Vốn dĩ, anh còn tưởng đầu sói là ký hiệu của Ám Dạ.
Khi người của nhà họ Triệu mua chuộc sát thủ của Ám Dạ để giết ông Trần, cũng đã bất ngờ để lại ký hiệu ấy.
Bây giờ xem ra, mọi chuyện không như anh đã nghĩ.
“Nói cho tôi biết, đó là ai?”, Trần Thiên Hạo cất tiếng hỏi.
Kẻ đeo mặt nạ kia đột nhiên cười to.
Hắn nhìn Trần Thiên Hạo, đoạn lắc đầu.
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết.
Tôi muốn cậu phải sống trong đau khổ, không bao giờ tìm được đáp án mà cậu mong muốn”.
Dứt lời, cơ thể hắn bỗng cứng đờ lại, máu đen chảy ra từ miệng.
Đôi mắt của kẻ đeo mặt nạ dần dần mất đi ánh sáng, rồi chết hẳn.
Trần Thiên Hạo dùng chân đá văng mặt nạ.
Đối phương là một người đàn ông trung niên, có một vết sẹo nổi bật chạy dọc từ trái sang phải trên mặt.
Cùng lúc ấy.
Thanh Long, Chu Tước đã chém chết ba võ sĩ áo đỏ, cũng bị một số vết thương ngoài da.
Như thế đã đủ chứng minh Ám Dạ mạnh đến mức nào.
Một phân đà bé nhỏ mà đã có những sát thủ cao siêu/có năng lực cao đến vậy.
Trong lồng sắt, Kẻ Ác được cứu ra, tuy không nhìn thấy Trần Thiên Hạo nhưng vẫn quỳ xuống dập đầu với anh.
Hắn nói.
“Thưa chủ nhân , người này không phải là người của Ám Dạ mà tôi biết”.
“Vậy cậu có manh mối về người đó hay không?”, Trần Thiên Hạo lãnh đạm hỏi.
Kẻ Ác lắc đầu.
Đoạn, hắn chống tay xuống đất, không kìm được nước mắt.
“Tôi đã trở thành kẻ tàn phế, e rằng sau này không phục vụ cho chủ nhân được nữa”.
“Chỉ cần cậu không nhận thua thì chắc chắn sẽ luôn làm được”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng trả lời, khiến vẻ mặt của Kẻ Ác thoắt cái đã vui vẻ hẳn lên.
Sau đó, Trần Thiên Hạo tiến đến kiểm tra thương tích của Lưu Tiểu Nguyệt và Tiền Cẩm Lâm.
Sau khi kiểm tra, anh thấy cả hai chỉ bị hoảng sợ quá mức và không bị thương gì khác.
Vì trên người vốn đã có vết thương, nên lúc này trông Tiền Cẩm Lâm rất tiều tuỵ.
Sau khi anh cởi trói cho họ, Lưu Tiểu Nguyệt chợt nhíu mày tỉnh dậy.
Người đầu tiên mà Lưu Tiểu Nguyệt nhìn thấy chính là Trần Thiên Hạo.
Cô oà khóc và ôm chầm lấy anh.
“Thiên Hạo, hức hức…”
“Em đã nghĩ là sau này không còn được gặp anh nữa”.
Chẳng hiểu sao Trần Thiên Hạo lại thấy rất đau lòng.
Anh vươn tay lau nước mắt cho cô.
“Không sao rồi, Tiểu Nguyệt”.
Liếc nhìn Tiền Cẩm Lâm còn đang hôn mê, vẻ mặt của Lưu Tiểu Nguyệt trở nên lạnh tanh, bèn rời khỏi vòng tay của Trần Thiên Hạo.
“Tiểu Nguyệt, chuyện không như em nghĩ đâu.
Lẽ nào em vẫn không tin anh?”
Thấy sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt tệ quá, Trần Thiên Hạo bèn kể cho cô nghe về chuyện gặp gỡ Tiền Cẩm Lâm và cả cuộc đời bi thảm của cô ta.
Nhìn thấy toàn thân đầy vết sẹo của Tiền Cẩm Lâm, Lưu Tiểu Nguyệt thấy cô ta cũng có hoàn cảnh đáng thương như mình, lòng trắc ẩn chợt trào dâng trong lòng.
“Em tin những gì anh nói.
Nhưng em cũng nhận ra, tình cảm mà cô ta dành cho anh không bình thường chút nào.
Còn anh…”
Lưu Tiểu Nguyệt nghiêm túc nhìn Trần Thiên Hạo, hỏi thật chậm rãi.
“Thiên Hạo, nhìn vào mắt em và thành thật trả lời, anh có thích cô ta không?”
Ánh mắt của Trần Thiên Hạo có phần lảng tránh, anh sẽ không nói dối về chuyện tình cảm của mình.
Nếu dứt khoát nói “không”, vậy thì Trần Thiên Hạo sẽ thấy hổ thẹn với lương tâm.
“Tiểu Nguyệt, bất luận anh có nghĩgì đi nữa thì trong lòng anh cũng chỉ có một suy nghĩ, ấy là kết hôn với em và sống bên em cả đời”.
Trần Thiên Hạo nói một cách rất kiên định.
Nhưng Lưu Tiểu Nguyệt lại rưng rưng nước mắt.
Dường như cô đã tìm thấy một chút đáp án từ sự chần chừ của Trần Thiên Hạo rồi.
Tuy Trần Thiên Hạo đã cho cô câu trả lời khẳng định mà cô mong muốn, nhưng Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy dường như có một bức tường giữa cô và Trần Thiên Hạo.
Bức tường vô hình ngăn cách hai người.
Tâm trí của Lưu Tiểu Nguyệt đang rất hỗn loạn.
Cô lắc đầu.
“Chúng ta về trước đi”.
Trần Thiên Hạo định bế Tiền Cẩm Lâm lên, nhưng nghĩ đến tâm trạng của Lưu Tiểu Nguyệt, anh quyết định để Thanh Long làm chuyện này.
Bạch Hổ ở lại, phụ trách châm lửa và thiêu rụi toàn bộ thi thể trong đại viện.
Trần Thiên Hạo quay lại bệnh viện trung ương lần nữa.
Sau khi chiến đấu liên tục, các vết thương trên người anh đã hơi rách ra.
Anh buộc phải băng bó lại và nằm viện.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Tiền Cẩm Lâm đột nhiên tỉnh dậy.
Điều đầu tiên cô ta làm sau khi tỉnh giấc chính là đi thăm Trần Thiên Hạo, biết anh bình an vô sự mới cảm thấy yên lòng.
Trong thâm tâm Tiền Cẩm Lâm thừa hiểu một điều, bọn họ không sao, nghĩa là đám người kia đã không còn tồn tại.
Tiền Cẩm Lâm không hỏi nhiều về chuyện này.
Sau đó, nhóc 13 đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường.
Chuyện này khiến Tiền Cẩm Lâm phấn khích vô cùng.
Trần Thiên Hạo đã ra hiệu sắp xếp nhóc 13 nằm cùng phòng bệnh với mình.
Dẫu sao, Trần Thiên Hạo cũng biết rõ về tình trạng vết thương của mình, anh có thể ra viện bất cứ lúc nào.
“Nhóc 13, em thấy sao rồi?”
Đứng trước giường bệnh, Tiền Cẩm Lâm vừa nhìn nhóc 13 vừa nhẹ nhàng hỏi.
Nhóc 13 đã tỉnh lại, về mặt tinh thần cũng không gặp bất cứ vấn đề gì.
Vương Uyên Bác nói rằng, nằm ở phòng bệnh thường cũng chỉ để quan sát vài ngày thôi, thật ra cũng có thể ra viện bất kỳ lúc nào.
Thằng bé quay mặt đi, phớt lờ Tiền Cẩm Lâm.
Có điều, nhóc 13 cũng có nghe Vương Uyên Bác kể lại rằng, chính Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm đã cứu mạng mình.
Thằng bé nhìn Trần Thiên Hạo, vừa định đứng dậy và quỳ xuống cảm ơn, thì đã bị anh giữ lại.
“Nhóc 13, hãy nhớ rằng, dưới đầu gối của đàn ông có dát vàng, không được tuỳ tiện quỳ xuống”.
Nhóc 13 khẽ gật đầu.
“Khi nào em có thể ra viện?”
Thằng bé chớp mắt hỏi.
Trần Thiên Hạo hơi trầm ngâm.
“Nếu em muốn ra viện, chúng ta có thể đi bất cứ khi nào”.
“Không, không được, bác sĩ đã bảo là em cần quan sát vài ngày nữa”, Tiền Cẩm Lâm vội vàng lên tiếng.
“Không sao.
Có Tiết Thiên Linh ở đây, không có gì đáng lo cả”.
Trần Thiên Hạo khẽ nói.
Tiền Cẩm Lâm chợt ngộ ra, bèn gật đầu.
Đoạn, cô ta nhẹ giọng hỏi.
“Em muốn chừng nào ra viện?”
“Bây giờ!”
Nhóc 13 trả lời.
Vừa nghe thằng bé nói vậy, Tiền Cẩm Lâm mừng rỡ vô cùng, lập tức chạy đi làm thủ tục ra viện cho nhóc 13.
Nhờ sự giúp đỡ của Vương Uyên Bác, thủ tục trở nên đơn giản cực kỳ.
Chẳng bao lâu sau, Trần Thiên Hạo đã đưa nhóc 13 đến trước đại viện nhà họ Trần.
Vì nguyên nhân/lý do tuổi tác, nhóc 13 không thể rời đi ngay.
Do quyền giám hộ của thằng bé vẫn còn ở cô nhi viện.
Thế nên, Trần Thiên Hạo đã đến cô nhi viện để chuyển quyền giám hộ sang tên anh.
Cũng xem như cho nhóc 13 một mái ấm gia đình.
Nhìn thấy kết quả này, Tiền Cẩm Lâm cảm động vô cùng.
Cô ta còn muốn thương lượng với Trần Thiên Hạo về việc trở thành mẹ kế của nhóc 13.
Tất nhiên Trần Thiên Hạo biết rõ ý muốn này của Tiền Cẩm Lâm, chỉ biết lắc đầu cười khổ.
May mà nhóc 13 không chấp nhận người mẹ kế này.
“Lát nữa vào nhà, có một bà lão không nhìn thấy được, đó chính là bà nội của con, con nhớ phải thưa gửi nhé”, Trần Thiên Hạo nói.
“Con biết rồi ạ, bố nuôi”.
Giọng của nhóc 13 hơi run rẩy, cố kìm nén sự phấn khích mà thằng bé khó lòng che giấu.
Hai người cùng nhau bước vào đại viện.
Lúc bé, nhóc 13 có số phận không may.
Nhưng nhờ cơ duyên tình cờ, thằng bé trở thành con nuôi của chiến thần Đông Hoang.
Thằng bé đã trở nên vô cùng may mắn..