ĐẾ QUÂN

Đại trưởng lão dù là tự tin như vậy nhưng trong lòng Chu Uyên Nhung cũng còn có nghi ngờ, hắn trầm giọng nói:

- Đại trưởng lão, ngươi đừng quên Huền y hôm nay là đệ tử ưu tú nhất của Khiếu Lôi tông chúng ta, tương lai nàng cũng hẳn là tông chủ của Khiếu Lôi tông, nếu như xảy ra một chút ngoài ý muốn, Khiếu Lôi tông vĩnh kiếp bất phục rồi.

Đại trưởng lão không khỏi càng cười điên cuồng:

- Tông chủ, nếu như hai người kia không chết, Khiếu Lôi tông đồng dạng sẽ không có tương lai, hôm nay lão thân lo lắng ngược lại là vị cao thủ thần bí kia...

- Ngươi ngược lại không cần lo lắng, nếu như cao thủ kia thật muốn làm cái gì, thời điểm ở dưới chân núi đã giết chúng ta rồi, nếu như không giết, vậy thì liền nói lên hoặc là hắn không muốn xen vào việc của người khác...

Nói tới đây, thần sắc của Chu Uyên Nhung cực kỳ bất đắc dĩ, đường đường là chuyện của Khiếu Lôi tông lại bị người đem thành chuyện nhàn rỗi.

- Hoặc là vị cao thủ kia không muốn nhúng tay quá nhiều vào trong đó, để cho hai người kia tôi luyện.

Nói tới chỗ này, Chu Uyên Nhung càng khổ sở, ở trong mắt chút ít cao thủ chân chính này, Khiếu Lôi tông chính mình thật đúng là không đủ nhìn.

- Nhưng bất kể là cái gì, bổn tọa có thể kết luận, chỉ cần không phải là chúng ta xuất thủ, Tử Huyên cùng tiểu tử kia bị giết đi, hắn cũng sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức.

Đại trưởng lão nhất thời lạnh giọng cười khẽ:

- Đúng là như vậy, chúng ta liền không cần có nửa điểm lo lắng, tin tưởng những chuyện khác Huyền Y nhất định có thể làm được tốt nhất. Lão tam, đợi Huyền Y trở lại lập tức để cho nàng đến gặp lão thân.

- Lần này lão thân tuyệt đối không cho phép lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa.

Đại trưởng lão gióng như dã thú dữ tợn quát lên.

Ngoài Khiếu Lôi sơn mạch, chỗ ước chừng trăm dặm, ở trong địa phương vắng vẻ kia Thần Dạ chậm rãi đi ra, sau khi cảnh giác ở chung quanh quét mắt một vòng, lúc này mới chậm rãi ngồi xếp bằng xuống.

Linh nhi liền ở bên người, Tử Huyên còn đang chữa thương.

Trận chiến ấy nhìn như thương thế của mình nếu so với Tử Huyên thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng là tự thiêu hồn phách, mặc dù có cao thủ thần bí tương trợ, mạnh mẽ để cho nàng thối lui ra khỏi trạng thái kia, thương tổn mà hồn phách phải chịu tuyệt không phải là ở trong thời gian ngắn có thể phục hồi như cũ.

Thần Dạ thậm chí đều lo lắng đây có thể tạo thành trở ngại cho tu luyện ngày sau của Tử Huyên hay không, dù sao lần này nàng nhưng là chân chính tiến vào trạng thái kia, không giống như thời điểm ở lôi trì chỉ là vừa mới bắt đầu.

Thương thế của chính hắn ở dưới sự giúp đỡ của cao thủ thần bí đã tốt lên rất nhiều, tu luyện một hai canh giờ không chỉ phục hồi xong, đại chiến liên tiếp khiến cho lực lượng Hắc Long trong cơ thể tận tình tán phát ra, khiến cho tu vi huyền khí của hắn cũng đạt tới cảnh giới Thượng Huyền lục trọng.

Mà lực lượng Hắc Long coi như là hoàn toàn bị thân thể hấp thu dung hợp, tuy không thể để cho tu luyện Bách Chiến quyết càng tiến thêm một bước, nhưng cũng ngưng thực nhục thân.

- Đại ca ca, ngươi còn đang giận mẹ ta áo?

Thật lâu về sau, Linh nhi nhỏ giọng hỏi.

Thần Dạ im lặng chốc lát, nhưng ngay sau đó lắc đầu, làm một người đàn ông không cách nào bảo vệ nữ tử ở bên cạnh, nhất là đối với nữ tử mình toàn tâm toàn ý, ngược lại để cho nữ tử này lấy mạng tới bảo hộ chính mình, trong lòng Thần Dạ mặc dù tức giận, nhưng càng nhiều là tự trách thật sâu!

Thực lực, hết thảy đều là thực lực!

Nếu như thực lực của mình đủ cường đại, cần gì người bên cạnh hết lần này đến lần khác bởi vì chính mình mà bị thương, cho tới lúc bước vào chỗ tất chết?

Nhiều năm trước, trên Bắc Vọng sơn, mẫu thân như thế, nàng có thể chạy trốn được nhưng vì chính mình mà tình nguyện bị bắt đi, đã nhiều năm như vậy vô luận là Thần Dạ sử dụng qua phương pháp như thế nào thủy chung không thể tra được nửa điểm tin tức của mẫu thân.

Sau lại trong những năm này vì duy trì tôn nghiêm của mình, cả Thần gia cơ hồ là toàn bộ người đều vô cùng cẩn thận mà tránh đi sự kiện kia, cho dù là Tam ca Thần Nguyên ở trên chuyện này cũng là không tới kích thích mình chút nào.

Chính là cái nguyên nhân này, Thần Nguyên sau đó bởi vì nguyên do quyền thế cho nên nhắm vào mà tới, Thần Dạ cũng không có để ở trong lòng quá nhiều, đều là huynh đệ, đều có thể tự giác không đi đụng tới nơi đau đớn nhất trong nội tâm mà đối phương trải qua.

Mà liền ở trước đó không lâu, lại là vì hắn mà Tử Huyên thiếu chút nữa hồn phi phách tán!

...

Một chuyện lại một chuyện, từng chuyện ở lúc này hiện lên trong đầu của hắn, Thần Dạ đột nhiên cảm thấy vai của chính mình giống như núi lớn nguy nga áp xuống, nặng nề vô cùng!

- Linh nhi, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?

Thần Dạ quay đầu đi, cẩn thận nói.

- Ngươi cứ việc nói a!

Linh nhi mắt to chớp chớp, chợt tiếp tục nói:

- Đại ca ca, nếu như ngươi muốn để cho ta khuyên mẹ ta, để cho nàng sau này đừng làm như vậy mà nói, đó là không thể nào.

Thần Dạ bất giác cười khổ!

Khi Tử Huyên tự thiêu hồn phách, Linh nhi liền ở phụ cận, nhưng khi đó Thần Dạ không nghe thấy Linh nhi la lên nửa câu, cho nên hắn biết hai mẹ con người này ở trên chuyện đso có tâm tư giống nhau.

- Các ngươi là như vậy không phải là để cho trong lòng ta thật không dễ chịu sao?

Linh nhi biết điều mà kéo cánh tay của Thần Dạ, tựa đầu lên trên đó, nhẹ nhàng nói:

- Đại ca ca, ngươi biết không, trong lòng của ta cùng với mẫu thân, người trọng yếu nhất nhưng là ngươi nha!

- Nếu ngươi gặp chuyện không may, chúng ta phải là sao bây giờ, cho nên...

- Cho nên các ngươi nguyện chính mình có chuyện cũng phải bảo vệ tính mạng của ta?

Ở bên trong thanh âm của Thần Dạ bất giác có tức giận dũng động:

- Ngươi có nghĩ tới hay không, sau đó ta sẽ thương tâm như thế nào? Chẳng lẽ đến hiện tại ở trong lòng của ngươi cùng với mẹ ngươi vẫn còn cho là, các ngươi vẫn còn đang thiếu nợ ta sao?

- Nhưng ngươi còn sống!

Tử Huyên chậm rãi đi ra, sắc mặt của nàng như cũ vẫn tái nhợt, một thân khí tức cảm ứng lên cũng không uể oải, nhưng làm cho người ta có cảm giác đứt quãng, hiển nhiên hồn phách bị hao tổn còn chưa có hoàn toàn tốt lên.

- Vậy thì như thế nào?

Thần Dạ bỗng nhiên đứng dậy, mặc dù trong lòng cũng không tức giận Tử Huyên, nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý cho nàng làm như vậy.

- Ít nhất ngươi còn sống!

Tử Huyên lần nữa cường điệu một tiếng, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Thần Dạ nói:

- Ngươi có trách nhiệm của ngươi, ngươi có tiếc nuối cùng nguyện vọng lớn nhất kiếp này của ngươi, nếu ngươi gặp chuyện không may, những thứ này người nào tới giúp ngươi hoàn thành?

Cho tới bây giờ liền chưa từng thấy qua Thần Dạ phát hỏa lớn như vậy, Tử Huyên biết đây đã là chạm đến điểm mấu chốt của hắn, song, trong lòng mình cũng là có điểm mấu chốt, nếu như bị chạm đến, như vậy điên cuồng thì lại như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc