“Hả? Ha ha…”
“Mày còn ngông cuồng hơn cả tao nữa, đúng là thú vị”.
Tào Mãnh ngẩn người một lát rồi phá lên cười.
Sau đó, ngũ quan trên mặt ông ta bỗng trở nên vặn vẹo.
“Chết đi”.
Ông ta dồn hết sức vào nắm đấm, nện mạnh về phía anh.
“Bịch!”
Trần Thiên Hạo cũng tung ra một đấm đáp trả ông ta.
Sức mạnh khủng bố đánh bay cả người Tào Mãnh bắn ra xa bốn năm mét, còn anh thì vẫn đứng vững như núi.
“Quá mạnh!”
Trái tim Tào Mãnh đập thình thịch.
Ông ta giấu nắm tay đau nhức ở sau lưng, kẽ tay nứt ra chảy máu.
Không thể không thừa nhận, Trần Thiên Hạo thật sự có vốn liếng để ngông cuồng.
Chỉ có điều, ông ta sẽ không chịu khuất phục.
Cho dù có mạnh tới đâu thì một người cũng không thể đấu lại được cả nhà họ Tào có thế lực hùng mạnh.
“Mày rất mạnh, nhưng tao không phục mày.
Vì mày không có thế lực khiến tao phải khâm phục”.
Tào Mãnh lạnh lùng lên tiếng.
“Vậy sao?”
Trần Thiên Hạo hiên ngang đứng đó, khẽ nghịch mép áo của mình.
Đúng lúc đó, mấy chục chiếc thuyền tuần tra đã tới gần, hàng chục nhân viên tuần tra kéo nhau lên du thuyền bao vây xung quanh anh.
Đội trưởng dẫn đầu khách sáo nói với Tào Mãnh.
“Chúng tôi nhận được lệnh của sếp Tào là lập tức tới ngay”.
“Được, bắt cậu ta cho tôi.
Nhớ chỉ được đánh gãy tay chân, để tôi chơi vài ba ngày đã”.
Ông ta thản nhiên ra lệnh.
Đội trưởng quay ngoắt sang nhìn chằm chằm vào anh.
“Nhóc con, mày cố ý đánh người gây thương tích, lại còn ném một người xuống biển giết chết.
Bây giờ bọn tao sẽ bắt mày, nếu còn dám phản kháng thì đừng trách tao vô tình”.
Dứt lời, ông ta đưa mắt ra hiệu với hai gã cấp dưới đứng cạnh.
Bọn họ vội vàng xông lên định bắt anh lại.
Tiêu Mị Mị hoảng sợ suýt bật khóc.
“Các người hiểu lầm rồi, cậu ấy mới là người bị hại”, cô ta vừa lên tiếng phân bua vừa xông ra chặn hai người kia lại.
Bọn chúng hung hãn vung tay đánh cô ta bất tỉnh rồi trói gô vào một chỗ.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo tức thì tối sầm.
Anh vừa định ra tay thì trên trời vang lên tiếng động cơ của máy bay trực thăng.
Cùng lúc đó có mấy chục chiếc tàu chiến đang tiếp cận chiếc du thuyền.
Du thuyền bị một đoàn tàu chiến bao vây tứ phía.
Đồng thời, mấy chục chiếc trực thăng trên biển cũng tới gần.
Từng người lính vũ trang đầy đủ giơ tên nỏ nhắm vào người trên du thuyền.
Mới đầu đám người kia còn tưởng là người phe mình tới giúp.
Tào Mãnh không nhịn được khen ngượi đội trưởng đội tuần tra một câu.
“Được đấy lão Bạch, từ bao giờ đội của ông có quyền hạn lớn như vậy hả? Đến cả trực thăng tàu chiến cũng phải phối hợp hành động”.
Đội trưởng nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
“Đây, đây không phải người của chúng tôi đâu”.
“Hả? Không phải người của ông? Vậy thì…”
Tào Mãnh quay ngoắt sang nhìn Trần Thiên Hạo, vẻ mặt khó tin, lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, không thể nào.
Không thể có chuyện như vậy được”.
Tiếp đó, hơn trăm người lính bộ đội trang bị đầy đủ vũ khí đồng loạt xông lên từ trực thăng và tàu chiến, dẫn đầu là một người đàn ông đầu trọc sắc mặt âm trầm.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua tên đội trưởng kia.
Đội trưởng thường xuyên làm nhiệm vụ tuần tra trên biển, không biết Thanh Long là ai, nhưng lại nhận ra Tưởng Đại Vi ở đằng sau.
Đó là phó thống lĩnh của đơn vị trực thuộc đội quân Đông Hoang đóng quân tại đây, không phải người ông ta có thể chọc vào.
Đội trưởng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa thấy người tới là ai liền chạy lên nịnh nọt.
“Phó thống lĩnh Tưởng, lâu rồi không gặp.
Mọi người đến đây làm nhiệm vụ gì vậy?”
Tưởng Đại Vi hung hãn xông lên đạp ngã ông ta xuống đất.
Sau đó ra lệnh cho toàn bộ quân lính đang có mặt.
“Bắt tất cả bọn họ lại cho tôi”.
“Phó thống lĩnh Tưởng, cậu hiểu lầm gì rồi.
Chúng tôi là đội tuần tra của chính quyền mà”.
Nào ngờ, người đàn ông đầu trọc trông có vẻ có thân phận cao quý hơn Tưởng Đại Vi lại đi thẳng tới trước mặt Trần Thiên Hạo, cung kính cúi đầu chờ lệnh ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người.
“Hự!”
“Rốt, rốt cuộc cậu ta có thân phận gì?”
“Mà đến cả phó thống lĩnh một đơn vị trực thuộc quân Đông Hoang và người có địa vị cao hơn phải đứng chờ mệnh lệnh như vậy?”
Tào Mãnh đã bị dọa sợ kinh hồn bạt vía, dứt khoát quỳ rạp xuống trước mặt anh.
“Chủ nhân, chủ nhân, tôi xin được làm chó của ngài”.
Trần Thiên Hạo dửng dưng nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu.
“Phải chuẩn bị nghe lệnh của tôi bất cứ lúc nào.
Còn bây giờ ông cút được rồi”.
Ông ta gật đầu lia lịa, sau đó chạy như bay trở về du thuyền của mình.
“Mọi người điều tra đến đâu rồi?”
Anh nhìn ra mặt biển mênh mông, cất giọng hỏi Thanh Long.
“Chưa phát hiện được manh mối gì, nhưng người của chúng ta phát hiện chiếc mô tô kia ở cảng biển gần Đế Đô.
Có lẽ đối phương đã vào Đế Đô rồi”.
“Được”.
Anh lặng lẽ gật đầu.
Xem ra, anh không thể không tới Đế Đô một chuyến.
Trên đường trở về cảng biển Nam Thành bằng tàu chiến, anh nhận được một cuộc gọi từ Hoa Nhụy.
Giọng nói của cô ta trong điện thoại vô cùng căng thẳng và tuyệt vọng.
“Hu hu, anh Trần, tôi không biết tìm ai khác nữa.
Thật sự hết cách rồi, xin anh hãy giúp tôi.
Tôi cầu xin anh”.
“Hả? Hoa Nhụy, cô bình tĩnh lại đã, có chuyện gì từ từ nói”, anh nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Bố tôi, bố tôi…”
“Ông ấy uống rượu say bị người ta đâm xe, bây giờ đang trong phòng cấp cứu”, cô ta bật khóc nức nở.
“Cứu người quan trọng nhất.
Cô đừng khóc nữa, cô không có tiền sao? Cần bao nhiêu?”, anh vội vàng hỏi thăm.
Cho dù anh chỉ gặp cô ta một lần nhưng anh vẫn cảm thấy giữa mình và cô ta có mối duyên phận rất đặc biệt.
Cho nên nếu cô ta gặp khó khăn, anh cũng sẽ đồng ý ra tay cứu giúp.
“Tiền thì tôi tạm thời chưa cần đến, là chuyện khác cơ.
Người đâm vào bố tôi rất có quyền có thế.
Bây giờ bọn họ không chỉ không chịu trách nhiệm mà còn muốn bắt chúng tôi phải bồi thường”.
“Xe của người ta tận mấy triệu, chúng tôi làm gì có tiền trả nổi.
Hu hu…”
“Cái gì?”
“Đâm người ta còn muốn người ta bồi thường cho? Đúng là ức hiếp người quá đáng”.
“Cô đừng sợ, bây giờ cô đang ở đâu? Tôi sẽ qua đó ngay”.
Trong lòng Trần Thiên Hạo bỗng dâng lên lửa giận.
Lúc đầu không tìm được người thần bí kia đã đủ khiến anh nổi nóng, trên du thuyền gặp bao nhiêu chuyện không hay, bây giờ lại còn nghe được chuyện vô lý như vậy.
“Tôi đang ở đường 315, cách Long Phượng Gia Viên 1 km, gần thôn chúng tôi”.
“Được, cô chờ một lát, tôi sẽ tới ngay”.
Sau khi cúp máy, anh nhanh chóng lái xe đến đó.
Giữa trục đường chính có một chiếc Mercedes sang trọng đỗ lại.
Đầu trước bị đâm nát bét không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
Trên mặt đất cách đó mấy chục mét là một vũng máu đỏ tươi.
Nửa tiếng trước, Hoa Tiểu Bình say khướt lảo đảo bước đi trên đường thì bị chiếc Mercedes chạy quá tốc độ đâm phải, bay ngược ra ngoài, sọ não vỡ nát.
Hoa Nhụy thấy được tin tức bố mình bị tông xe trên mạng xã hội, hớt hải chạy tới.
Lúc này xe cứu thương cũng vừa tới nơi.
Nhân viên cứu hộ kiểm tra qua một lượt, vết thương rất nặng, nhưng may mà vẫn còn hơi thở.
Hoa Nhụy đang định đi theo xe cứu thương về bệnh viện thì bị người đàn ông bước ra từ chiếc xe Mercedes kia kéo lại.
“Không được đi”.
“Bố cô đâm vào tôi, làm hỏng xe tôi rồi.
Xe tôi vừa mới mua xong, hơn năm triệu, cô định bồi thường thế nào?”
Hoa Nhụy tức phát khóc, hét ầm lên.
“Anh lái xe đâm vào người ta không bồi thường lại còn bắt người ta bồi thường ngược lại? Anh vô lý vừa thôi”.
Người kia chỉ cười cạnh một tiếng.
“Vô lý hả?”
“Lời tao nói chính là đạo lý.
Nói cho mày biết, hôm nay mày không muốn cũng phải bồi thường”.
Hai người giằng co mãi vẫn chưa ngã ngũ.
Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể gọi điện cầu cứu Trần Thiên Hạo..