DỐC CẠN CHÂN TÌNH ĐỂ YÊU EM


Xung quanh đông người đến nghẹt thở mà Kiều Lệ cứ ngỡ như mình đang ở nơi nào hoang vu lắm, ánh mắt lạnh lẽo đó của Giang Tuấn khiến cô thấy sợ hãi, nó làm cô có cảm giác mình chính là một kẻ hèn hạ thấp kém không đáng để được nhìn lâu thêm.
Chiếc xe cảnh sát đi xa, mang theo chàng trai xem cô là mối tình đầu, tim Kiều Lệ quặn từng cơn đau nhói, tay bóp chặt lòng ngực tự sỉ vả chính mình.

Khoảng cách của cô và anh bây giờ đã đúng như lúc ban đầu toan tính, sao cô lại chẳng tìm thấy niềm vui? 
Mặt trời đã lặn đằng tây, chân Kiều Lệ chạy về đằng đông tìm người.

Cô bắt taxi đến đồn cảnh sát, ngồi ở hàng ghế bên ngoài đợi Giang Tuấn trở ra.

Màn đêm đã tràn khắp các ngõ ngách, đường đã sáng đèn, tấm biển cỡ lớn trước mặt Kiều Lệ cũng trở nên chói lóa. 
Vì dân phục vụ.
Bốn chữ ấy đẹp đẽ và ý nghĩa làm sao, thế mà anh trai cô đã phải khép lại tuổi 17 đầy oan ức mà không có một cuộc điều tra nào.

Lúc đó cô còn quá nhỏ để có thể phản kháng lại những sắp đặt đen tối không mang tính người kia, không ai giúp cô, cô cũng không thể tự giúp mình.


Bao nhiêu năm trôi qua, kẻ ác vẫn sống nhởn nhơ, còn thân xác của Trương Hạ thì đã sớm rã nát.
Người ta thường trách gió đông thổi lạnh, mà nào hay nó có là gì so với cái lạnh của lòng người.
Kiều Lệ ngồi đến tám giờ tối, Tô Kỳ từ trong khu hành chính đi ra nhìn thấy cô thì giật mình.
- Thiếu phu nhân vẫn chưa về sao?
Hai chân Kiều Lệ tê cứng không có cảm giác, cô ngồi tại chỗ ngẩng mặt lên nhìn, hỏi thăm tình hình bên trong.
- Sao anh ấy không ra cùng với anh?
- Cô đừng đợi nữa, tối nay giám đốc sẽ không về đâu.

Cảnh sát đang cho kiểm tra phần ăn buổi chiều của khách sạn, trước khi có kết quả anh ấy sẽ bị giữ lại đây.
Tô Kỳ thở hắt ra rồi lại chậc lưỡi, Kiều Lệ bị nét mặt khẩn trương của anh dọa sợ, cổ họng hơi nghẹn.
- Vậy anh ấy… có bị bắt giam không?
Câu hỏi ngây ngô của Kiều Lệ làm Tô Kỳ ngẩn người, anh vò vò đầu, cười ngượng.
- Không có đâu, họ chỉ giữ lại để lấy lời khai thôi, chắc ngày mai là được thả ra rồi, thiếu phu nhân đừng lo lắng quá.

Để tôi đưa cô về nhà.
Kiều Lệ duỗi thẳng chân, quay đầu nhìn vào cánh cửa kính trong suốt trong khu hành chính lần nữa, lúc quay lại ánh mắt đụng phải bốn chữ "Vì dân phục vụ" cô cúi đầu, môi nhẹ cong...!tâm vô vị.
Trên đường về nhà Tô Kỳ kể cho Kiều Lệ nghe không ít chuyện mấy ngày Giang Tuấn đi công tác, lúc về tới biệt thự Giang gia, anh còn nói thêm vài câu. 
- Mấy ngày nay giám đốc ngủ không đủ giấc, lúc nào cũng trông ngóng mau về nhà, tôi đi theo anh ấy bao lâu nay chưa từng thấy anh ấy như vậy bao giờ, đúng là gặp được người mình thương thì tính tình cũng sẽ thay đổi. 
Vừa rồi trời không mưa sao Kiều Lệ nghe trong không khí có mùi ẩm ướt, khiến cho lòng cô cũng ủ dột thê lương.

Cô nhấc từng bước chân nặng nề vào trong sân, thấp thoáng thấy Trần Duệ Dung đang đứng ở cửa trông ngóng, cô còn chưa đi quá nửa đường, bà đã chạy ra nắm lấy cánh tay cô.
- Tuấn đâu rồi, sao nó không về cùng con?

Cô cúi thấp đầu, nói cho bà nghe tình hình trước mắt, hai mắt bà lập tức đỏ hoe, dặn dò cô khoan hãy nói chuyện này cho Giang Thừa biết vì huyết áp của ông đang tăng. 
Kiều Lệ về phòng, ngã xuống giường úp mặt vào gối nằm của Giang Tuấn, có thứ gì đó tràn ra khóe mắt nóng hổi, điều mà cô luôn mong muốn đã sắp thành hiện thực rồi, sao cô lại đau buồn đến như vậy?

Giang gia qua một đêm dậy sóng ngầm, sáng hôm sau Giang Thừa cũng đã biết chuyện, ông rời khỏi nhà từ rất sớm để giải quyết rắc rối ở khách sạn.

Kiều Lệ ngóng được tin đoàn cán bộ nhập viện hôm qua đã khỏe lại, nhưng sự việc này lại không đơn giản như Tô Kỳ nói, khi mà Giang Tuấn vẫn bị giam ở đồn cảnh sát chưa được ra.
Lòng Kiều Lệ bứt rứt không yên, cô liên lạc với Triệu Gia Viễn hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ gần khu trọ cũ của chị Tư Mỹ.

Lúc anh ta tới nơi, gương mặt đẹp trai đã có phần biến dạng, vết bầm trên miệng và mắt rất khó coi phải dùng khẩu trang che kín lại.
- Đã đi bệnh viện chưa?
Vết thương của Triệu Gia Viễn không được gọi là quá nặng, nhưng cũng chẳng hề nhẹ một chút nào, hôm qua Giang Tuấn đã có phần nặng tay, thấy anh ta thành ra như vậy Kiều Lệ cũng rất áy náy.
Triệu Gia Viễn không đáp lại câu quan tâm xã giao của Kiều Lệ, lần này anh là người thiếu kiên nhẫn hơn.
- Đến vì hắn ta sao?
Anh ta đã thẳng thắn, Kiều Lệ cũng chẳng giấu diếm vòng vo, cô gật đầu, nghiêm túc hỏi:
- Khách sạn Kim Ngưng đã bị đình chỉ hoạt động để điều tra rồi, đoàn cán bộ kia cũng đã khỏe lại, tại sao Giang Tuấn còn chưa được thả ra, anh lại tiếp tục giở trò nữa có đúng không?
Sau lớp khẩu trang, Triệu Gia Viễn ngửa cổ cười khổ, tình huống này ban đầu đồng ý hợp tác cùng cô anh chưa từng nghĩ tới.

- Kiều Lệ, cô quên mục đích của chúng ta rồi sao? Chỉ cần nhà họ Giang sụp đổ thì làm bằng cách nào có quan trọng gì, quan trọng là kết quả kia kìa.

Đoàn cán bộ đó hai mươi người thì hết mười người có quen biết với nhà họ Triệu, họ nằm viện thêm một ngày thì hai cha con Giang Thừa cũng lao đao theo, không dễ mới có được cơ hội này, cô còn đắn đo lo lắng làm gì nữa?
- Đúng là tôi muốn nhà họ Giang sụp đổ, nhưng không phải bằng cách này, anh đang cố ý làm trái với quy tắc giữa chúng ta.

Ban đầu anh nhường sự kiện tổ chức lễ hội bãi biển cho Mộc Trà là tôi với anh cùng nhau bàn bạc, nhưng sự việc lần này là anh đã lén lút chơi bẩn.

Triệu Gia Viễn, luật chơi là do tôi ra, anh đừng huênh hoang sử dụng mánh khóe với một đứa trẻ bụi đời.
Ánh mắt đủ đầy hàm ý đó không thích hợp với một cô gái có gương mặt trẻ trung non nớt như Kiều Lệ, Triệu Gia Viễn phát hiện ra anh chỉ mang niềm thương mến với cô, nhưng chẳng hề hiểu rõ con người của cô ra sao, "đứa trẻ bụi đời" cụm từ này quá mới mẻ đối với anh.

Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa quán, đằng trước là khu lao động nghèo, chỉ một cơn gió nhẹ đầu tháng sáu cũng làm bụi cát bay cao.
- Kiều Lệ, tôi có thể hỏi vì sao cô lại căm hận nhà họ Giang đến như vậy không?.


Bình luận

Truyện đang đọc