiếp xúc với võ đạo.
- Nếu như nàng thật sự là Trường Tôn Nhiên, há lại sẽ đi cứu viện Thần Dạ?
Vân Thái Hư nói:
- Chuyện trong này ta cũng không biết, nhưng ta nhất định sẽ không nhớ sai người. Còn có, bệ hạ, Thần Dạ chưa chết, như vậy ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng đi ứng phó với lửa giận của Thần Trung đi.
- Ha hả!
Hoàng Đế lúc này ngược lại là không có quá nhiều lo lắng mà cười cười nói:
- Nếu như Thần Dạ chết rồi, Thần Trung lão nhi cũng tất sẽ tái phát một lần điên cuồng, chỗ của trẫm đã sớm có chuẩn bị, mà Thần Dạ không chết, mức độ lớn nhất bất quá là trẫm cùng hắn lại một lần trực tiếp giao phong mà thôi, có Vân tiên sinh ở đây, trẫm há lại sẽ sợ hắn?
Nghe vậy Vân Thái Hư thở dài ra một hơi, cẩn thận nói:
- Bệ hạ, nếu hôm nay không có bốn người kia xuất hiện, ta tự tin có thể trợ giúp bệ hạ đi ứng phó với người của Thần gia...
- Vân tiên sinh, lời này của ngươi trẫm nghe không hiểu!
Vân Thái Hư nói:
- Bệ hạ, bốn người kia, chính là bao gồm cả Trường Tôn Nhiên ở bên trong đều là người trong thế lực tông phái, hơn nữa bọn họ còn thuộc hai thế lực bất đồng, mà trong mắt của ta, thế lực sau lưng của bọn họ còn phải hơn môn phái ta một tầng.
- Cái gì?
Hoàng Đế rốt cuộc kinh hãi!
...
Một chỗ khác ở chỗ sâu hoàng cung, Huyền Lăng công chúa đang gấp gáp đợi vừa thấy hai người nữ tử che mặt trở về lập tức hỏi:
- Như thế nào, Thần Dạ ca ca có sao không?
- Thương tích rất nặng, nhưng hẳn là không chết được.
Nữ tử che mặt trầm trầm đáp.
- Bị thương nặng, không chết được?
Khuôn mặt của Huyền Lăng công chúa bỗng nhiên lạnh lẽo:
- Nói cách khác nếu như hơi có chút không may, Thần Dạ ca ca nhất định phải chết! Đại sư tỷ, là ai làm?
Nhìn Huyền Lăng công chúa, nữ tử che mặt muốn nói lại thôi...
- Đại sư tỷ, ngươi nói đi a!
Huyền Lăng công chúa nóng nảy.
- Người nọ là ai thì chúng ta chưa từng gặp qua, cao thủ Thượng huyền tam trọng cảnh giới, nếu như không phải là...
- Bổn cung chỉ muốn biết, là người nào làm?
Huyền Lăng công chúa lạnh lùng nói.
- Đây?
- Nói!
Nữ tử che mặt không dám lại nhìn Huyền Lăng công chúa, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Hẳn là... Hoàng Đế bệ hạ!
- Là phụ hoàng!
Sát cơ trong đồng tử của Huyền Lăng công chúa bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung, sau đó là dần dần trầm mặc!
- Đại sư tỷ!
Hồi lâu sau, Huyền Lăng công chúa nhắm mắt nói:
- Đi nói cho mẫu hậu của ta biết, chuyện mà ngày đó ta thương nghị với mẫu hậu, làm sớm một chút!
- Công chúa, ngươi quyết định tốt rồi?
Dù là nữ tử che mặt đã biết rồi nhưng cũng không thoát khỏi kinh ngạc.
Huyền Lăng công chúa gật đầu, cả người kia phảng phất giống như hư thoát tựa vào trên giường, nàng tựa như lại đi một chuyến tới trước quỷ môn quan.
- Đại sư tỷ, ngươi đi đi, ta muốn mau sớm đi gặp Thần Dạ ca ca!
Cơ hồ trong một đêm, bầu trời của đế đô giống như thảy đổi...
Sáng sớm ngày thứ hai, từ trong cung truyền ra một tin tức tốt, Huyền Lăng công chúa được cả Đại Hoa hoàng triều xem như trân bảo, sau lần bị ám sát này thế nhưng khôi phục như kỳ tích...
Huyền Lăng công chúa ở dân gian có địa vị cực kỳ đặc thù, năm đó nàng biến thành ngu ngốc không biết có bao nhiêu người bóp tay bi thống, những năm gần đây còn có vô số nhân sĩ dân gian tự nguyện vào hoàng cung, nói có bí phương nguyện vì công chúa điện hạ mà chữa trị.
Tin tức kia truyền ra, vô số người biết đến, trên dưới Đại Hoa không chỗ nào không phải là hoan thiên hỉ địa... Thế cho nên ở dưới tin tức kia, một cái tin tức khác ngược lại được chú ý, chỉ là ở trong những người này có quan hệ mật thiết.
Một cái quảng trường khổng lồ ở trước cửa hoàng cung được đề phòng sâm nghiêm, người lạ chớ tới gần đột nhiên xuất hiện đông đảo hắc y nhân quỷ dị. Bọn họ cũng không có ý tứ muốn công kích hoàng cung, nhưng mà trên mỗi một người chẳng những sát cơ nghiêm nghị, thậm chí cũng còn mang theo nhiều tia tử khí khiến cho người ta khó có thể thừa nhận...
Đông đảo tử khí hội tụ đan xen ở giữa không trung, cả hoàng cung ở dưới bao phủ của chúng nó, sinh cơ bừng bừng biến mất không còn, thật giống như là biến thành một phương tử địa...
Từ đó lại không có một người nào có thể tự do ra vào hoàng cung nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc