DỐC CẠN CHÂN TÌNH ĐỂ YÊU EM


Kiều Lệ chầm chậm liếc xuống sàn nhà, mũi giày da màu đen nối sát gót chân cô.

Cô đương nhiên biết đó là ai, nhưng không vì vậy mà dừng lại, còn tăng tốc đi nhanh hơn.
Cầm theo mảnh giấy ghi chép các món ăn, Kiều Lệ không rẽ vào khu vực bếp mà đi thẳng về hướng nhà vệ sinh nữ.

Nhân viên đang hóng chuyện ở gần đó há miệng rít răng, cho rằng Kiểu Lệ đang làm càn, nhưng sau khi trông thấy người đàn ông ở phía sau cũng đi theo cô vào nhà vệ sinh nữ, thì lập tức lấy tay bịt miệng hoảng hốt nhìn nhau.
- Vừa nãy khẩu khí còn tốt như vậy, sao bây giờ lại chạy vào đây ăn năn sám hối rồi?
Giang Tuấn bắt lấy cổ tay Kiều Lệ, đóng mạnh cửa nhà vệ sinh rồi ép sát cô vào một góc.

Cô ở trong lòng anh nhỏ nhắn đến đáng thương, xương quai xanh hõm sâu tựa như chỉ cần sờ nhẹ là gãy, nhưng nét mỏng manh như sương mai ấy không thể phác họa đầy đủ sự ngang ngạnh ở trong cô, điều này anh là người rõ hơn ai hết. 
Hai cánh tay Kiều Lệ xuôi xuống thân, áp vào bức tường lành lạnh, chớp hàng mi dài, lơ đễnh mang ánh nhìn sượt qua bả vai Giang Tuấn, không dừng lại ở một điểm nào, cũng không lên tiếng đáp lại.
Lần nào cũng thế, cuộc đối thoại giữa hai người luôn là một người bắt đầu rồi dần đi vào bế tắc, mà người bị chọc giận sẽ luôn là Giang Tuấn.

Anh đã chuẩn bị sẵn vài lời khó nghe để làm khó cô, dạy dỗ cô, nhưng khi cô im lặng, anh lại không biết phải nối tiếp tình huống này như thế nào.
Anh giữ cằm cô trong lòng bàn tay mình, để ánh nhìn của cả hai giao nhau trong sự ngột ngạt, vài giây sau mới bắt đầu một câu hỏi mới, ngữ điệu đã hạ thấp đi, giống như chỉ cần chốc lát nữa thôi sẽ buông bỏ.

- Em sợ người khác biết đến mối quan hệ giữa tôi và em đến như vậy sao? Dù cho có bị khinh miệt, có bị làm khó cũng cam chịu cúi đầu không phản bác.

Trương Kiều Lệ, đây đâu phải là em?
Cằm nhỏ của Kiều Lệ ở trong tay Giang Tuấn vô cùng thoải mái, anh không dùng sức trấn áp cô, chỉ giống như cho cô một giá đỡ miễn phí, nhưng cái gì không dùng tiền để mua thì cũng nhanh chóng hết thời hạn sử dụng.

Nếu bây giờ cô vẫn tiếp tục cứng rắn đối đầu, thì chắc chắn sẽ thua đau và những cố gắng trước giờ đều sẽ tan thành mây khói.
Anh ta bắt đầu chán ngán rồi...!cô không thể cứ thế mà buông lỏng dây câu.
Chậm rãi nâng ánh nhìn để lọt vào đáy mắt sâu thẳm của Giang Tuấn, Kiều Lệ dựa hẳn vào bức tường cứng nhắc vô tri, khoé môi khẽ nâng, không cười, cũng chẳng bi ai, hỏi ngược lại:
- Vậy anh nghĩ con người tôi là như thế nào?
Câu hỏi ấy quá đỗi nhẹ nhàng, nhưng khiến Giang Tuấn thấy nặng trĩu tâm can.

Cô hỏi anh nghĩ con người của cô là như thế nào, đơn giản như thế thôi mà anh lại không thể có câu trả lời thỏa đáng. 
Anh chán ghét tự thừa nhận rằng mình chẳng hiểu gì về cô cả, hay nói đúng hơn là cô nhẫn tâm khóa mình vào trong một góc tối, anh có dùng cả mặt trời để soi rọi cũng không hiểu được bao nhiêu.

Chỉ có nhiều lúc, anh thấy cô giống như một ngọn lửa đang phừng phực cháy, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ là vàng hay đỏ thì chỉ còn lại vụn tro tàn xám ngắt mà thôi.
Bởi vì không hiểu nên anh không có câu trả lời, bàn tay thả lỏng để rơi tự do xuống thân, môi nhếch cao, xoay mũi giày muốn rời đi trong im lặng.
- Khi anh hỏi có phải tôi đang chừa đường lui cho mình, sao anh không tự nhìn lại bản thân, ban đầu anh có muốn những người ngoài kia biết tôi là vợ của anh không? Giang Tuấn, chúng ta quá khác biệt...!và bởi vì khác biệt, nên bất kể ai nhìn vào chúng ta cũng sẽ trông thấy một đôi đũa lệch không hề tương xứng. 
Dừng một chút, Kiều Lệ hơi cúi đầu, lời thốt ra như một câu hỏi, cũng như một phần tự sự não nề.
- Anh phải là người biết rõ, anh ở tầng mây nào, còn tôi là bụi cỏ dại ở tận đâu đâu.

Cỏ có vươn cao bằng cây cũng không chạm tới bầu trời, mà mây nào có sà thấp để ngang bằng ngọn cỏ trơ trọi kia.

Vậy nên nếu tôi không cố gắng chấp nối để ngọn cỏ kia cao hơn cả cây, thì biết đến bao giờ mới chạm tới nơi anh đang đứng.

Tôi muốn học quản lý là vì lý do đó, không có bất cứ mưu đồ đen tối nào.

Tin hay không tùy anh.
Kiều Lệ đứng thẳng lưng, lách qua người Giang Tuấn, lòng căng thẳng đánh cược anh sẽ để mặc cô đi hay vì chút luyến lưu mơ hồ mà giữ cô ở lại. 

Và rồi…
Sự tự tin của cô đã không hề thừa, khi tay cô còn chưa chạm vào tay nắm cửa thì đã bị anh kéo ngược trở lại.

Anh cúi thấp đầu, không chút do dự hôn ngấu nghiến lên môi cô.

Chính giây phút ngắn ngủi này, dường cô đã trông thấy một chân trời mới… Ở nơi ấy là một biển đen u tối, có một gã đàn ông hèn mọn quỳ dưới chân cô đau đớn, van nài.
Nụ hôn bất chợt ấy không kéo dài quá lâu, Giang Tuấn cắn mạnh vào môi Kiều Lệ một cái rồi chậm rãi buông ra.

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, không cho cô thấy được sự ngờ vực còn tồn đọng trong mắt mình, biết lời nói kia không phải thật lòng nhưng vẫn mê muội nhắm mắt tin tưởng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Trương Kiều Lệ, tôi không quan tâm những lời em quanh co với tôi là thật hay giả, chỉ mong lời vừa rồi không phải từ một trái tim tẩm độc mà thốt ra.

Về thôi, muốn ôm em ngủ.
Anh bước hai bước, rồi chợt quay đầu bổ sung thêm một câu.
- Tôi đợi em ở ngã ba phía trước.
Thân ảnh cao lớn rời đi, bóng lưng ấy vừa ngông cuồng vừa đơn độc, Kiều Lệ dõi mắt nhìn theo cho đến khi gót chân kia không còn dấu vết nữa, mới nhanh chóng xoay người nhổ một bãi nước bọt vào bồn rửa tay.

Cô thô bạo táp nước rửa sạch miệng mình, ngước nhìn khóe môi trong gương đã hơi rướm máu, một vệt đỏ tầm thường và đáng khinh khi.

Giang Tuấn dựa vào kính xe, mắt nhắm hờ trông vô cùng mệt mỏi.


Tô Kỳ ngồi ở ghế lái mấy lần liếc nhìn, mất vài phút chuẩn bị mới dám lên tiếng:
- Giám đốc, người của chúng ta báo về, trạm xá mà giáo sư Diệp từng công tác ở Vân Chu đã thay đổi toàn bộ nhân sự.

Hai nữ y tá làm việc cho ngài ấy lúc trước cũng không biết đang ở đâu, chỉ tra được hình như cô Trương còn một người anh trai, nhưng mà đã chết lâu lắm rồi.
Giang Tuấn choàng mở mắt, anh chợt nhớ tới nét chữ ố vàng ở ô chữ ký phụ huynh trên học bạ của Kiều Lệ.
- Anh ta tên gì, vì sao lại chết?
- Người dân ở đó chỉ biết là con của ông bà Trương, không nhớ rõ tên, chỉ biết là anh ta bị xe tông chết, lúc đó anh ta còn rất trẻ, mới 16 - 17 tuổi gì đó.

Cơ quan địa phương không tiết lộ thông tin cá nhân của công dân, nên hiện thời chỉ tra được tới đó.
Vậy chữ ký kia là của anh trai Trương Kiều Lệ, chú Diệp có biết tới người này hay không? Giang Tuấn bóp ấn đường, đầu nặng trĩu những cơn đau, dặn dò Tô Kỳ tiếp tục điều tra rồi lại nhắm mắt.
Tô Kỳ ngó qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Kiều Lệ đang từ xa đi tới, cảm thấy đau lòng cho hoàn cảnh đáng thương của cô nên buộc miệng nói vài câu.
- Giám đốc, một người không có gốc gác như cô ấy, tôi thấy không có nhiều khả năng gây hại đâu.
Giang Tuấn nhíu mày, thần sắc hơi đổi, anh vẫn thư thái nhắm mắt, nhưng lời nói đã nặng nề hơn.
- Tô Kỳ, cậu biết không? Loài rắn thường tấn công con mồi bằng cách phun nọc độc rồi mới nuốt chửng. Có lẽ một ngày nào đó...!tôi sẽ con mồi xấu số kia..


Bình luận

Truyện đang đọc