ĐÔ THỊ BÌNH THƯỜNG CUỘC SỐNG



- Aaa.

...!Ngươi...!Ngươi....!
Nữ nhân cảm nhận trên mặt đau rát , chỉ tay vào Hạo Thiên tức giận không nói thành lời.


Nàng nhưng bị một cái nam nhân đem tiền đập vào mặt !
- Ngươi cái gì mà ngươi.

Chúng ta đi.


Hạo Thiên liếc nhìn nữ nhân một cái , sau đó kéo lấy Lý Minh Nguyệt ý định rời đi.


- Ngươi đứng lại.


- Ừm ?
Có người chặn chính mình đường.

Hạo Thiên ngước mắt nhìn thì thấy là một cái mỹ nữ.

Dung mạo xinh đẹp , ngũ quan thanh tú thể loại kia.

Nàng mặc trên người một bộ màu đen tây trang.

Rất không tệ dáng người.

Ở hắn xem ra chặn đường vị này mỹ nữ dung mạo cùng dáng người có thể cùng Diệp Hồng Ngư so sánh.


- Ngươi mau cho các nàng xin lỗi.

Chuyện này ta sẽ bỏ qua.


Chặn đường mỹ nữ nhìn Hạo Thiên nói.


Mà phía sau đám kia nữ nhân thấy vị này chặn đường mỹ nữ sau , vội vàng chạy lại.

Vừa rồi nữ nhân bị Hạo Thiên ném tiền vào mặt cũng chạy tới , nói :
- Thanh Thanh , ngươi không phải là Thẩm phán sao ? Ngươi phải làm chủ cho ta a.


- Tiểu Triệu , ngươi yên tâm.


Được gọi là Thanh Thanh nữ nhân vỗ vỗ tay , trấn an Tiểu Triệu , cũng là nữ nhân bị Hạo Thiên ném tiền vào mặt.

Nàng sau đó nhìn Hạo Thiên , nói :
- Cho nàng nói xin lỗi.

Ta sẽ không làm khó ngươi.


- Làm khó ta ? Ngươi bị bệnh a ?
Mặc dù đối phương là một cái mỹ nữ , nhưng Hạo Thiên lúc này cũng không có cho nàng sắc mặt tốt.


Thường nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã , cùng đám này nữ nhân làm bạn , hiển nhiên cũng không phải là dạng tốt lành gì.


- Ngươi ...!
- Ngươi cái gì mà ngươi.

Bọn họ nói ngươi là thẩm phán ? Tốt a , vậy ngươi nói ta vì cái gì phải xin lỗi bọn họ ?
- Ngươi vừa rồi ném tiền vào mặt nàng.


- Theo ta biết trong pháp luật hiện tại cũng không có điều luật xử phạt về loại hành vi này ?
Trần Thanh Thanh á khẩu không trả lời được.

Nàng là thẩm phán làm sao không biết loại chuyện này ?
Trong điều luật chỉ có ném rác thải , đồ bẩn vào người khác mới là hành vi phạm tội.

Nhưng là tiền cũng không phải là đồ bẩn hay rác rưởi a.


- Ngươi một cái đại nam nhân lại ném tiền vào mặt một nữ nhân , ngươi nghĩ bản thân mình không lên xin lỗi ?
- Vị này Thẩm phán , ta cảm thấy mình làm không có sai , cũng không vi phạm pháp luật.

Như vậy việc gì ta phải xin lỗi ?
- Ngươi ...!
- Ngươi cái gì mà ngươi.


Hạo Thiên giang rộng hai tay , cười đểu nói :
- Ngươi sao không đi hỏi một chút bạn ngươi , nàng làm gì mà để người khác ném tiền vào mặt ? Đúng , chỗ này còn nhiều người như vậy , ngươi không hỏi xem là ai đúng ai sai đã bắt ta phải xin lỗi.

Ngươi Thẩm phán viên hẳn là trình độ cũng không ra sao đi.


- Ngươi ....!
- Còn ngươi ngươi.

Ngu ngốc người.


Hạo Thiên ngắt lời Trần Thanh Thanh , sau đó kéo lấy Lý Minh Nguyệt đi ra cửa.


Trần Thanh Thanh lúc này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng đường đường là thẩm phán , vậy mà hôm nay bị một người ở nàng lĩnh vực làm cho nàng tức giận không nói lên lời.


- Tiểu Triệu.


Nói một chút đầu đuôi sự việc.


Trần Thanh Thanh ổn định lại một chút tâm trạng , xoay người sang hỏi chính mình bạn bè.

Xung quanh đám người nhỏ tiếng nghị luận nàng nhưng là nghe thấy.

Đa phần là nói tiểu Triệu các nàng không đúng , như vậy vấn đề hiển nhiên là ở trên người nàng bạn bè.


.....!
- Mọi chuyện là như vậy ? Vậy các ngươi đã kiểm tra trên người mình tiền bạc hay chưa ?
Trần Thanh Thanh sau khi nghe chính mình bạn bè tường thuật lại sơ bộ , nghi hoặc hỏi.


- Chúng ta trên người làm gì mang theo nhiều như vậy tiền mặt nha.

Kia đám người hiển nhiên là dối trá.


- Như vậy ...!Đúng , tiền chúng ta góp quỹ đâu ?
- Để ta kiểm tra.


- Ừm ...!
- Thế nào ?
- Có lẽ ...!Có lẽ chúng ta thật hiểu lầm người ta rồi.


- Các ngươi a ...!
Trần Thanh Thanh lắc lắc đầu.


Sự thật là bên mình sai lầm ...!Bất quá vừa rồi đám người kia thái độ không khỏi quá quyết liệt a.

Đặc biệt là cái kia nam nhân.

Còn mắng nàng là ngu ngốc ...!
...........................!
- Minh Nguyệt ngươi thật sự là tốt công dân.

Lái xe như vậy an toàn.


Trên xe , Hạo Thiên liếc liếc Lý Minh Nguyệt nói.


Bởi vì hắn là uống rượu , cho lên Lý Minh Nguyệt không để cho hắn lái xe.

Nàng tự mình lái.



- Tất nhiên.

An toàn là trên hết.

Không phải sao ?
Lý Minh Nguyệt có chút xấu hổ nói.

Nàng làm sao không hiểu Hạo Thiên nói bản thân lái xe an toàn là ý gì.


Còn không phải là hiện tại nàng lái xe tốc độ quá chậm ?
Nói thật ra Lý Minh Nguyệt nàng còn là lần đầu tiên lái xe ở ngoài đường.

Lúc trước nàng cũng đã thử qua , nhưng là ở trong sân tập.


( Thẩm phán cũng còn gọi là quan tòa là người thực hiện quyền xét xử chính tại một phiên tòa, có thể là chủ tọa một mình hoặc là một thành phần trong hội đồng xét xử gồm nhiều thẩm phán.


Các quốc gia khác nhau thì cũng có các quy định khác nhau về quyền hạn, chức năng, cách thức bổ nhiệm, kỷ luật, và đào tạo thẩm phán.

Thẩm phán thực hiện việc xét xử một cách không thiên vị tại các phiên tòa công khai.

Thẩm phán nghe những người làm chứng và các bên trong vụ án trình bày chứng cứ, đánh giá mức độ xác thực của các bên, và sau đó đưa ra phán quyết về vấn đề được trình bày dựa trên việc giải thích pháp luật và đánh giá chủ quan của mình.

Tại một số quốc gia, quyền hạn của thẩm phán được chia sẻ với bồi thẩm đoàn hoặc hội thẩm, trong khi đó một số quốc gia khác lại giảm dần việc chia sẻ quyền hạn này.

Trong hệ thống tố tụng hình sự thẩm vấn, thẩm phán đã tham gia vào việc điều tra sẽ không được là thẩm phán xét xử vụ án đó..

)
( Luật pháp bên trên hoàn toàn là bịa đặt.

Các vị không lên suy nghĩ quá nhiều.

)



Bình luận

Truyện đang đọc