ĐẾ QUÂN

Cho nên, có thể không động thủ thì cứ tận lực không động thủ, mà một khi muốn động thủ, những người ở đây sẽ không có ai may mắn thoát khỏi được.

Bất luận một sơ xuất nào sót lại, đối với bọn người Chung Khiếu cũng đều sẽ là tai hoạ ngập đầu cả!

Chung Khiếu hờ hững nhìn qua những người muốn rời khỏi kia, thản nhiên nói:

- Đây là đường ra duy nhất, chư vị, các ngươi còn chờ gì nữa?

Những người kia cắn chặt hàm răng, nhưng cuối cùng chỉ có thể xoay người, nhìn về phía bọn người Phong Kình. . .

- Chư vị, kỳ thật cũng không cần quá khó xử.

Phong Kình hơi chau mày, chợt nói:

- Các ngươi chỉ cần ở phía xa xem chúng ta đại chiến, mặc kệ ai thắng ai thua, chắc hẳn, đều sẽ tổn thương không nhẹ, đến lúc đó, dùng thực lực do các ngươi liên hợp lại, song phương chúng ta cũng khó mà ra tay được. Chỉ có điều, tranh đoạt Chúng Thần Chi Mộ lần này, các ngươi cũng đã triệt để mất đi tư cách.

- Các ngươi yên tâm, ngay cả cuối cùng chúng ta không địch lại, cũng sẽ xé tan kết giới này, sẽ không để các ngươi chịu chết ở đây đâu.

Chung Khiếu tuy cáo già, nhưng Phong Kình cũng không phải người bình thường, tuy rằng không cách nào thay đổi toàn bộ tình thế, nhưng bọn người Chung Khiếu nếu muốn không phế chút sức lực nào đạt được mong muốn trong lòng, chỉ sợ cũng không có khả năng.

Sắc mặt bọn người Chung Khiếu liền khẽ biến đổi. . .

- Phong Kình đại nhân, thật sự không có ý tứ, chúng ta, thật sự không muốn, ngay cả quá trình tranh đoạt Chúng Thần Chi Mộ cũng không tham dự đã mất đi tánh mạng. . . Nhưng thỉnh các vị đại nhân yên tâm, nếu như kết giới được phá, mọi người chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực rời khỏi Hải Vực Phong Thành, tuyên truyền mọi chuyện đã phát sinh khắp nơi.

Một người trong đó nói xong, ngược lại đi đến chỗ xa nhất trong kết giới, ở phía sau hắn, rất nhiều người bước đi, mặc dù không nói gì, nhưng biểu lộ đã nói lên tất cả.

Sắc mặt bọn người Chung Khiếu lần nữa biến đổi, bọn hắn ngược lại không có nghĩ qua, tình thế sẽ có biến hóa như thế. . .

- Chung gia chủ, xem không hiểu sao?

Ở chỗ đối diện, Phong Kình cười nhạt một tiếng, đi đi lại lại vài bước, bảo hộ những người trước kia sau lưng, rồi mới lên tiếng:

- Lấy thế đè người, chỉ có thể khiến người khuất phục mà thôi, Chung gia chủ, các ngươi trù tính lâu như vậy, tựa hồ cũng không cân nhắc việc này vào hả?

Có lẽ ở trong lòng, đối với những người kia, Phong Kình không có bao nhiêu xem trọng, nhưng vào lúc này lại không ngại hắn hết sức tỏ thiện ý. . .

Chung Khiếu chau mày lại, tiến lên trước một bước, có hung uy bắt đầu khởi động:

- Chắc hẳn, coi như hiện giờ chúng ta chạy ra koir kết giới, Phong Kình huynh cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đúng không? Đã như vậy, thì để những người ở nơi nhỏ bé như chúng ta xem thử, cái gọi là người đại môn phái, phát huy ra bảy thành thực lực, đến tột cùng có thể thể hiện ra thực lực tương ứng với thân phận và địa vị của mình không.

Vừa mới nói xong, cổ hung uy kia của hắn liền như cuồng phong gào thét trong không gian. . . Mà những người bên cạnh hắn khí thế cũng điên cuồng tăng vọt lên.

Nháy mắt sau đó, bốn đạo khí thế Địa Huyền đan vào cùng cùng một chỗ, cơ hồ tạo thành phong bạo đáng sợ đủ để hủy diệt một phương thành trì cực lớn, trong lúc xoay quanh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, không gian cũng như mơ hồ lại.

- Chư vị, chúng ta cũng bắt đầu đi, cũng không thể để bọn hắn coi thường.

Phong Kình vừa mới dứt lời, những người bên cạnh hắn cùng phát ra tiếng cười lạnh, hổ xuống đồng bằng bị chó khinn, lời này tuy không sai, nhưng bọn hắn cũng không phải lão hổ bình thường.

Lúc khí thế hung mãnh tràn ngập trong kết giới, từng tiếng nổ mạnh cũng rất nhanh vang vọng, đạo đạo năng lượng rung động càng như sóng nước cuốn khắp bốn phương tám hướng, hung hăng đập vào không gian chung quanh.

Ở dưới tràng diện này, trừ phi là cao thủ ngang cấp, nếu không, tùy tiện tiến đến, không chết cũng sẽ tổn thương.

Nhưng mà nữ tử một mực vẫn ở Chung Khiếu một thân tu vị hiển nhiên cũng không đạt tới cảnh giới Địa Huyền nhưng dưới khí thế mọi người bao phủ vẫn vững như bàn thạch, mà ngay cả thần sắc cũng chưa từng biến hóa. . .

Một lát sau, sau khi khí thế song phương đều đạt đến đỉnh thì lần thăm dò này cuối cùng cũng kết thúc.

Một giây sau, từng người đã chọn ra đối thủ, khí thế bọn hắn rất nhanh liền ngưng thành một đạo hung hãn xông về hướng đối phương.

Bồng!

Tiếng chấn động mãnh liệt bỗng nhiên vang vọng. . .

Nhưng vô luận là người vây xem, hay là song phương giao chiến vào lúc này đều ngây ra một lúc bởi vì, tiếng va đập kinh thiên kia cũng không phải là do bọn hắn đại chiến tạo thành, mà là. . .

Ở trên không phương kết giới này, có một thiếu niên nhân như bị người từ trên trời ném qua vậy, trùng trùng điệp điệp đập vào trên kết giới.

Sau đó, phương kết giới mà cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền trở xuống khó có thể phá vỡ thậm chí có một đạo khe hở lặng yên xuất hiện, lập tức, khe hở kia tựa như mạng nhện kéo dài lấy, phi tốc lan tràn khắp nơi.

Chỉ qua mấy giây, mạng nhện kia liền bao trùm lấy toàn bộ kết giới, sau đó, thiếu niên kia liền khẽ động như đã tỉnh lại, vì vậy, phương kết giới vốn không thể phá vỡ kia liền không còn tồn tại nữa.

Một màn quỷ dị này khiến mọi người đều như phát mộng, bọn hắn nhìn thiếu niên kia từ giữa không trung rơi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, đều phảng phất như gặp quỷ vậy, sắc mặt khiếp sợ cực độ .

- Tiểu tử, ngươi là vào bằng cách nào?

Sau khi qua hồi lâu, cả đám mới hồi phục tinh thần lại, lập tức, tiếng hét phẫn nộ của Chung Khiếu cũng theo sát vang lên, nếu không phải thiếu niên này xuất hiện quá mức quỷ dị, chỉ sợ theo tiếng quát còn sẽ là thế công như sấm sét nữa.

- Vào bằng cách nào?

Người thiếu niên vuốt vuốt đầu mình, có phần vô tội nói:

- Ta cũng không biết ah, ta đang ngủ ngon, ai biết, lão gia hỏa không biết phát điên gì một phen nhấc ta lên, sau đó liền ném ra ngoài, sau đó ta đến đây rồi.

Nghe tiếng gào thét của Chung Khiếu, thiếu niên lúc này cũng cả giận nói:

- Các ngươi đến cùng làm gì, vì sao bầu trời lại cứng như vậy, làm hại bổn thiếu gia thiếu chút nữa eo cũng gãy mất rồi.

Giải thích như vậy tất nhiên không một ai tin tưởng, nhưng mặc dù không tin thế nào, trước mắt, không không một ai dám vô lễ với thiếu niên kia cả.

Dù sao, kết giới mà ngay cả cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền nhất thời cũng khó phá vỡ kia lại cứ vậy bị người thiếu niên va chạm vỡ vụn ra. . .

Nếu thiếu niên này đang nói láo, như vậy, trong tay của hắn, nhất định có át chủ bài cực kỳ cường đại, mà át chủ bài không biết này, ngay cả cao thủ như Chung Khiếu cũng cực kỳ kiêng kị.

Nhìn thấy biểu lộ đặc sắc của cả đám, thiếu niên lộ vẻ cười đắng chát, trong mắt lại có vẻ trêu tức:

- Ta thật là bị ném đến đây, các ngươi phải tin tưởng ta chứ!

Sắc mặt cả đám lập tức cứng ngắt lại. . .

Bình luận

Truyện đang đọc