Lý Minh Nguyệt lúc này đứng ở cửa nhà hàng , nàng vừa rồi có gọi cho Hạo Thiên , hiện tại đang chờ hắn tới đón đâu.
- Minh Nguyệt , ngươi thật không đi hát cùng mọi người sao ?
Đứng bên cạnh nàng một người nữ sinh hỏi.
Lý Minh Nguyệt lắc đầu nói :
- Các ngươi đi thôi.
Ta không đi , còn có chút việc riêng nữa.
- Minh Nguyệt ngươi thật sự không đi sao ? Lâu rồi chúng ta không được nghe ngươi ca hát.
Nhớ lúc trước ngươi còn là lớp phó văn nghệ đâu , ngày nào cũng ngồi ở góc sân trường hát.
- Đúng nha , nói tới còn thật hoài niệm chúng ta khi đó đâu !
- Minh Nguyệt , chúng ta một năm mới tụ tập một lần , ngươi còn có việc gì mà không đi cùng mọi người chứ ?
- Đúng vậy....!
- ....!
Lý Minh Nguyệt thấy xung quanh đám bạn học cũ nhao nhao lên , muốn nàng đi cùng.
Nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhẹ lắc đầu.
Kít .....!kít
Lúc này một chiếc Audi màu trắng dừng lại ở trước cửa nhà hàng.
Cửa xe mở ra , một người ăn mặc đồ vest đen từ bên trên bước xuống , hắn mỉm cười đi về phía Lý Minh Nguyệt cùng đám bạn học.
- Minh Nguyệt , đã ngươi không đi hát hò , vậy để ta đưa ngươi về.
Mặc vest đen thanh niên nhìn Lý Minh Nguyệt nói.
- Dương Dương , chúng ta còn nghĩ vừa rồi ngươi đi đâu đây , không nghĩ tới là đi lấy xe.
- Dương Dương , xe này là ngươi mới mua sao ? Audi nha , ngươi gần nhất phát tài rồi ?
- Không nghĩ tới ngươi lựa chọn không thi đại học là có lý do.
Hiện tại xem ra là đã có sẵn ý định ....!
Xung quanh đám bạn học lại bắt đầu ồn ào lên , mỗi người một câu không ngừng xuýt xoa , khen ngợi.
Được gọi là Dương Dương người thanh niên thấy mọi người như vậy , trên mặt nụ cười càng thêm đậm , hắn chủ động kéo tay Lý Minh Nguyệt , lần nữa nói :
- Minh Nguyệt , đi thôi.
Ta đưa ngươi về.
Lý Minh Nguyệt đẩy ra hắn cánh tay , ánh mắt vẫn hướng về phía xa xa nhìn , nói :
- Triệu Dương , cảm ơn ngươi ý tốt.
Nhưng mà ta đã có người đón.
Triệu Dương trên mặt nụ cười chậm rãi cứng lại , nhìn nàng xinh đẹp khuôn mặt , giọng điệu sầu não nói :
- Minh Nguyệt , đây là lần thứ ba mươi ngươi từ chối ta.
- Thật xin lỗi , Triệu Dương.
- Minh Nguyệt , ta theo đuổi ngươi lâu như vậy , ngươi thật không có chút nào động lòng sao ?
Xung quanh đám bạn học lúc này lặng im không một tiếng động , chăm chú quan sát hai người.
Dù sao cũng đều là người trưởng thành , biết lúc nào lên nói lúc nào không.
Triệu Dương thấy nàng ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa , trong lòng không khỏi có chút nản lòng , nhưng rất nhanh lại bị nàng xinh đẹp khuôn mặt cho mê đắm , thanh âm có chút cầu khẩn , nói :
- Minh Nguyệt , Ta biết ngươi vẫn chưa có bạn trai , cho ta một cơ hội được không.
Một cơ hội để chăm sóc cho ngươi , yêu thương ngươi.
- Triệu Dương , chúng ta lúc trước đã không thích hợp , hiện tại càng không thích hợp.
Lý Minh Nguyệt lúc này nhìn thẳng Triệu Dương nói.
Mặc dù Triệu Dương cũng thuộc về loại có chút đẹp trai soái khí nam nhân , nhưng nàng trước giờ chỉ coi hắn là bạn.
Trước kia cũng đã vậy , đừng nói tới hiện tại ....!
- Minh Nguyệt , ta sẽ không bỏ cuộc.
Ta tin một ngày nào đó tâ tấm chân tình sẽ đả động được ngươi.
Triệu Dương quật cường nói.
- Triệu Dương ngươi ....!
Lý Minh Nguyệt định nói thêm vài câu , cho hắn từ bỏ ý định.
Dù sao để hắn như vậy , người cuối cùng bi thương vẫn sẽ là hắn.
Nhưng lúc này một chiếc màu trắng xe thể thao xuất hiện trước nàng tầm mắt.
Tiếng động cơ xe gầm gừ hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người , ngay cả Triệu Dương cùng đứng xung quanh đám bạn học cũng không ngoại lệ.
- Lamborghini ? Đây chính là Lamborghini.
- Không sai.
Không biết chiếc này đáng giá bao nhiêu tiền.
- Không cần đoán , như chúng ta loại người vài chục năm làm việc cũng không mua nổi.
Đám người lại bắt đầu xôn xao lên.
Màu trắng Lamborghini dừng lại ở bên trên Triệu Dương chiếc Audi.
Cửa xe mở ra , từ bên trên bước xuống một người thanh niên cực kỳ đẹp trai.
Hắn trên thân quần áo mặc dù có chút tùy ý , nhưng lại không chút nào làm mờ đi hắn khí chất.
- Oa ....!Soái ca ....!
- Thật đẹp trai ....!
- ....!
- Không phải chỉ là có chút soái cùng có tiền sao ? Các ngươi có cần phải làm vẻ mặt như vậy không ?
- Đúng vậy .....!
- .....!
Xungtiếng nghị luận không ít , nữ nhân vẻ mặt hoa si , nam nhân thì ánh mắt hâm mộ , ghen tị ...!Đầy đủ.
- A.
Soái ca hướng tới phía chúng ta đi tới.
Đứng cạnh Lý Minh Nguyệt một nữ bạn học nhỏ giọng nói.
Lý Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn chính mình bạn học cũ , nói :
- Các ngươi bình thường một chút được hay không ? Cứ như chưa nhìn thấy soái ca bao giờ vậy.
Được rồi , ta về trước.
Nói xong hướng về phía người kia đẹp trai nam nhân đi tới.
- A ...!Minh Nguyệt , ngươi đi đâu vậy ?
- Không đợi người tới đón sao ?
- ....!
Lý Minh Nguyệt cũng không có trả lời bạn bè , mà là một mạch đi tới chỗ người nam nhân kia.
Hai người cách nhau nửa mét khoảng chừng mới cùng nhau dừng lại , Nàng khoé miệng khẽ nhếch lên , nói :
- Hạo Thiên , ngươi làm gì đi nhanh như vậy.
Không cẩn thận tai nạn thì sao ?
Thanh niên soái ca đi Lamborghini màu trắng chính là Hạo Thiên.
Vừa rồi Lý Minh Nguyệt gọi hắn đúng lúc hắn cách nơi này không xa.
Vậy nên hơn năm phút liền tới.
- Không cùng bạn chơi thêm một chút sao , sớm như vậy đã muốn trở về ?
Lý Minh Nguyệt lắc lắc đầu.
Nàng không hiểu vì sao mình chỉ muốn sớm một chút nhìn thấy hắn.
- Vậy được.
Chúng ta trở về.
Hạo Thiên gật gật đầu.
Hướng về cách đó không xa bạn học cũ của nàng phất phất tay , sau đó một tay ôm lấy vai nàng hướng về phía xe mình đi tới.
- Soái ca kia là Lý Minh Nguyệt bạn trai ?
- Ta cũng không biết , nhưng hình như là vậy ?
- Thật hâm mộ nàng.
ƯỚc gì bạn trai ta cũng giống như vậy soái.
- Ngươi không nhìn lại ngươi một chút , chính mình như thế nào còn không tự biết sao ? Còn ước như người ta ....!
- ....!
Lý Minh Nguyệt đám bạn học cũ không ngừng xôn xao lên , đột nhiên có một người nói :
- Minh Nguyệt đã có bạn trai , như vậy Triệu Dương ....!
Triệu Dương từ lúc Lý Minh Nguyệt đi tới phía nam nhân kia hắn đã có một loại dự cảm không tốt.
Khi thấy người nam nhân kia ôm lấy vai nàng , hắn tức giận đến nắm chặt nắm đấm.
Hắn theo đuổi nàng lâu như vậy , cuối cùng kết quả lại bị người khác cướp mất , hắn không cam tâm.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn thả lỏng bàn tay , ủ rũ cúi đầu xuống.
Hắn bỏ cuộc.
Đúng vậy , chính là hắn bỏ cuộc.
Không có cách nào , đối thủ quá mạnh mẽ.
Đẹp trai hơn hắn thì thôi đi , tiền cũng nhiều hơn hắn nữa.
Mà Lý Minh Nguyệt giường như cũng thích người nam nhân kia.
So sánh về mọi mặt đều hoàn toàn không có chút ưu thế nào như vậy , hắn quyết định bỏ cuộc.
Ba năm một mối tình đơn phương đến đây chấm dứt.
---------------++++++++++-------------------++++++++++
Trên đường về , Lý Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới gì đó , nói :
- Hạo Thiên , quay trở lại , ta quên đồ vật.
- Ukm , quên gì vậy ?
Chăm chú lái xe Hạo Thiên liếc nhìn nàng một cái , hỏi.
- Ngươi nhanh quay lại.
Ta quên của ngươi áo khoác.
- Của ta áo khoác ?
- Đúng vậy , chính là lúc tối ngươi cho ta mượn cái áo kia.
Ngươi nhanh quay lại nha.
- Bỏ đi , chiếc áo kia ta không cần nữa.
- Ngươi làm sao có thể vậy nha.
Nhanh quay lại.
- Được rồi tiểu Nguyệt Nguyệt , ngươi xem chúng ta đã đi được xa như vậy , còn quay lại gì nữa.
- Để ta gọi điện nhờ bạn cầm giúp , ngày mai ta lấy lại trả cho ngươi.
Lý Minh Nguyệt nói xong từ túi xách lấy ra điện thoại , ý định gọi điện cho bạn học cũ của nàng.
Nhưng còn chưa kịp gọi thì bị Hạo Thiên giật mất.
- Ngươi làm gì ? Mau trả ta điện thoại.
- Nguyệt Nguyệt , gọi cái gì mà gọi.
Ngươi không muốn mặt mũi nhưng ta còn muốn nha.
- Mặt mũi gì đó ta không cần.
Mau trả lại ta điện thoại.
- Ta nói ngươi Minh Nguyệt , mấy chục đồng cái áo khoác thôi , ngươi cần gì phải như vậy.
- Mấy chục đồng ?
- Ngươi không tin ? Ta quần áo toàn bộ đều là như vậy.
Không tin lúc nào ngươi xem xét một chút không phải là rõ ràng.
Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng nói.
Của hắn quần áo thật sự toàn là hàng chợ thể loại kia.
Lý Minh Nguyệt im lặng trong chốc lát.
Sau đó nhìn hắn hỏi :
- Hạo Thiên , ngươi rõ ràng nhiều tiền như vậy.
Vì sao ....!
- Không phải chỉ là mặc lên người quần áo thôi sao ? Đắt hay rẻ quần áo không phải đều là giống nhau , chỉ dùng để mặc.