ĐẾ QUÂN

Linh Nhi thoáng dừng lại một chút, nói:

- Hôm nay, ta gặp một người. Người này, là người xa lạ, nhưng chẳng biết tại sao, ta trong biển người nhìn thấy hắn, hắn giống như có ma lực vậy, hấp dẫn ta đi đi theo hắn, cuối cùng, ta gặp được hắn.

Thần Dạ bất động thanh sắc hỏi:

- Sau khi nhìn thấy hắn thì thế nào?

Linh Nhi bắt đầu lộ vẻ nhớ lại, nói:

- Người kia, cho ta một loại cảm giác kỳ quái, sau khi thấy hắn, cảm giác càng thêm đầm đặc, phảng phất như hắn là thân nhân của ta vậy, mà ta cũng tin tưởng, hắn cũng có cảm giác như ta

Cảm giác như thân nhân? Nội tâm Thần Dạ lập tức chấn động, đây là ý gì?

- Ta vốn muốn hỏi hắn, hắn tên gọi là gì, Nhưng chợt có một nử tử tới, hẳn là bạn lữ của hắn, từ sau khi nàng xuất hiện, hắn chẳng thèm ngó tới ta, không nhìn ta lấy một cái, phảng phất như ta không tồn tại vậy!

Thần Dạ nhẹ giọng hỏi:

- Vì vậy, ngươi cảm thấy thương tâm, đúng không?

Linh Nhi gật gật đầu:

- Từ nhỏ đến lớn, mẹ một mực ở bên cạnh ta, cho dù là lúc còn chưa hiểu chuyện, ta cũng có thể biết rõ, mẹ chính là người thân cận nhất của ta. Về sau, Đại ca ca ngươi xuất hiện, người thứ 3, chính là người ta gặp phải hôm nay.

Lời này vừa nói ra, chấn động trong lòng Thần Dạ lên đến tột đỉnh!

Hắn là ai?

Thần Dạ tuy còn không dám suy đoán quá nhiều, nhưng lời Linh Nhi nói giống như đã xác nhận suy nghĩ của hắn vậy!

Trên thế gian này, không có vô duyên vô cớ tốt, cũng không có vô duyên vô cớ hận, càng thêm không có vô duyên vô cớ có cảm giác như thân nhân, máu mủ tình thâm cũng không phải có thể nói tùy tiện được.

- Những lời này, ngươi nói qua cho mẹ biết chưa?

Lúc này, Thần Dạ thập phần cẩn thận hỏi.

- Chưa, không có, ta không dám!

- Linh Nhi ngoan!

Thần Dạ ôm chặt Linh Nhi trong ngực, bất tri bất giác, một đạo lệ khí ngập trời từ sâu trong hai mắt hắn như thiểm điển khởi động trong hư không.

Trong tích tắc này, phảng phất ngay cả hư không cũng cảm nhận được cơn giận của Thần Dạ, phía chân trời đột nhiên tầng mây nhanh chóng kéo đến, che đậy ánh trăng, khiến đại địa chính thức một mảnh đen kịt.

Sau đó không lâu, cuồng phong nổi lên, đạo đạo lôi điện từ trong mây duỗi ra như ngân xà, không lâu sau, mưa to như trút nước đổ xuống khiến Hải Vực Phong Thành bỗng nhiên lạnh lẽo hơn rất nhiều...

Ba ngày, thoáng cái đã trôi qua.

Trong ba ngày qua, ba người Thần Dạ đều cực kỳ cẩn thận, tận lực không đi ra ngoài, trong lúc nói chuyện, cũng tận lực nói đến một ít chuyện vui vẻ.

Chạng vạng tối ba ngày sau, bốn người Phong Kình, Dương Thành tới, Thần Dạ sau khi nói với Tử Huyên mấy câu liền theo bốn người đi về phía Chung gia.

- Thần Dạ huynh đệ!

Dương Thành nói:

- Phong lão đệ đã nói qua với chúng ta, ngươi yên tâm, lúc ngươi nhắc đến Định Hải Thần Thú, mặc kệ kế hoạch và cách làm của ngươi thế nào, chúng ta đều sẽ hết sức phụ họa, sẽ không chút cản trở ngươi.

- Như vậy là tốt rồi, bốn thế lực lớn khống chế Hải Vực Phong Thành nhiều năm, cũng nên đến lúc hồi báo cho người khác rồi.

Thần Dạ lạnh lùng nói.

Sắc mặt bốn người Phong Kình hơi đổi, Thần Dạ hôm nay tựa hồ có chút không giống với ba ngày trước a?

...

Trước Chung phủ rộng lớn, bốn người Chung Khiếu đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy bọn người Phong Kình tới, cũng vội vàng tiến lên nghênh đón.

Chung Khiếu cười to:

- Ha ha, Phong Kình huynh, ba vị, các ngươi quang lâm hàn xá, Chung mỗ thật sự cam thấy vinh hanh.

Lúc nói chuyện, ánh mắt kia có chút lui về phía sau, lúc thấy Thần Dạ, vốn đang vui vẻ, trong mắt bỗng nhiên liền cực kỳ hung ác.

- Chung gia này của ngươi, cũng không phả hàn xá, chúng ta tới, cũng không phải là làm khách, Chung gia chủ, một ít khách sáo xin miễn đi.

Phong Kình thản nhiên nói.

Dù là ai đối mặt với người từng muốn đưa mình vào chỗ chết cũng sẽ không có sắc mặt tốt được.

- Tốt, tốt, bốn vị, mời.

Chung Khiếu cười đi trước dẫn đường, rõ ràng năm người cùng đi, lại cố ý sơ sót mất một người, đường đường chủ nhân một phương thế lực, cũng là một đời kiêu hùng, rõ ràng không có độ lượng như vậy.

Ở phía sau mọi người, Phong Kình nhỏ giọng giới thiệu cho Thần Dạ:

- Người bên trái Chung Khiếu gọi là Liễu Hàn Sơn, người thứ nhất bên phải Tả Tuất, người kia là Sở Phong!

Thần Dạ có chút gật đầu, trong ba ngày này, chuyện khác hắn không làm, chỉ chuyên môn tìm hiểu về bốn thế lực lớn.

Trong bốn người, Chung Khiếu nhỏ tuổi nhất, tu vị cũng yếu nhất, cảm giới Địa Huyền nhị trọng, cao nhất chính là Liễu Hàn Sơn, Địa Huyền ngũ trọng, lúc ở trong sơn mạch, ngoài Chung Khiếu ra, uy phong thịnh nhất chính là hắn

Hai người khác, Tả Tuất và Sở Phong đều là cao thủ Địa Huyền tam trọng cả.

Hiểu rõ bốn thế lực lớn, có một điểm khiến Thần Dạ rất kinh ngạc là đấu tranh giữa bọn hắn cũng rất kịch liệt, nhưng lúc đối mặt thế lực bên ngoài đều có thể buông bỏ ân oán, từ đó nhất trí đối ngoại.

Đương nhiên, muốn Hải Vực Phong Thành không bị phân hoá, chỉ có làm như vậy, điểm ấy không kỳ quái.

Kỳ quái chính là, vô luận là thế lực đến từ bên ngoài có chia cách thế nào, bọn hắn vậy mà đều có thể làm ngơ

Quả thật không hề đơn giản.

Thần Dạ từng có một ý niệm trong đầu, có thể là bốn thế lực lớn đều thuộc về một người không, bằng không sao có thể làm được như vậy.

Đương nhiên, đây chỉ là một ý niệm thoáng qua thôi, bốn thế lực lớn tồn tại đã nhiều năm, rắc rối phức tạp, tự nhiên không phải người ngoài có thể hiểu rõ được

Chung phủ rất lớn, từ bên ngoài đến phòng khách, rõ ràng tiêu tốn hơn mười phút đồng hồ...

Sắc mặt bốn người Phong Kình, vốn rất lạnh nhạt, nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy mấy người trong phòng khách, sắc mặt nguyên một đám đều đại biến!

Trong phong khách tinh xảo và rộng rãi đã có hai người ngồi ngay ngắn trong đó, ở sau lưng hai người này đều có thị vệ, đứng thẳng tắp ở đó như trường thương

Kỳ thật, xưng bọn hắn là ngươi cũng có chút không đúng, bởi vì, thật sự lớn lên có chút không giống người.

Vị bên trái kia cao lớn thô kệch, so với tráng hán bình thường còn khôi ngô hơn rất nhiều, cái ghế một mình hắn ngồi thoạt nhìn cũng là đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nó cũng to hơn ghế bình thường mấy lần.

Da của hắn đặc biệt ngăm đen, giống như từ trong than đi ra vậy, cái đầu to lớn, thấy thế nào cũng không giống nhân loại, thực tế, da thịt trên người hắn đúng là hiện ra hào quang sâm lãnh, giống như lân phiến bao trùm lên vậy.

Mà người ở bên phải thoạt nhìn như đang ngồi, nhưng kỳ thật như ghé vào trên mặt ghế vậy, phảng phất xương cốt của hắn đều mềm nhũn, đặc biệt khiến người khiếp sợ chính là, hắn ngoại trừ hai chân ra thì còn có thêm mấy cái chân nữa...

Thị vệ ở sau bọn họ thì bình thường hơn nhiều, bất quá nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra chung quy vẫn có chút khác với người thường

Nhưng bất kể là ai, trên người những người này đều tản mát ra một cổ hung thần khí tức khiến người run sợ...

- Phong đại ca, làm sao vậy?

Bọn người Phong Kình biến sắc, khiến mí mắt Thần Dạ cũng khẽ động, lập tức hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc