ĐÔ THỊ BÌNH THƯỜNG CUỘC SỐNG



- Này , mỹ nữ ngươi tốt , xin hỏi có chuyện gì sao?
Trong phòng giáo viên , Hạo Thiên tùy ý ngồi trên ghế nhìn trước mặt xinh đẹp nữ giáo viên , ngữ khí trêu ghẹo hỏi.


Nhìn lấy Hạo Thiên trêu chọc bộ dáng , Liễu Tình Tư cười giận trách :
- Cả ngày không có đứng đắn , giống như hoa hoa công tử một dạng.

Ngươi a ngươi , khi nào mới có thể thu liễm một chút a.


- Ai u , ta thấy giọng điệu này , như thế nào cảm giác quen thuộc a.


Hạo Thiên đem hai tay đặt ở đằng sau đầu phần gáy , một bộ kinh ngạc bộ dáng nói :
- Đúng , mấy vị trưởng bối thường hay đối với con cháu của mình nói như vậy.

Hiện tại ta nhìn đến ngươi rất có nhà người ta trưởng bối tiềm lực a.


- Hạo Thiên , ngươi muốn chết đúng hay không?
Liễu Tình Tư nhanh chóng khoá trái cửa , sau đó một bộ nổi giận lao tới , ở trên người Hạo Thiên cho hắn mấy cái đôi bàn tay trắng như phấn.


Hạo Thiên tùy ý nàng đánh đấm.

Ân , cô nàng này giống như ra tay có chút nặng.

Bất quá chịu nữ nhân xinh đẹp đánh , Hạo Thiên cảm thấy đây là một kiện rất hạnh phúc.


Đã từng có cái Thánh Nhân nói qua : Đánh là thân , mắng là yêu nha.

Hạo Thiên còn ngại nàng đánh quá nhẹ đây , đánh càng mạnh , yêu mới càng sâu a.


Haha ...!Ta biến thái vãi chưởng.



- Ha ha, không đùa với ngươi , cái này tặng cho ngươi.


Hưởng thụ một chút đôi bàn tay trắng như phấn của nàng , Hạo Thiên rốt cục từ trong túi lấy ra cái màu đen hộp nhỏ.

Giữ lấy nàng trắng như tuyết mềm mại tay nhỏ , trịnh trọng đặt tới trong lòng bàn tay nàng.


- Tặng cho ta ? Vật gì a ?
Liễu Tình Tư có chút hiếu kỳ nhìn trong tay màu đen hộp nhỏ.

Nói tới nàng còn là lần đầu tiên nhận được quà tặng của hắn đâu.


- Mở ra xem một chút là biết a.

Đứa ngốc.


Hạo Thiên điều chỉnh một chút ghế ngồi , sau đó hướng về phía nàng đưa tay ra.

Liễu Tình Tư có hiểu ý ngồi xuống trong lòng hắn.


- Vậy ta mở a.


- Ân.


Liễu Tình Tư từng chút từng chút một cẩn thận mở ra hộp nhỏ.


Một sợi dây chuyền ?
Không đúng ...!Chính là một cái lắc chân.


- Ưa thích hay không a.


Nhìn lấy trong tay màu bạc lắc chân , tựa hồ sợ hãi cái này đồ chơi nhỏ mọc cánh bay đi , nàng tay nhỏ hơi hơi nắm chặt.

Cảm nhận được nó thật sự là tồn tại , mới hài lòng lại hạnh phúc ôm lấy Hạo Thiên hôn nhẹ vài lần , sau đó nhoẻn miệng cười hạnh phúc :
- Cảm ơn lão công , ta rất ưa thích.


Liễu Tình Tư chính mình chưa bao giờ mang qua lắc chân , bởi vì nàng thường mặc Ol loại váy công sở cùng tất chân , cho lên chưa bao giờ chú ý tới loại này đồ chơi.


Bất quá đây là Hạo Thiên tặng quà, vẫn là lần thứ nhất quà tặng , cho nên dù cho nó không đáng một đồng , trong lòng nàng cũng là xinh đẹp nhất , quý giá nhất.

Hơn nữa cái này lắc chân lại vô cùng xinh đẹp , tinh xảo ...!Liễu Tình Tư xem ra phải đổi phong cách ăn mặc của mình một lần.


Ân ...!
Nàng muốn chính mình mỗi ngày đều mang theo cái này lắc chân.


Rơi vào ái tình nữ nhân , đặc biệt là ở vào cảm tình cuồng nhiệt thời kỳ là rất dễ dàng thỏa mãn, rất dễ dàng hạnh phúc.


Nam nhân yêu mến tùy tiện đưa một cái nho nhỏ lễ vật , các nàng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc muốn chết.

Có lẽ các nàng chính thức ưa thích không phải lễ vật kia hình dạng , mà chính là phần lễ vật này là người tặng bao hàm tình cảm yêu thương.



- Nhìn đủ sao?
Hạo Thiên phát hiện nãy giờ Liễu Tình Tư luôn chăm chú nhìn lấy mình , hắn cười trêu ghẹo một tiếng.


Liễu Tình Tư cũng khẽ cười một tiếng , cảm giác khuôn mặt nóng lên :
- Càng nhìn ta càng cảm thấy tự ti , dựa vào cái gì một người nam nhân có thể đẹp mắt như vậy! Khuôn mặt không nói , đến cả làn da cũng như vậy trắng.

Thật là không có thiên lý a.


- Ta chính là như vậy soái hâha.


Hạo Thiên đưa tay vuốt ve nàng khuôn mặt xinh đẹp.

Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.


- Ngươi đang suy nghĩ gì?
Một lúc sau đó , Liễu Tình Tư chịu không nổi hắn ánh mắt , cúi đầu thẹn thùng hỏi.


- Đang nghĩ ngươi a , nhớ ngươi.


Hạo Thiên đưa tay xoa xoa nàng mái tóc , cười nói.


- Ta thì đang ở trong ngực của ngươi , ngươi còn nhớ ta làm cái gì.


Liễu Tình Tư vặn vẹo vòng eo , để cho mình càng thêm dán chặt vào người hắn một chút , thẹn thùng nói ra.


- Ngươi tuy nhiênở tại ta trong ngực , có thể là ta không có ở trong thân thể ngươi, cho nên ta sẽ nhớ ngươi.


Hạo Thiên cười xấu xa nói.

Vừa nói một bàn tay cũng không thế nào an phận , vuốt ve đôi chân dàicủa nàng.


Này trêu chọc vuốt ve nhưng khiến cho Liễu Tình Tư không ngừng vặn vẹo thân thể.


Liễu Tình Tư vốn là ngồi tại hắn trên đùi , nàng giờ khắc này không ngừng vặn vẹo nhưng lại khiến hắn giữa hai chân tiểu huynh đệ dần dần nổi lên phản ứng.



- Không có ở trong thân thể ta?
Liễu Tình Tư đầu tiên là sững sờ , tiếp lấy giống như hiểu ra , nàng đưa tay nhéo nhéo hắn cái mũi , khẽ gắt giọng nói :
- Ngươi cái tiểu bại hoại , trong đầu liền cái này đối với lão sư ý xấu.


- Ý xấu ? Này chẳng qua là nói lên ta đối với lão sư ngươi nhưng là yêu thích không thôi a.


Hạo Thiên nghiêm mặt nói :
- Bởi vì yêu thích lão sư ngươi , cho lên ta muốn thời thời khắc khắc ở lão sư trong thân thể.

Ta muốn theo ngươi Thiên Trường địa Cửu.

.

.


Hắn một câu này khiến Liễu Tình Tư sửng sốt một chút.


Lưu manh , xấu xa ...!
Đây là Liễu Tình Tư trong lòng ý nghĩ đầu tiên.


Nhưng bất kể như thế nào , Hạo Thiên lời nói này để cho nàng rất là hưởng thụ , tâm lý tựa như rót mật một dạng ngọt.


Cái bào nữ nhân không hy vọng được đến người mình yêu thích nói yêu thương ? Cái nào nữ nhân không thích dỗ ngon dỗ ngọt?
- Lão công , ngươi miệng nhất định là bôi mật ong , nói như vậy ngọt , thật là làm cho người ta tâm lý ngọt lịm."
Liễu Tình Tư nâng lên tay vuốt ve hắn khuôn mặt , chủ động hôn lên hắn đôi môi.





Bình luận

Truyện đang đọc