ĐẾ QUÂN

Phong Kình ngưng thanh nói:

- Thần Dạ huynh đệ, bọn hắn không phải nhân loại!

- Ah?

- Bọn họ là yêu thú!

Phong Kình nhỏ giọng nói:

- Thần Dạ huynh đệ ngươi xem, người bên trái, nhìn kỹ đầu của hắn, có phải giống như sinh vật nào đó không? Nếu như không đoán sai thì hắn hẳn là thuộc Hổ Sa nhất tộc, về phần người kia, căn bản không cần đoán, nhất định là Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc rồi!

Nghe vậy, Thần Dạ càng thêm kinh ngạc:

- Trong truyền thuyết, cần đạt tới Hoàng Huyền cảnh giới, vượt qua lôi kiếp yêu thú mới có thể hóa thành hình người, chẳng lẽ bọn họ đã đạt tới tình rạng này rồi? Còn có, những người phía sau bọn họ, mỗi người đều không khác gì thường nhân a?

Phong Kình nói:

- Hổ Sa và Bát Trảo Chương Ngư, ở trong thế giới biển cũng xem như nhất tộc cường đại, thủ đoạn cũng nhiều vô số, tu vi của bọn hắn, tất nhiên không có đạt tới Hoàng Huyền cảnh giới, bất quá mượn nhờ một ít bảo vật, cũng có thể biến hóa, nhưng cũng đều giống như bọn hắn, chỉ nhìn qua liền biết được.

- Những hậu vệ phía sau bọn họ, nếu không ngoài sở liệu thì có le đã ̃ sử dụng biến ảo châu, chỉ là một loại ảo thuật đơn giản thôi, không đáng nhắc tới!

Lời nói đến đây, thanh âm Phong Kình chợt vô cùng ngưng trọng:

- Lần này là Chung Khiếu muốn cho chúng ta một cái công đạo, lại mời hai tên này tới, rất rõ ràng, là muốn mượn lực bọn họ để dọa chúng ta rồi.

- Quan hệ của bọn hắn, rất tốt sao?

Thần Dạ hỏi.

Phong Kình nói:

- Hàng xóm nhiều năm, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút giao tình, yêu thú tu luyện khó khăn hơn xa nhân loại, bọn hắn cần có một ít tài nguyên, ví dụ như đan dược các loại, chỉ có thể đổi từ chỗ nhân loại, giao dịch trong Hải Vực Phong Thành hơn phân nửa là do yêu thú nhất tộc duy trì, chỉ cần phí một cái giá thì thỉnh bọn hắn xuất mã cũng không phải việc gì khó.

Dương Thành cũng nói:

- Xem ra lần này, Chung Khiếu bọn hắn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, chúng ta không nhất định có thể đạt được đủ nhiều chỗ tốt.

Thần Dạ nhẹ nhàng khẽ hừ, nói:

- Muốn dựa thế, thỉnh yêu thú nhất tộc ra, chỉ sợ bọn người Chung Khiếu phải thất vọng rồi. Phong đại ca, nên làm như thế nào cứ làm thế, không cần để ý đến hai gia hỏa này.

Tự tin mãnh liệt trong lời nói khiến cho bốn người Phong Kình không khỏi ngẩn ra, liếc nhìn lẫn nhau, lập tức âm thầm nhẹ gật đầu.

Có thể phá vỡ phương kết giới kia, với thủ đoạn của thiếu niên này, nói không chừng trong bàn bạc điều kiện lúc sau sẽ nổi lên tác dụng mấu chốt.

Hơn nữa, cơ hội chỉ có một lần, bọn người Phong Kình cũng là nhân vật danh chấn một phương, chuyện đã quyết định rồi tự nhiên sẽ không vì chút biến cố mà tự động sửa đổi, nếu bọn họ là loại người như thế, lúc trong Đương Thiên sơn mạch cũng sẽ không lựa chọn muốn cùng bọn người Chung Khiếu tử chiến rồi.

- Hắc hắc, Phong Kình huynh, ba vị, giới thiệu cho các ngươi một chút

Tiếng cười của Chung Khiếu thoáng cái lạnh lùng hơn vài phần, hắn nói với trang hán Hổ Sa nhất tộc:

- Vị này chính là thiếu tộc trưởng Hổ Sa tộc, Hổ Lực tiên sinh, vị kia là Mặc Lăng tiên sinh, chính là...

Quả nhiên đúng như Phong Kình đoán, khiến người hơi thật không ngờ chính là, hai gia hỏa này thân phận trong tộc vậy mà đều không thấp.

Như vậy xem ra, không chỉ có quan hệ giữa bọn người Chung Khiếu với bọn hắn phi thường tốt, mới có thể thỉnh động hai tôn đại thần này tới, mà cái giá phải trả nhất định cũng không hề nhỏ.

Tình nguyện tốn một giá lớn để mời người của yêu thú nhất tộc đến, cũng không muốn cùng đám người mình hảo hảo nói điều kiện, hiển nhiên, đám Chung Khiếu đều đã nghĩ kỹ, chính là để phòng ngừa sau khi có chút điều kiện không thể tiếp nhận xuất hiện còn có người có thể hỗ trợ áp tràng.

Mà thực lực của Yêu tộc Vô Tận Hải quả thật cũng cường đại như truyền thuyết, hai vị thiếu tộc trưởng, đều là cao thủ cảnh giới Địa Huyền, vậy tộc trưởng thì sao?

Nếu nói trong tộc bọn hắn ngoài tộc trưởng ra không còn lão yêu quái nào khác thì có đánh chết Thần Dạ cũng sẽ không tin.

- Nào, nào, bốn vị, mời ngồi!

Chung Khiếu nhìn cũng không nhìn Thần Dạ, quay người ngồi ở chủ vị, sau đó mới chậm rãi nói:

- Phong Kình huynh, hôm nay mời các ngươi tới, cần làm chuyện gì, mọi người trong lòng đều rõ, về phần mời hai vị tiên sinh Hổ Lực và Mặc Lăng đến chính là để làm nhân chứng, sau khi giải quyết xong chuyện này phòng ngừa có người đổi ý, không hơn, cho nên, bốn vị đừng trách móc.

- Đừng nói nhảm nữa, nói chính đề đi!

Phong Kình thản nhiên nói, vô luận là cử động trong sơn mạch ngày đó, hay là hành động lần này, không thể nghi ngờ, thế lực tương ứng của bọn hắn ở trong mắt bọn người Chung Khiếu không thể nói là hoàn toàn không quan tâm, nhưng cũng không quá sợ hãi.

Đã như vậy, cũng không cần quá khách khí làm gì.

- Tốt, Chung mỗ xin nói thẳng.

Chung Khiếu ôm quyền nói:

- Chuyện mấy ngày trước là chúng ta tham lam, cho nên phạm vào sai lầm không thể tha thứ, vì biểu đạt áy náy, chúng ta thương nghị qua, từ hôm nay trở đi, cho đến khi Chúng Thần Chi Mộ đóng cửa, Hải Vực Phong Thành nam bắc hoa trị, mặt phía bắc thuộc về các ngươi tạm thời chưởng quản, phần trắm các loại giao dịch đều thuộc về các ngươi, mặt khác, tám khỏa cao giai nội đan, bốn kiện Tiên Thiên Linh Bảo, Phong Kình huynh, thế được không?

- Không được tốt lắm!

Phong Kình Xùy~~ cườu nói:

- Cao giai nội đan, Tiên Thiên Linh Bảo, Phong gia ta cái gì cần có đều có, một nửa lợi nhận của Hải Vực Phong Thành ngươi, Phong Thành ta cũng không quan tâm, Chung gia chủ, nói chút gì thực tế đi!

- Vậy không biết Phong Kình huynh có ý gì?

Nghe vậy, Chung Khiếu ngược lại cũng không giận, hắn cũng biết, những thứ này còn không lọt được vào pháp nhãn bọn người Phong Kình, nói ra cũng chỉ là để mở chủ đề thôi.

Phong Kình đột nhiên cười cười, nói:

- Nếu Chung gia chủ đã nói ra Hải Vực Phong Thành nam bắc hoa trị, vậy không bằng, chúng ta tới đánh bạc một phen đi.

Chung Khiếu nhướng mày, nói:

- Đánh bạc thế nào?

Phong Kình nói:

- Rất đơn giản, sau khi chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ xuất hiện, nếu như ở phía bắc Hải Vực Phong Thành, như vậy, quyền tranh đoạt đều là của chúng ta, trái lại, cũng thế!

Mọi người trong phòng đều hít một hơi khí lạnh, trận đánh bạc này, quả thực quá mức kinh thiên, ai không rõ, chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ kia đại biểu cho cái gì, mà bản thân Chúng Thần Chi Mộ lại đại biểu cho cái gì.

Chung Khiếu lần nữa nhíu chặt mày, trầm giọng nói:

- Phong Kình huynh, ngươi không biết làm vậy quá sức mạo hiểm sao?

- Đời ta thân là võ giả, vốn đã nghịch thiên mà đi, mạo hiểm là chuyện nên làm.

Phong Kình giống như cười mà không phải cười nhìn Chung Khiếu, hỏi:

- Không biết Chung gia chủ có dám đánh cuộc một trận không?

Chung Khiếu đưa mắt cho ba người Liễu Hàn Sơn, sau đó hắn chậm rãi lắc đầu, nói:

- Tiền đặt cược này quá lớn, thứ cho chúng ta không phụng bồi.

- Như vậy, mời các ngươi xuất ra chút thành ý đi!

Phong Kình liền thản nhiên nói.

- Một cái danh ngạch cho các ngươi, bốn thế lực lớn, tuyệt không tham dự trong đó!

Một lát sau, Chung Khiếu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc